Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 17

Sáng sớm tỉnh lại, đầu không còn choáng váng nữa. Hình như ngủ là cách “Chữa thương” hữu hiệu nhất, sau khi tỉnh lại thì thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Mở mắt ra liền phát hiện Triển Hiểu An đứng ở bên giường, cười hì hì nhìn mình. Thẩm Tây Lăng ngồi dậy, xoa xoa hai mắt mình, cười nhìn con gái mình, “Con dậy sớm thật.”

Mắt của cô bé càng sáng rực, “Mẹ mau dậy xuống ăn sáng đi.”

Cô bé ngồi bên giường, chờ Thẩm Tây Lăng mặc quần áo rời giường.

Ngày hôm qua đi chơi về, phát hiện mẹ không ở đây, cô bé thấy thất vọng, phải để Triển Dịch Minh dỗ thật lâu mới chịu ngủ. Sauk hi rời giường liền chạy tới nhìn mẹ, cứ có cảm giác mẹ của bé như một cơn gió, bé sẽ không vui nếu không thấy mẹ.

Thẩm Tây Lăng sửa sang xong mới dắt cô bé cùng xuống tầng.

Cùng tình trạng trước thấy không khác gì nhau, Triển Dịch Minh ngồi ở trước bàn ăn, như cũ cầm tờ báo lật xem. Nhưng Thẩm Tây Lăng cảm thấy hình ảnh này có chút khôi hài, bất kể trước xảy ra chuyện gì, sau một khắc đều có thể làm thành trạng thái này, mà qua một màn kia thì thật sự như bị thời gian che giấu đi.

Sau khi bữa sáng bưng lên, Thẩm Tây Lăng bóc một quả trứng gà cho con gái, cô bé vô cùng vui vẻ ngồi ăn.

Ăn sáng xong, Thẩm Tây Lăng liền chơi cùng với Triển Hiểu An, nhìn bé loay hoay các món đồ chơi, thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài vườn chơi xích đu hoặc là đùa giỡn.

Triển Dịch Minh đứng ở một bên nhìn mẹ con bọn họ chơi với nhau được một lúc, nhận được điện thoại xong, liền lái xe đi ra ngoài.

Nghe được tiếng khởi động động cơ, Thẩm Tây Lăng xoay người sang chỗ khác nhìn, liền nhìn thấy chiếc xe kia thì có thể cảm thấy “Qúy”(quý giá, đắt tiền) “Hào”(hào phóng) từ nó, xe bay nhanh ra ngoài cửa lớn.

Thẩm Tây Lăng ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, mới đặt tầm mắt lên người con gái mình, “Bố thường xuyên ra ngoài như thế sao?”

Triển Hiểu An chơi với cây và hoa trong vườn, cũng không ngẩng đầu lên, “Có lúc.”

“Vậy lúc bố không có ở đây thì An An cùng ai chơi?”

“Chị Dương.” Cô bé vẫn chơi đùa.

Thẩm Tây lăng mím môi, không nói thêm gì nữa. Hình như Triển Hiểu An cũng không quá bám người, chỉ cần có đồ chơi,có thể chơi một mình rất lâu, sẽ không cảm thấy phiền, cũng không nhất định phải kéo người khác cùng chơi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô còn ở đó hay không, ở đây thì bé sẽ cười.

Cô ngồi ở đó, yên tĩnh nhìn con gái mình, trong lòng dâng lên cảm xúc không rõ ràng. Cô không biết Triển Dịch Minh đi ra ngoài làm cái gì, cũng không gọi điện thoại để hỏi. Giờ phút này mới phát hiện ra, phương thức chung đụng của bọn họ rất xa lạ, không thể làm gì khác hơn là một loại tự giễu cười cười.

Triển Dịch Minh đến chiều mới trở về, trên người có mùi rượu nhàn nhạt. Thẩm Tây Lăng cảm thấy anh nhất định uống rất nhiều, bởi vì cô cách xa anh vẫn có thể ngửi thấy được, nhưng cô không có ý định hỏi, loại này nhất định đến vấn đề riêng tư, cảm giác một khi mở miệng, như kiểu mình yêu cầu cái gì, thì phải trả với cái giá tương ứng vậy, cô cũng không nguyện ý bỏ ra.

Cô và Triển Dịch Minh vẫn không có gì để nói, lại không thể coi như người xa lạ. Cô ngồi trên ghế salon, nhìn trần nhà, cảm giác mình cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ điên mất.

Triển Dịch Minh vốn đã bỏ qua vị trí trên ghế salon, nhưng đột nhiên dừng bước, xoay người liếc mắt nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế, chính xác là coi như không nhìn thấy rõ người phụ nữ của mình. Không khỏi, anh cảm thấy trong lòng mình như bị bốc cháy lên rồi, nhưng hôm nay anh thật sự uống không nhiều lắm, có rót mấy ly cho anh, anh cũng uống hết. Có lẽ cũng uống khá nhiều, chỉ là anh không có chút men say nào, chính xác tới mức tinh thần bây giờ vẫn tốt, đầu cũng tỉnh táo khác thường, nếu không làm sao anh liếc mắt liền thấy người phụ nữ kia cau mày lộ vẻ không vui đây?

Cô cũng không nói gì, hình như đã dùng sự trầm mặc nói cho anh biết, Triển Dịch Minh, tôi ghê tởm anh.

Không nghe được tiếng bước chân kéo dài vang lên, cô quay đầu đi, vì vậy thấy được người đàn ông đang đánh giá kia. Cô cau mày càng sâu, theo bản năng liền quay đầu lại, giống như vừa rồi bốn mắt nhìn nhau chưa từng xảy ra.

Triển Dịch Minh kéo kéo cà vạt, đây là điềm báo việc anh bực mình, hơn nữa từng bước từng bước đi về phía cô.

Nói không rõ ràng, cô chỉ cảm giác mình có chút hồi hộp.

Triển Dịch Minh đi tới trước mặt cô, đứng lại. Cố tình cái gì cũng không nói, đột nhiên xuất hiện cảm giác như bị áp bức, xung quanh bên người mình.

“Không thích anh uống rượu?” Anh cười.

Lúc anh cười lên, khóe miệng luôn lệch, khóe miệng bên phải hướng lên, còn có một má lúm đồng tiền nho nhỏ, nhưng không thấy sáng, ngược lại mười phần tà khí.

Thẩm Tây Lăng không biết anh muốn làm cái gì, cũng sợ chọc giận anh sau đó làm ra cái chuyện mình không thể nào tiếp thu được, vì vậy trầm mặc, chỉ dùng ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng vào mắt anh.

“Không thích anh hút thuốc?” Anh lại tiếp tục đặt câu hỏi.

Lời nói không giải thích được của anh khiến tóc gáy cô dựng lên, không biết anh lại muốn làm gì. Hình như anh có thói quen dùng vẻ mặt bí ẩn với giọng nói bình tĩnh nói ra lời, lập tức sau một khắc biến thành lửa giận ngút trời. Không trêu chọc, tóm lại không sai.

Đôi mắt Triển Dịch Minh cũng nhìn vào mắt cô, cô không nói lời nào, trầm mặc, mặt thậm chí khẽ biến trắng. Anh như đang thưởng thức khung cảnh này, hơn nữa khung cảnh “Mức độ mỹ lệ” này còn khiến anh hết sức hài lòng.

Cuối cùng anh xoay người.

Thẩm Tây Lăng vỗ vỗ lồng ngực của mình, giờ khắc vừa rồi, cô thế nhưng rất sợ. Không khỏi vuốt trán mình, quả nhiên ra mồ hôi lạnh.

Cô nhìn bóng lưng của anh, người đàn ông này…..

Nhưng lại khiến cô không ngờ, hai phút sau, người đàn ông này lại xuất hiện trước mặt cô. Không chỉ có như thế, anh còn cười về phía cô. Trong tay anh cầm mấy bình rượu, hơn nữa tiện tay đem cái bật lửa cùng bao thuốc để trên khay trà.

Cô sững sờ một giây, đã nhìn thấy anh không chút kiêng kị mở ra nắp chai rượu, sau đó một tay cầm bình lên trực tiếp đổ vào miệng, thậm chí có chất lỏng từ khóe miệng anh chảy ra. Động tác rất là tự nhiên, thậm chí làm liền một mạch. Khi anh dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng thì cô cảm giác giống như việc cô sợ nhất là rắn phun ra độc từ lưỡi rắn……

Thậm chí cô vẫn không nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc nhìn anh uống sạch một bình rượu, lấy ra một điếu thuốc đốt, ngậm trong miệng không chút để ý hút. Thậm chí anh cười tà một chút, nhìn về phía cô, sau đó phun vòng khói lên mặt cô…..

Cô cảm thấy mình muốn nôn, lại chịu đưng cảm giác khó chịu, muốn đứng lên đi vào toilet xoa dịu một chút, ít nhất không thể ở đây.

Vừa chuẩn bị đứng dậy, thân thể vừa cách ghế salon một cự ly mấy millimet, Triển Dịch Minh vừa tiến lên một bước cản trở cô. Điếu thuốc vẫn ở trong miệng anh, nửa buông, giống như tùy lúc sẽ rơi xuống.

Cô ngọ ngoạy một cái, rồi lại không mở, chỉ có thể nhìn anh.

Anh bỏ xuống điếu thuộc trong miệng, kẹp vào giữa hai ngón tay. Đầu thuốc lá tạo ra khói, vừa vặn tiến vào mũi của cô, để cho cô ho sặc sụa.

Chân anh áp chế hai chân cô, giờ phút này nửa cười nhìn cô. “Không thích anh uống rượu?” Tiếp tục cười, “Không thích anh hút thuốc lá?”. Dùng một cái tay khác siết chặt mặt cô, sau đó vuốt môi của cô, ở trên môi cô vuốt ve một lúc mới tiếp tục mở miệng, “Vậy em đã nói, chớ muốn chết thì đừng mặt nặng mày nhẹ với anh.”

Anh buông cô ra, sau đó để điếu thuốc trong tay nhấn xuống bàn trà, đốm lửa nhanh chóng biến mất.

Thẩm Tây Lăng nuốt nước miệng một cái, miệng to hít thở. Cô nghĩ, người đàn ông này nhất định uống say rồi.

Nhưng Triển Dịch Minh mới đi ra khỏi hai bước, lại xoay người, giọng nói hết sức nhu hoa, giống như vừa rồi không có gì xảy ra cả, những gì cô thấy đều là ảo giác, anh từ từ nói ra, “An An đâu?”

Cô nên biết, anh chính là một loại đàn ông, lúc hứng thú, có thể cười với bạn, có thể còn đối tốt với bạn. Không hứng thú nữa thì coi bạn như sủng vật để đùa giỡn. Tâm tình của anh giống như thời tiết bất thường, có thể trong một vòng một tuần tùy ý phát hình Xuân hạ thu đông.

“Chơi mệt rồi, bây giờ đang ngủ.” Còn trả lời anh, nhưng vẫn qua loa, hi vọng anh nhanh biến mất ở trước mắt mình, nghĩ cách khẩn cấp.

Chờ Triển Dịch Minh cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô nặng nề ngã về sau.

Thẩm Tây Lăng, đây chính là cuộc sống cô phải đối mặt sao? Đây chính là cuộc sống cô muốn sao? Đây chính là người đàn ông cô muốn sống cùng sao?

Cô giống như đi vào một cái hố, càng chạy càng tối, cô sợ cuối cùng bên trong ngay cả điểm sáng cũng không có, thậm chí thiếu khí, hay là bên trong có khí độc, sau đó cô không cần phải lo lắng phía sau phải đối mặt với cái gì, bởi vì cô ngã thẳng xuống.
Bình Luận (0)
Comment