Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 34


“Cô tính nói chuyện gì với tôi?”
Đỗ Nhược Vi run rẩy, đôi mắt dần trở nên thâm sâu nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng phía đối diện, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ khó tin, bàn tay bất giác cuộn tròn thành nắm đấm.

Lặng im một hồi lâu, hít một hơi thật sâu Đỗ Nhược Vi mới có thể bình tĩnh hơn một chút.

Rõ ràng đang rất yên ổn thì một đả kích từ trên trời rơi xuống làm da mặt cô nàng trắng bệch chẳng còn cắt máu nào.
Sau năm năm, Thiệu Ninh Thuần trở về rồi ư?
Cô ta về từ bao giờ?
Hàng loạt những câu hỏi đặt ra trong đầu Đỗ Nhược Vi mà cô chưa tài nào tìm được lời giải đáp.

Năm năm trước, Thiệu Ninh Thuần chạy trốn không lời từ biệt, làm mọi thứ nháo nhào cả lên, nhất là Quách Thừa Nhân, hắn điên cuồng tìm kiếm người phụ nữ trước mắt, Đỗ Nhược Vi bị cuốn vào chuyện giữa bọn họ, ngang nhiên trở thành tội đồ hứng chịu mọi sự oán hận một cách nghiệt ngã, ngay cả đứa con gái cô yêu thương cũng vì thế mà chịu liên lụy.
Nhắc đến Quách Thừa Nhân, cô nàng thắc mắc hắn rốt cuộc biết tin Thiệu Ninh Thuần trở về chưa?
Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược Vi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Một linh cảm không hay dấy lên từ tận đáy lòng người con gái, cô cảm giác bản thân mình sắp sửa bị vứt bỏ rồi.


Mọi thứ Đỗ Nhược Vi vun đắp bao nhiêu lâu, hy vọng nhen nhói dường như triệt để bị dập tắt trong khoảnh khắc nhìn thấy Thiệu Ninh Thuần xuất hiện trước mặt, nhất là đứa trẻ bên cạnh đối phương đập thẳng vào mắt cô nữa.

Đỗ Nhược Vi hiểu rõ, dù cô có cố gắng đến mức độ nào thì vẫn chẳng thể sánh bằng Thiệu Ninh Thuần, bạch nguyệt quang được Quách Thừa Nhân nâng niu trong lòng dù đối phương chả hề ở bên cạnh.
Cô ta đưa ra lời đề nghị muốn cùng Đỗ Nhược Vi ngồi xuống nói chuyện.
Ban đầu, cô đã từ chối.
Tuy nhiên, Thiệu Ninh Thuần dường như quyết tâm ép cô đi cùng mình cho bằng được, cô ta bám dai chẳng khác gì con đỉa, liên tục làm phiền Đỗ Nhược Vi.

Thậm chí cô ta còn có ý định thu hút sự chú ý từ những người xung quanh.

Hết cách, Đỗ Nhược Vi chẳng thích ồn ào chút nào, cô chỉ có thể chấp nhận yêu cầu Thiệu Ninh Thuần đặt ra.
Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống.
Đỗ Nhược Vi gấp gáp nhìn đối phương, mất kiên nhẫn mở miệng: “Cô định làm gì, mời trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Tôi còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.” Chuẩn bị tới giờ đón con gái rồi, cô chả rảnh rỗi ngồi đây ôn lại kỷ niệm với Thiệu Ninh Thuần đâu.
“Bình tĩnh nào, bạn thân chúng ta lâu ngày không gặp, ôn lại chuyện cũ chút nhỉ?” Người phụ nữ chống cằm, nhàn nhạt cười nói, ánh mắt híp chặt dán lên người Đỗ Nhược Vi, bên trong lộ rõ những tia toan tính.
Sắc mặt cô bất chợt thay đổi, nhăn nhó tựa như đang khó chịu.
Bạn thân sao?
Đừng làm Đỗ Nhược Vi cảm thấy buồn cười nữa.
Thân ai nấy lo thì đúng hơn.
Trong quá khứ, Thiệu Ninh Thuần từng làm ra những chuyện gì với cô, Đỗ Nhược Vi vẫn còn nhớ như in.
Thiệu Ninh Thuần trong phút chốc cô ta liền ngay lập tức thay đổi sắc mặt, lông mày nhíu chặt, đanh thép hướng mắt sang đứa trẻ đang ngồi bên cạnh, hàm ý châm chọc thể hiện rõ ràng trong lời nói: “Tôi hẹn cô ra đây là vì có một yêu cầu nho nhỏ.

Đỗ Nhược Vi, tôi trở về rồi, cô hãy mau chóng ly hôn với Quách Thừa Nhân, trả cho tôi vị trí vốn có đi.

Tôi biết thời gian qua cô sống bên cạnh anh ấy chẳng được tốt đẹp là bao, thậm chí còn chịu nhiều cảnh tượng trớ trêu nữa.


Chỉ cần cô làm theo lời tôi nói, tôi nhất định cho cô cùng đứa con gái không được yêu thương kia một số tiền lớn, đủ để cô sống sung sướng mãi mãi về sau.

Huống chi, tôi đã có với Quách Thừa Nhân một đứa con trai rồi, Đỗ Nhược Vi, cô thấy đấy, đứa trẻ đáng yêu chứ?” Khóe môi người phụ nữ giương cao, hai chữ đắc ý viết rõ trên khuôn mặt Thiệu Ninh Thuần, dáng vẻ đặc biệt tự tin.
Những ngón tay của Đỗ Nhược Vi đan xen vào nhau dường như cố tình che giấu sự run rẩy bên trên, nhướng mày nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được Thiệu Ninh Thuần giới thiệu rằng là con trai Quách Thừa Nhân kia, lồng ngực cô nàng phập phồng theo từng hơi thở yếu ớt.

Đứa trẻ theo bản năng cũng nhìn về cô, bốn mắt hai người chạm nhau trong giây lát.
Thiệu Ninh Thuần và Quách Thừa Nhân có với nhau một đứa con sao.
Đỗ Nhược Vi ngỡ ngàng trợn to mắt.
Cũng có thể lắm chứ, đứa bé kia nhìn khoảng chừng hơn bốn tuổi, hoàn toàn khớp với thời gian Quách Thừa Nhân và Thiệu Ninh Thuần yêu nhau và cô ta trốn chạy trong suốt thời gian qua.

Đỗ Nhược Vi bất giác cắn môi, toàn thân như bị người ta rút cạn sức lực, cổ họng nghẹn ứ nói mãi chẳng thành lời.
“Đỗ Nhược Vi à, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi chân thành khuyên cô, nghe lời tôi là sự lựa chọn tốt nhất dành cho mẹ con cô rồi.” Thiệu Ninh Thuần tiếp tục nói: “Cô đừng cố chấp về những thứ mãi mãi không thuộc về bản thân, cú tiếp tục chỉ khiến cho cô chịu thiệt thòi hơn nữa thôi.

Người Quách Thừa Nhân yêu từ đầu tới cuối mãi mãi là Thiệu Ninh Thuần tôi, cưới cô chỉ vì trách nhiệm, hơn nữa năm năm qua cô trở thành kẻ thay thế tôi chắc cũng khó chịu lắm nhỉ.” Cô ta cố tình nhấn mạnh từng chữ, ngoài mặt làm như đang lo lắng cho Đỗ Nhược Vi, nhưng thực chất người phụ nữ đang cố tình châm chọc thì đúng hơn.
Thiệu Ninh Thuần liên tục chọc ngoáy, xoáy sâu vào tận cùng nỗi đau trong lòng Đỗ Nhược Vi.
Cô ta khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, bất giác cười thầm.

Thiệu Ninh Thuần luôn tự nhận định rằng mình chỉ cần ra tay thì hoàn toàn cướp được những thứ vốn dĩ thuộc về bản thân.

Hơn năm năm rời khỏi thành phố, đến nay, cô ta hoàn toàn có đủ tự tin khẳng định Quách Thừa Nhân còn tình cảm với mình.


Người như Thiệu Ninh Thuần chỉ cần chịu khổ một chút liền chẳng sống nổi, lợi dụng người đàn ông đứng trên đỉnh cao danh vọng đấy, cô ta muốn có toàn bộ mọi thứ.
Ngoài ra, Thiệu Ninh Thuần vô cùng căm ghét Đỗ Nhược Vi đang ngồi trước mặt mình, chỉ muốn cướp đoạt toàn bộ mọi thứ của đối phương, khiến cô rơi vào tận cùng sự tuyệt vọng.
Đỗ Nhược Vi cố hết sức giả bộ bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu, đáp lời: “Tại sao tôi phải làm như cô nói? Đúng là tôi chẳng nhận được sự quan tâm từ Quách Thừa Nhân, tuy nhiên, hiện tại tôi mới là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, được pháp luật cũng như mọi người công nhận.

Thiệu Ninh Thuần, ban đầu chính do cô đẩy hai chúng tôi vào tình cảnh này mà, năm xưa vì cô rời bỏ Quách Thừa Nhân cao chạy xa bay, chính miệng chúc phúc vợ chồng tôi, giờ quay lại yêu cầu tôi trả cho cô.

Xin lỗi nhưng Đỗ Nhược Vi tôi chưa bao giờ lấy thứ gì của cô cả.” Cô nàng dùng chút sức lực còn sót phản kháng, chẳng thể cứ để người ta đè đầu cưỡi cổ hoài được.
Bản tính Thiệu Ninh Thuần ra sao, Đỗ Nhược Vi hiểu vô cùng rõ.
Thích Quách Thừa Nhân cái gì chứ, thứ cô ta hướng tới là danh vọng cùng với tiền tài kìa.
Thiệu Ninh Thuần có con thì cô cũng như vậy.

Gia đình là thứ Đỗ Nhược Vi muốn bảo vệ.
“Cô đừng tiếp tục cố chấp nữa.” Khuôn mặt người phụ nữ méo xệch, nhăn nhó, Thiệu Ninh Thuần tức giận, hằn học nghiến răng nghiến lợi: “Cái chức vị hữu danh vô thực ấy cô còn tự hào cho đến bao giờ? Đỗ Nhược Vi, hay là cô nghĩ Quách Thừa Nhân chưa biết tin tôi trở về nên lên mặt kiêu ngạo với tôi? Cô cho rằng chỉ mình cô không muốn là được ư? Sự lựa chọn của Quách Thừa Nhân thế nào, tôi đoán hẳn là cô biết rất rõ.”.

Bình Luận (0)
Comment