Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 30

“Vậy tại sao mẹ lại hay gọi cháu là Tiểu dưa bở?”

Nhất Hàm đột ngột lần nữa lên tiếng. Tiểu dưa bở ngước mắt lên nhìn ánh đèn chùm xa hoa trên trần nhà ngẫm nghĩ một lúc:

“Hình như là mẹ tôi lúc trước hay gọi ba tôi là Dưa bở nên sinh ra tôi thường hay gọi là Tiểu dưa bở một phần là mong muốn thông qua tôi để luôn nhớ đến ba. Tôi nghe bác Kỳ Thiên nói vậy đó.”

Nghe đến đây Nhất Hàm vui mừng buông nhóc ra, vui mừng đứng bật dậy bước nhanh ra phía cửa, đằng sau cũng lẽo đẽo đi theo. Trước khi Nhất Hàm ra về còn quay sang nở nụ cười trìu mến và xoa xoa đầu nhỏ của nhóc nhẹ nhàng nói một câu đầy ẩn ý:

“Con sẽ sớm được gặp lại ba con thôi!”

Khi Nhất Hàm vừa mới rời khỏi, Tiểu dưa bở nhìn theo bóng lưng anh nở một nụ cười tự mãn trên môi:

“Baba yêu quý của Tiểu Vũ, chúc baba có thể thâu tóm mama thành công. Tiểu Vũ chỉ giúp được baba được vậy thôi!”

***Tại công ty Dương thị.

Nhất Hàm ngồi vô cùng thoải mái trên chiếc ghế, đôi mắt nhắm lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cũng như đang đăm chiêu suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Tiểu dưa bở hôm nay. Thật ra từ khi anh mới gặp Tiểu dưa bở lần đầu tiên anh đã có cảm giác rất thân quen rồi. Sau này mối nghi ngờ của anh lại càng lớn nhưng anh không dám khẳng định vì anh sợ mình lại tự mình đa tình. Sau một hồi trầm ngâm đôi mắt phượng tuyệt đẹp từ từ mở ra, ánh nhìn cương quyết nhìn thẳng vào Trần Khải đồng thời giọng nói đầy quyết đoán vang lên:

“Hợp tác với Hạ gia!”

Trần Khải đứng trước mặt Nhất Hàm nghe thấy vậy khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ xen lẫn một chút đau khổ. Tự dưng tự lành sao lại hợp tác với Hạ gia? Sếp lớn của tôi ơi thành phố S đó! Sao anh lại nỡ nhẫn tâm bắt tôi lặn lội xa xôi về cái thành phố cổ quái chết tiệt đó chứ! Oán than trong lòng là vậy nhưng Trần Khải vẫn phairngoan ngoãn mà làm theo lời anh mà thôi. Anh với khuôn mặt với nụ cười méo xệch đau khổ liền rời khỏi phòng làm việc của Nhất Hàm. Ngay đầu giờ chiều ngày hôm đó Trần Khải liền gấp gáp đi đến thành phố S cổ kính. Tại nhà hàng mang phong cách cổ điểnnhưng trông cũng vô cùng tao nhã. Những bản hòa tấu đàn tranh, sáo trúc, đàn tỳ bà lần lượt vang lên càng làm cho không khí thư thái và dễ dàng làm cho người ta tịnh tâm hơn. Sau tấm bình phong cổ điển truyền thống mang đậm nét nghệ thuật Trung Hoa là một cô gái có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành khiến ai nhìn cũng phải say đắm như khí chất lại toát ra một vẻ lạnh giá. Đôi mắt sắc saỏ như những bông hoa tuyết trong mùa đông, đôi môi xinh đẹp được tô điểm bằng một lớp son màu cam đất. Bộ váy trễ vai đen lại càng tôn thêm nước da trắng ngần và xương quai xanh quyến rũ khiến người ta nhìn vào không khỏi có cảm giác muốn sa đọa. Cô nâng tách trà nhật lên định uống thì đúng lúc này Trần Khải hớt hải chạy vào giọng nói gấp gáp:

“Hạ đại tiểu thư xin lỗi tôi đến muộn”

“Anh đến muộn 5 phút 42 giây rồi. Tôi đã uống được 12 tách trà và ăn được khoảng 2gram bánh ngọt khai vị. Tôi là Hạ Tuyết Nhi, chào anh!”

Hạ Tuyết Nhị không khách khí mà chỉ trích anh về việc đến muộn. Trần Khải vô cùng bất ngờ với thái độ lạnh lùng của cô, ánh mắt ngước lên nhìn Tuyết Nhi. Đồng thời ánh mắt lạnh giá của Tuyết Nhi cũng đồng thời nhìn anh, hai ánh mắt giao nhau. Hai người cứ nhìn nhau suốt đến tận 1 phút 30 giây vì khí thế của Tuyết Nhi quá bức người khiến cho Trần Khải cảm thấy vô cùng ngột ngạt nên hắng giọng rồi rụt rè ngồi xuống. Tuyết Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng:

“Anh là Trần Khải thư kí của Dương Nhất Hàm?”

Trần Khải đôi bàn tay run run nhấc tách trà gần đó lên uống một hơi cạn sạch. Bộ dạng lúng ta lúng túng mở miệng đáp lại:

“Đúng....tôi...tôi là Trần Khải! Hạ đại tiểu thư, chúng tôi muốn hợp tác với Hạ gia nhà cô”

“Không có tiền đồ! Anh nói muốn hợp tác? Ha! Công ty anh thì có cái gì? Ngay cả một thư kí được mệnh danh là thư kí giỏi nhất, cánh tay đắc lực của Dương Nhất Hàm mà việc ăn nói còn chưa sõi thì lấy ra tư cách gì để muốn chúng tôi phải hợp tác?”

Tuyết Nhi với khí thế ngày càng bức người giọng nói đầy uy lực mắng Trần Khả khiến anh ngày càng khó xử mà cứng họng không thể nói thêm gì. Tuyết Nhi hết hứng thú không thèm đếm xỉa đến anh nữa im lặng bước ra khỏi phòng. Trần Khải ngồi lại một mình, bất động một lúc rồi anh khẽ cong môi nở thành nụ cười thâm sâu khó đoán. Khôi phục lại tác phong chuyên nghiệp, Trần Khải nhàn nhã gắp từng món đồ ăn tươi ngon trên mặt bàn vui vẻ ngồi thưởng thức. Chuyện gì thì chuyện chứ không thể để dạ dạy mình đói được! Giải quyết xong bữa trưa, Trần Khải lấy ipad ra nhìn thông tin về Tuyết Nhi trên màn hình bộ dạng đầy hứng thú nói:

“Bạch Tuyết Nhi cô nàng đại minh tinh. Tôi quyết phải chinh phục được em!”

Đến tầm xế chiều, Trần Khải với bộ dạng tràn đầy năng lượng phấn khởi quay về từ thành phố S. Trong phòng làm việc của Nhất Hàm, Trần Khải nghiêm túc hào hứng báo cáo lại tình hình:

“Boss, em đã gặp được đại tiểu thư của Hạ gia nhưng cuộc nói chuyện không được thành công cho lắm. Nhưng anh yên tâm, em trước nay chưa từng bỏ cuộc cho nên sáng mai em thu xếp bàn giao công việc xong sẽ tiếp tục đến thành phố S. Em nhất định phải kí kết được hợp đồng này cho anh!”

Nhất Hàm nhìn bộ dạng đầy hứng khởi của Trần Khải, khẽ nhếch môi. Tựa lung ra phía sau, ngồi với tư thế thoải mái nhất rồi mới nhàn nhạt mở miệng:

“Đi thì uể oải về lại phấn khởi. Còn lại muốn đi thêm, tìm được niềm thú vị rồi?”

Trần Khải cười tươi không rụt rè thẳng thắn đáp lại:

“Vâng! Đã đến lúc mẹ em có con dâu rồi.”
Bình Luận (0)
Comment