Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 1


"Ưm… dừng… mau dừng lại…"
Trong một căn phòng xa hoa sang trọng tại khách sạn năm sao khét tiếng trong thành phố, trên chiếc giường king size rộng lớn, đôi nam nữ đang quấn quýt dây dưa với nhau, âm thanh vang lên khiến cho người ta đỏ mặt ngày càng lớn hơn.

Bàn tay người con gái bị giữ chặt, khuôn mặt nhăn nhó, liên tục kêu gào đối phương ngừng tay, tuy nhiên, nó dường như trở thành sự k1ch thích với con dã thú đang hung hăng xâm chiếm thân thể cô, từng động tác như muốn xuyên xỏ tới tận sâu thân thể của Đỗ Nhược Vi.
Siết chặt lấy chiếc ga giường, dòng nước mắt mặn chát chảy xuống khiến gương mặt cô ướt đẫm, hai mắt nhắm chặt chịu đựng từng đợt công kích từ người đàn ông phía trên.

Từng nụ hôn rơi xuống như mưa, mỗi nơi đi qua đều để lại những vết màu đó chằng chịt trên thân thể Đỗ Nhược Vi.
Dường như bị con thú bên trong lấp hết lý trí, đối phương chả mấy quan tâm đ ến Đỗ Nhược Vi đang đau đớn đến nhường nào, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện trong màn đêm trắng bệch chẳng còn cắt máu, nghiến răng chịu đựng cơn đau lan ra khắp thân thể như thể bị trăm ngàn con kiến dày vò.
Đỗ Nhược Vi nức nở thành tiếng: "Quách… Quách Thừa Nhân… xin anh… tha cho em…" Thanh âm nỉ non yếu ớt vang lên trong căn phòng nhập tràn mùi vị của cuộc h0an ái.
Tuy nhiên, cho dù Đỗ Nhược Vi nói như thế nào đi chăng nữa thì người đàn ông tên Quách Thừa Nhân kia vẫn không chịu ngừng lại, ánh mắt hắn đỏ ngầu mơ màng nhìn cô nàng bị mình đè dưới thân, bên dưới chặt đến mức khiến tâm trí Quách Thừa Nhân mụ mị, chẳng tài nào dứt ra được, từng tiếng gầm dần dần lấn át âm thanh yếu ớt từ miệng Đỗ Nhược Vi phát ra.
Tại sao chứ?
Đỗ Nhược Vi cắn chặt môi, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng cô, nước mắt giàn giụa rơi xuống gò má hốc hác.

Hai mắt mở to, cô tự hỏi với ông trời rằng vì cớ gì mà đẩy Đỗ Nhược Vi vào tình cảnh như vậy?
Mọi chuyện phải kể đến hai tiếng trước.

Lúc cô đang đến khách sạn gặp bạn, tình cờ bắt gặp Quách Thừa Nhân đang loạng choạng, gương mặt hắn đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm bẩm thứ gì đó.

Chứng kiến đối phương di chuyển khó khăn, Đỗ Nhược Vi đoán rằng Quách Thừa Nhân đang gặp vấn đề, cô ngay lập tức tiến đến hỏi thăm, khoảng khắc ấy, Đỗ Nhược Vi liền bị bàn tay to lớn giữ chặt chẳng tài nào thoát khỏi.
Kéo người con gái về phía mình, Quách Thừa Nhân thì thầm bên tai cô: "Giúp… mau giúp tôi…" Hơi thở nóng rực phả vào da thịt Đỗ Nhược Vi làm cô ngứa ngáy, lúng túng đẩy hắn ra tuy nhiên sức lực Quách Thừa Nhân quá lớn, cô hết cách, đành chấp nhận bị hắn bám lấy.
Toàn thân Đỗ Nhược Vi như có dòng điện xoẹt qua.
Phát hiện Quách Thừa Nhân bị kẻ khác hạ thuốc, cô rụt rè mở miệng: "Để em đưa anh tới bệnh viện nhé."
Nhưng cuối cùng, tâm trí Quách Thừa Nhân hoàn toàn bị d*c vọng che mờ lý trí, giọng nói hắn khàn đặc, cặp mắt đỏ ngầu dọa Đỗ Nhược Vi lạnh toát sống lưng.

Hắn kéo cô vào một phòng trong khách sạn, mặc cho người con gái sợ hãi khóc lóc gào thét đẩy ngã cô lên giường, xé rách quần áo trên người Đỗ Nhược Vi, ngay lập tức bổ nhào về phía trước, đè cô dưới thân, chẳng cho Đỗ Nhược Vi cơ hội phản ứng mà coi cô như con mồi đem nuốt chửng vào bụng.
Từ đó, suốt mấy tiếng đồng hồ, Đỗ Nhược Vi luôn chịu đựng sự dày vò thân thể, nỗi đau mà Quách Thừa Nhân đem đến.
Trên lưng Quách Thừa Nhân xuất hiện hàng loạt vết cào cấu do cô để lại, nhưng hắn càng hưng phấn hơn.

Người con gái với hắn hiện tại giống hệt gồng nước mát lạnh, càng di chuyển càng khiến Quách Thừa Nhân phát nghiện.
Phản kháng vô ích, cánh tay đã hằn lên những vết đỏ ửng của Đỗ Nhược Vi vô lực buông thõng xuống, cô thẫn thờ nhìn vào khoảng không gian vô định kia, mệt mỏi mặc kệ Quách Thừa Nhân muốn làm gì thì làm.


Cô đã chẳng còn sức để đối đầu với một người đàn ông khỏe mạnh nữa rồi.

Nhắc đến ba chữ Quách Thừa Nhân, trong lòng Đỗ Nhược Vi ngay lập tức dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
Đối phương chính là chàng trai cô yêu bao nhiêu năm qua, yêu đến mức hèn mọn, sẵn sàng vì hắn mà hy sinh tất cả mọi thứ.

Tuy nhiên đời không như là mơ, người Quách Thừa Nhân yêu chính là Thiệu Ninh Thuần, cô bạn chơi thân với Đỗ Nhược Vi.

Cô nàng cười khẩy, nói là bạn thân, nhưng chính xác là thân ai nấy lo, Thiệu Ninh Thuần luôn dùng cô làm bàn đạp để nâng địa vị bản thân lên.
Suốt nhiều năm, Đỗ Nhược Vi luôn ở phía sau, âm thầm chúc phúc cho chàng trai bản thân yêu sâu đậm.

Ngưỡng tưởng cô sắp sửa từ bỏ được rồi, thế nào mà định mệnh sắp đặt đẩy cả hai rơi vào tình cảnh hiện tại.

Xảy ra quan hệ x@c thịt, rồi mai sau, Đỗ Nhược Vi nên đối diện với Quách Thừa Nhân như nào đây.
Khắp căn phòng, mùi vị tình d*c ngày càng đậm dần, âm thanh lớn hơn lúc đầu rất nhiều, dù cho Đỗ Nhược Vi đã cạn kiệt sức lực, Quách Thừa Nhân vẫn cứ điên cuồng di chuyển, hắn cúi đầu gặm nhấm chiếc cổ xinh đẹp trắng nõn trước mặt, hương thơm phả vào mũi Quách Thừa Nhân làm hắn dễ chịu hơn đôi chút.

Đỗ Nhược Vi mệt mỏi thiếp đi, khi cô tỉnh dậy trời đã sáng, từng tia nắng ấm rọi thẳng vào mắt.

Bất giác ngồi dậy, ngay lập tức, bên dưới truyền tới cơn đau dữ dội, môi đỏ mấp máy chưa kịp phát ra tiếng cổ họng cô bắt đầu cảm thấy rát, khô khốc.

Khuôn mặt Đỗ Nhược Vi nhăn nhó còn vương vấn những giọt nước mắt, cô khó khăn ngồi dậy, đưa tay đỡ trán, từ từ quan sát xung quanh.
"Tỉnh rồi?" Thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai Đỗ Nhược Vi khiến cô giật mình, bất giác quay sang chỗ phát ra tiếng.

Đập vào mắt người con gái là Quách Thừa Nhân đang khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào thành giường, gương mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí.

Chưa kịp định hình, Quách Thừa Nhân mở miệng, ánh mắt lộ ra toàn tia khinh bỉ: "Đỗ Nhược Vi, tôi không ngờ được rằng cô trơ trẽn đến mức này cơ đấy.

Đến người yêu của bạn thân mà cũng dám ra tay được, toan tính thủ đoạn của cô làm tôi thấy kinh tởm."
Tim nơi lồ ng ngực Đỗ Nhược Vi thiếu chút nữa rớt ra bên ngoài, mặt mũi cô co rúm vì hoảng sợ, lắp ba lắp bắp rặn mãi mới ra được mấy chữ: "Anh… anh nói gì thế… Em đã làm sai sao…?" Cô hoang mang hỏi, chẳng dám trực tiếp đối diện với con ngươi sắc bén lạnh lùng kia.
"Đừng có giả bộ ngây thơ nữa." Quách Thừa Nhân trực tiếp bắt lấy cánh tay còn đang run rẩy của Đỗ Nhược Vi, dùng lực mạnh bóp chặt khiến cô kêu lên vì đau.

Cô nhướng mày, cùng lúc đó, người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Đỗ Nhược Vi, cô gan lắm, dám hạ thuốc vào đồ uống rồi dụ dỗ tôi lên giường, xem ra tôi đã quá coi thường loại phụ nữ lẳng lơ, trơ trẽn như cô rồi.


Vì đạt được mục đích mà sẵn sàng bất chấp tất cả." Khóe môi Quách Thừa Nhân nhếch lên, đôi mắt hắn đỏ hoe vằn lên những tia máu, gân xanh dữ tợn chằng chịt khắp trán và cánh tay, ngay lúc này, hắn chỉ muốn gi3t chết kẻ đang ngồi trước mặt mình.
Đối diện với Đỗ Nhược Vi giả tạo, hắn ta chỉ cảm thấy thật sự buồn nôn.
Đỗ Nhược Vi nghệch ra, tim đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, hoảng hốt giải thích: "Hạ thuốc? Em hạ thuốc anh sao? Quách Thừa Nhân, anh hiểu lầm rồi, em không có làm như vậy.

Tại sao anh nghi ngờ em chứ?" Cô nàng cật lực lắc đầu, dùng chút sức lực yếu ớt còn tồn đọng gằn mạnh từng chữ.
Vì nguyên nhân gì mà Quách Thừa Nhân cho rằng cô ở đằng sau dở trò?
"Còn xảo biện?" Người đàn ông tàn nhẫn hất mạnh tay ra, làm Đỗ Nhược Vi đau đớn thiếu chút nữa ngã ra đất, gương mặt biến sắc, may mắn kịp thời vịn tay vào thành giường.

Quách Thừa Nhân gầm gừ: "Đỗ Nhược Vi, cô nghĩ tôi là thằng ngu hay sao mà để cô dắt mũi? Nếu chẳng do cô làm thì tại sao cô xuất hiện tại đây? Đừng bảo với tôi vì tình cờ nhá."
Đỗ Nhược Vi mím chặt môi, đôi tay yếu ớt siết chặt lấy ga giường, thở hổn hển, gắng gượng thanh minh: "Quách Thừa Nhân, em hoàn toàn chả biết gì hết, nguyên nhân em có mặt tại đây chỉ vì gặp bạn thôi.

Xin anh, làm ơn tin em.

Hôm qua do anh kéo em tới chứ em chẳng có chủ đích." Đôi mắt long lanh vương nhẹ tầng sương mỏng từ từ ngẩng lên, thành khẩn cầu xin đối phương để lời bản thân nói lọt vào tai.
Nhưng với Quách Thừa Nhân, hắn khẳng định chắc nịch rằng mọi chuyện đều do Đỗ Nhược Vi gây lên, liên tục buông ra những lời tàn nhẫn nhục nhã cô, mặc cho nước mắt cô gái tuôn trào xối xả như mưa.
Chưa hết, đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị đẩy ra, Thiệu Ninh Thuần từ ngoài xông vào chứng kiến cảnh tượng ngượng ngùng, cô ta sửng sốt trợn ngược hai mắt: "Hai người đang làm gì đây?".

Bình Luận (0)
Comment