Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 34

Buổi tói hôm đó, Thẩm Tây Lăng dỗ An An ngủ, an ủi con gái. Triển Hiểu An vẫn nắm tay mẹ, “Mẹ không được đi.”

Tay của Thẩm Tây Lăng vẫn bị Triển Hiểu An nắm, mặc dù con gái ngủ thiếp đi rồi tay vẫn không bỏ ra.

Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong tầm mắt tối đen như mực. Cô cảm thấy nếu như là trẻ con thì thật tốt, buồn thì khóc, liền có người đến dỗ. Khó chịu cũng khóc một chút, tự nhiên có người tới yêu.

Trưởng thành mới không được, khóc cũng không thể, người khác chỉ cảm thấy mình yếu đuối không thật, ai nguyện ý tới dỗ, cưng chiều cơ chứ.

Nên làm trẻ con mới phải.

Không ngủ được, vẫn mở mắt, nhìn đêm tối biến thành ban ngày.

Một đêm đi qua, giống như tất cả lại trở về nguyên điểm. Cô biết Triển Hiểu An thức dậy rồi, nhưng cô bé không gọi cô, mặc quần áo liền chạy ra ngoài. Cô cũng nghe được tiếng bước chân hành lang bên ngoài, nhưng cô không nghĩ tới, dù cô không có chút buồn ngủ nào.

Thời gian cứ như vậy, từng giây từng phút trôi qua, cô miễn cưỡng ngồi dậy. Cô hi vọng nhiều, có thể giống như An An, mất hứng thì khóc, bây giờ cô muốn khóc cũng không khóc nổi , chỉ cảm thấy khó chịu, cũng không rõ chỗ nào khó chịu.

Cô đang cố gắng để ình trở nên bình thường, lúc ban ngày tìm kiếm mấy tác phẩm văn chương để xem, hoặc là tìm truyện hài gì đó để xem, để ình không thấy tối tăm như vậy nữa.

Tới chiều đi đón An An về, dắt An An đi siêu thị mua ít thức ăn và rau về nhà. An An so với bình thường thì nhạy cảm hơn, Thẩm Tây lăng bảo bé đi lấy đồ ăn vặt thì bé cũng không cầm tới những thứ bé rất thích nhưng mà bị cấm như lúc bình thường.

Trẻ con cũng biết giữa tốt và xấu rồi.

Về đến nhà, vẫn nấu cơm xào rau như cũ.

Triển Hiểu An chỉ ngoan ngoãn ngồi trên bàn cơm, nhìn mẹ, “Hôm nay con muốn ăn hai bát cơm.”

Thẩm Tây Lăng cười, “Tốt, An An thật biết nghe lời.”

Cô bé cười, mắt híp thành một đường ngang, bé ăn hai bát cơm,bố sẽ rất vui, mẹ cũng vui, bé cảm thấy mình làm được một chuyện tốt – khá lớn.

Thời gian Triển Dịch Minh về nhà không sớm cũng không muộn, kịp vào giờ ăn cơm. Trên người cũng không có mùi rượu, mùi thuốc lá cũng không có.

Trong quá trình ăn cơm, Triển Dịch Minh không mở miệng nói chuyện, Thẩm Tây Lăng cũng không mở miệng nói.

Triển Hiểu An nhìn bố một chút, lại nhìn mẹ một chút, “Hôm nay con ăn được hai bát cơm đấy.”

“Thật là ngoan.” Triển Dịch Minh và Thẩm Tây Lăng đồng thanh nói ra, nhìn đối phương một cái, tiếp tục một cái.

Triển Hiểu An cười hắc hắc.

Thẩm Tây Lăng dọn dẹp bát đũa, Triển Dịch Minh từ tầng 2 đi xuống, đứng ở cửa phòng bếp, “Áo sơ mi màu xám của anh ở đâu vậy?”

“Không biết.” Cô tiếp tục rửa bát.

“Em giặt thì em phải biết chứ.”

Cô vẩy nước trên tay, “Em nói em không biết, quần áo của mình còn hỏi người khác.”

Triển Dịch Minh trợn mắt nhìn cô mấy lần, “Hỏi em một bộ quần áo thì em lại tỏ thái độ với anh, trở nên kiên cường không ít, có phải cảm thấy gặp được một số người rồi mà càng ngày càng có sức lực không.”

“Em không có lá gan lớn như vậy đi mặt nặng mày nhẹ với anh.” Cô xoay người, tiếp tục rửa chén.

Anh đi tới, nắm bả vai cô, “Em còn dám nói em không có gan sao?”

Cô dừng hai giây, đem bát cầm trong tay ném xuống đất, bát vỡ thành một số mảnh, răng rắc vang dội, cô nhìn anh, “Tôi mà có gan thì đã không làm vỡ cái bát này.”

Triển Dịch Minh đẩy cô một phen, cô ngã trên kệ bếp, sát vào eo cô, khiến cô thấy đau, nhưng vẫn chưa yếu thế, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Rốt cuộc em muốn làm gì, điều này cũng không hài lòng, vậy cũng không hài lòng, em nói xem em phải như thế nào mới hài lòng đây?”. Anh nổi giận đùng đùng, “Em ghét anh uống rượu, anh đã cố uống ít rồi, cũng giảm bớt số lần hút thuốc, em còn muốn thế nào nữa!”

“Tôi ghét có tác dụng gì, anh thay đổi được sao?”. Hai tay của cô nắm vào kệ bếp, trên mặt lướt qua tia bất đắc dĩ, “Thôi, tôi không muốn cãi với anh…..”

Cô đi tới, nhặt mảnh bát vỡ lên, không cận thận, bị cứa vào ngón tay…..

Cô ngơ ngác nhìn ngón tay mình, vô dụng như vậy……

Cô đứng lên, vốn muốn đi lấy cái chổi quét sàn, lại thấy An An đứng ở cửa. Tay An An nắm vào cửa, khiếp sợ nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, như con vật nhỏ bị dọa.

Thẩm Tây Lăng đột nhiên khóc lên, nước mắt không kiềm được, cứ rơi xuống. Cô đi tới, ôm lấy An An, cái gì cũng không nói ra được…..

Triển Dịch Minh nhìn hai mẹ con, cười khổ, không biết tại sao lại biến thành như vậy…..

Triển Dịch Minh nói chuyện với Thẩm Tây Lăng ngày càng ít, có lúc còn không nói lời nào, trong nhà càng ngày càng trầm mặc. An An cũng ít nói chuyện đi, bình thường thích xem anime thì cũng không xem nữa, món đồ chơi mình thích cũng không chơi nữa.

Buổi sáng, An An ăn cơm xong, cùng Triển Dịch Minh ngồi vào trong xe. Bé nhìn Triển Dịch Minh, “Bố có định cùng mẹ tách ra không?”

Hình như cây ở phía ngoài đều giống nhau, tất cả đều lùi về phía sau.

Triển Dịch Minh nhìn con gái mình, “Tại sao lại hỏi vậy?”

“Bạn của con nói, bố mẹ bạn ấy cãi nhau, sau đó tách ra….. bạn ấy không còn bố mẹ nữa.” Triển Hiểu An ngơ ngác nhìn bố.

Triển Dịch Minh nhắm mắt, “Chỉ cần An An nghe lời, bố mẹ sẽ không tách ra.”

Triển Dịch Minh gắng sức gật đầu, “Con sẽ rất nghe lời…….”

Triển Dịch Minh nhìn con gái mình, thật bé gật đầu, đột nhiên muốn hỏi mình, anh đang lừa gạt bản thân anh hay là lừa con gái anh?

---------------------

Triển Dịch Minh kí hợp đồng xong vẫn ở lại trong công ty không về, anh không muốn trở về cái gọi là nhà đó, khiến anh bị đè nén, khiến anh đau đớn. Thậm chí, anh sợ nói chuyện, giống như mỗi câu có thể khiến cô bất mãn.

Viên Trác Nhiên gọi điện thoại tới, bảo anh tới đây, mọi người đã đến đông đủ, còn thiếu mỗi anh. Triển Dịch Minh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi, ít nhất có thể khiến anh quên những thứ không vui trước mắt, cầm áo khoác đi xuống lầu, lái xe đi.

Xác thực mọi người đã tới đông đủ, cũng bắt đầu chơi tiếp.

Viên Trác Nhiên thấy Triển Dịch Minh đẩy cửa vào, lập tức lấy tay kéo áo của người đàn ông bên cạnh, “Cậu cược thua, mau đưa tiền đây.”

Triển Dịch Minh liếc nhìn hành động của Viên Trác Nhiên, đám người kia lại đem anh ra trêu ghẹo rồi, đánh cược cái gì rồi.

Anh đi tới, ngồi bên cạnh Viên Trác Nhiên, “Cậu xem mắt thế nào rồi?”

“Đừng nhắc tới, đừng nhắc tới, vạn lần đừng nói tới việc này.” Viên Trác Nhiên lập tức làm ra dấu tay, “Nhờ hồng phúc của cậu, thắng được ít tiền, có thể mời cậu uống chai rượu tốt rồi.”

Triển Dịch Minh do dự một chút, mắt lóe lóe, “Tốt.”

Viên Trác Nhiên lập tức ngưng lại, “Không phải ít ngày trước cậu cai rượu cai thuốc rồi sao? Thì ra cậu lừa chúng tôi sao.”

Triển Dịch Minh phất tay một cái, “Tôi thấy cậu có ý định dụ dỗ tôi thì có, cho nên mới mời tôi uống rượu.”

Bị người nói trúng tâm tư, Viên Trác Nhiên có chút lúng túng cười cười, “Trong khoảng thời gian này thế nào nhỉ, gọi cậu thì cậu không ra, mỗi lần đều nói có chuyện. Không phải xã giao và dự tiệc thì không định ra khỏi nhà sao? Cái này có vẻ không giống cậu…..” Nói xong, Viên Trác Nhiên mập mờ lại gần Triển Dịch Minh, “Chẳng lẽ vợ cậu tức giận, nên mới hành hạ cậu như thế?”

Triển Dịch Minh liếc mắt nhìn Viên Trác Nhiên một cái.

“Được rồi, tôi sai rồi, câu nuôi trong nhà một con tiểu bạch thỏ.” Viên Trác Nhiên lập tức thay đổi lời nói.

Bên kia đang chơi bài, Viên Trác Nhiên bảo Triển Dịch Minh qua đó chơi, thấy Triển Dịch Minh không có hứng thú, anh không nói gì nữa.

Triển Dịch Minh uống không ít rượu, một hàng dài các ly đặt trên mặt bàn, nhìn qua hết sức đẹp mắt, ánh đèn xuyên qua ly rượu trong suốt phản ra sắc thái kì dị. Anh nghiêng chân, cả người nằm trên ghế, nhàn nhã mở một bình rượu, chậm rãi uống, giống như đang nếm vậy…. Một lúc sau, anh uống rượu nhanh hơn, biến thành cụng rượu vậy…..

Viên Trác Nhiên vừa mới đang dán vào chơi, trong lòng rất vui, thu một xấp tiền lớn.

Có người nháy mắt với Viên Trác Nhiên, “Hôm nay Triển Dịch Minh có gì không đúng.”

Viên Trác Nhiên xoay người, sợ hết hồn, trên bàn đã có kha khá nhiều bình rỗng rồi….. Người kia vẫn không ngừng uống…., người ta không biết anh đã kết hôn thì cũng nghĩ là đang thất tình đấy?

Đối phương tò mò hỏi, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Viên Trác Nhiên tức giận, “Tôi làm sao biết được….”

Đối phương cũng không truy xét thái độ của Viên Trác Nhiên, “Rất lâu không thấy cô bạn gái tên gì ý nhỉ…….”

“Làm ơn, người ta hay được gọi là Sắt Sắt, Sắt trong hả hê đắc ý, cả ngày lẫn đêm trong đầu chả có cái gì tốt…………”

“Chậc chậc, trong đầu chúng tôi không có cái gì tốt, chỉ có trong đầu cậu mới có, được chưa?”

Viên Trác Nhiên cảm thấy có chút không đúng, lại đánh mấy ván liền, gọi người đón, chính anh đi tới bên cạnh Triển Dịch Minh, đoạt lấy ly rượu Triển Dịch Minh cầm trên tay, “Ai ai, cái người này làm cái gì vậy!”

Triển Dịch Minh cũng không nói chuyện, nhìn dáng vẻ có chút say rồi…..

Viên Trác Nhiên suy nghĩ, cuối cùng có chuyện gì vậy. Lại nhìn Triển Dịch Minh một chút, suy nghĩ một chút, có phải vì phụ nữ hay không? Sau khi Thẩm Tây Lăng trở về, người này thực sự không bình thường, có phải Thẩm Tây Lăng có vẻ ngang ngược không, dù các loại thủ đoạn buộc Triển Dịch Minh lại, khiến anh thấy khó chịu, ép quá chặt, lạnh run cũng không thấy.

Viên Trác Nhiên càng phân tích, càng thấy mình phân tích chính xác, lập tức gọi điện thoại cho Hàn Vũ Sắt, bảo Hàn Vũ Sắt tới đây.

Thời điểm này thì phải cần một người phụ nữ dịu dàng ở bên cạnh mới được.

Hàn Vũ Sắt tới rất nhanh, nhìn thấy Triển Dịch Minh uống nhiều rượu như vậy, cực kì lo lắng, vẫn khuyên bảo Triển Dịch Minh đừng uống nữa.

Hàn Vũ Sắt tới, dĩ nhiên Viên Trác Nhiên không phải để ý gì nữa, lại chạy tới bên kia đánh bài.

Hàn Vũ Sắt đã không thấy anh nhiều ngày nay, bây giờ thấy bộ dạng anh như vậy, cực kì đau lòng. Thật vất vả mới kéo đi chai rượu trong tay Triển Dịch Minh, kết quả Triển Dịch Minh cầm chặt lấy tay cô.

Sức lực của anh rất lớn, Hàn Vũ Sắt không hất ra, chỉ đề anh cầm.

Vẻ mặt của anh rất khó coi, bởi vì uống rượu nên mặt đỏ lên, nhưng mắt cho dù có sương mù cũng che giấu một tia dữ tợn, “Thẩm Tây Lăng, anh cho em biết…..”

Anh thở ra từng hơi, giống như đang chuẩn bị làm gì, “Anh biết rõ em không yêu anh, cũng không coi anh ra gì, con mẹ nó, anh nói cho em biết, anh cũng không quan tâm tới em, anh chỉ vì con mới ở cùng với em, em cho rằng anh nguyện ý chấp nhận em….. em nghĩ rằng em đáng giá vậy sao…….”

Sức lực của anh quá lớn, Hàn Vũ Sắt nghĩ rằng tay mình sắp bị bóp gãy……

Anh không nói gì nữa, ngã trên ghế salon, Hàn Vũ Sắt lúc này mới rút tay mình ra.

Cô hoài nghi cuộc hôn nhân của anh không hạnh phúc, nhưng không nghĩ rằng anh lại khổ sở như vậy…. cô đau lòng vuốt mặt anh, tại sao người phụ nữ kia lại không biết quý trọng anh?

Cô có chút ghen tị với người phụ nữ kia, cũng bởi vì có gia thế tốt, kết hôn được với Triển Dịch Minh, cái gì cũng không cần cố gắng. Tận dụng lợi thế bẩm sinh này, đều khiến người như cô bất bình.

Viên Trác Nhiên thắng được không ít, mọi người tan cuộc, anh đi tới bên này. Thấy dáng vẻ si tình của Hàn Vũ Sắt, không khỏi lắc đầu, đây chính là phụ nữ…..

Điện thoại Triển Dịch Minh vào giờ phút này vang lên…….

Hàn Vũ Sắt sửng sốt một chút, Viên Trác Nhiên đi tới, “Điện thoại di động của cậu ta đang kêu kìa……..”

Hàn Vũ Sắt vất vả lấy điện thoại di động trong túi quần anh, lại bị Viên Trác Nhiên thúc giục, không biết làm sao, lấy ra liền ấn vào nút nghe, cô liền mở miệng, “Alo, xin chào…….”

Đối phương đã cúp điện thoại.

Viên Trác Nhiên lấy điện toại, tìm ghi chép các cuộc gọi, không khỏi giật mình, suy nghĩ một chút, xóa cuộc gọi này đi, làm như không có gì xảy ra.

Hàn Vũ Sắt cảm thấy kì quái, rồi lại không nói gì.

Viên Trác Nhiên và Hàn Vũ Sắt cùng nhau đỡ Triển Dịch Minh đi ra ngoài, anh còn đang bối rối, nghĩ nên đưa Triển Dịch Minh về đâu, ai ngờ đột nhiên Triển Dịch Minh giống như đã tỉnh táo lại rồi vậy, “Tôi không muốn về nhà…….”

Anh uống rượu, về nhà, cô thấy lại tức giận……..

Viên Trác Nhiên gật đầu, “Được được được, không về nhà không về nhà……”

Viên Trác Nhiên suy nghĩ mấy giây, trước đều là Triển Dịch Minh bảo anh đưa Hàn Vũ Sắt về, thỉnh thoảng cũng kêu tài xế đưa Hàn Vũ Sắt về, thật đúng khiến Viên Trác Nhiên có chút hoài nghi quan hệ thực chất của hai người này…. Nhưng nếu Triển Dịch Minh làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân của chính anh.

Viên Trác Nhiên đầu tiên đưa Hàn Vũ Sắt về, cũng nhìn ra Hàn Vũ Sắt muốn ở lại, nhưng lại không có lý do thích hợp, Viên Trác Nhiên đảm bảo mình sẽ chăm sóc Triển Dịch Minh thật tốt, lúc này Hàn Vũ Sắt mới yên tâm.

Viên Trác Nhiên lại cảm thấy mình xui xẻo rồi, còn phải phục vụ một con quỷ say…..

Triển Dịch Minh tỉnh lại, đầu vẫn còn choáng, dùng sức ấn trán, lại nằm chốt lát mới ngồi dậy. Quan sát khung cảnh xung quanh, có chút xa lạ, lúc này mới từ từ nhớ lại hôm qua xảy ra những chuyện gì. Những đoạn ngắn hỗn tạp, anh cũng không muốn nghĩ nhiều, vừa mới chuẩn bị từ trên giường xuống, Viên Trác Nhiên đã đẩy cửa mà vào rồi.

Viên Trác Nhiên thấy anh đã tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, “Rốt cuộc cũng phục hồi vẻ bình thường rồi.”

Phải biết là ngày hôm qua Triển Dịch Minh nôn lên nôn xuống, hành hạ anh quá mức, một phút kia Viên Trác Nhiên hối hận muốn chết, làm sao lại để Hàn Vũ Sắt đi, nên để người phụ nữ kia tới xem Nam thần trong lòng cô ấy uống rượu say thành ra cái dạng gì, một dạng nôn loạn khắp nơi, có thể còn không bằng khi anh uống.

Triển Dịch Minh lười nhìn anh.

Thấy anh không tiếp lời, Viên Trác Nhiên cảm giác mình có vẻ quá nhàm chán, vì vậy đi lên trước, tỏ vẻ rất tốt bùng, “Ai, tôi nói này người anh em, có chuyện gì mà không nghĩ ra, lại uống rượu như vậy, muốn lại đến vài lấn, cậu nhất định sẽ phải vào bệnh viện đấy.”

“Nhiều lời nói nhảm quá.” Triển Dịch Minh cho ra đánh giá, liền tìm áo khoác của mình, lấy điện thoại di động ở bên trong.

Anh cầm điện thoại lên tìm kiếm cái gì, còn lật hai lần, sau đó cau mày. Sửng sốt một lát sau, lại lấy ra điện thoại di động khác, lại lật tìm.

Nhìn thấy hành động của Triển Dịch Minh, Viên Trác Nhiên có phần lo lắng, “Ai, cậu tìm cái gì đấy?”

“Không tìm gì cả.” Hình như Triển Dịch Minh có chút tức giận, để hai cái điện thoại lên trên giường, cũng bỏ quần áo đi, “Xem có khách hàng gọi điện tới hay không, cậu cũng biết rồi đấy, nếu bỏ lỡ một cuộc thì có tổn thất lớn.”

Viên Trác Nhiên hất mặt, nghĩ thầm: Không tìm thấy gì mà cậu phải giải thích nhiệt tình thế à, đây không phải là vẽ chân cho rắn sao?

--------

Quay lại vào đêm ngày hôm trước, Triển Hiểu An lúc ăn cơm vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí trống không kia, “Tại sao bố vẫn chưa về.”

Thẩm Tây Lăng gắp rau, đang ăn cơm, thấy Triển Hiểu An vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ Triển Dịch Minh thường ngồi, cơm cũng không ăn, mặt lạnh, “Ăn cơm.”

Triển Hiểu An không ưỡn ẹo tiếp tục cầm đũa, sau đó bới cơm, cũng không để ý tới mẹ mình.

Thẩm Tây Lăng nhìn thấy vẻ mặt của Triển Hiểu An, muốn nói gì đó xoa dịu một chút, nhưng mở miệng ra rồi cũng không biết mình nên nói cái gì.

Ăn cơm xong, Triển Hiểu An ngồi trên ghế salon xem phim hoạt hình, thấy chỗ cao hứng, cười lên. Thẩm Tây Lăng thấy An An cười, cũng yên tâm hơn nhiều, mấy ngày nay hình như tâm tình của An An không tốt lắm, cô thật sự sợ con gái chịu ảnh hưởng.

Đã đến lúc, Thẩm Tây Lăng nhắc An An nên đi ngủ rồi.

Trước kia thì Triển Hiểu An rất nghe lời, tự giác tắt tv, sau đó đi lên căn phòng nhỏ trên tầng của mình. Nhưng mà hôm nay lại làm như không nghe thấy lời của Thẩm Tây Lăng vậy, tiếp tục xem, cũng không để ý không hỏi.

Thẩm Tây Lăng nhìn Triển Hiểu An nửa ngày, “Con không nghe thấy lời của mẹ sao?”

Lúc này Triển Hiểu An mới nói, “Con chờ bố về, bố giờ vẫn chưa về.”

Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Triển Hiểu An một hồi, “Nếu như hôm nay bố không về thì sao?”

“Bố nhất định sẽ về.”

…………………………

Thời gian trôi qua rất nhanh, Triển Hiểu An thấy thời gian hiển thị trên góc bên phải TV, nhìn mẹ, “Bố thế nào mà vẫn chưa về hả mẹ?”

“Chân dài ở trên người anh ta, mẹ làm sao biết được?”. Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô liền hối hận, cô đang không vừa lòng, lại biểu hiện rõ ràng như vậy, còn đem cảm xúc này cho con gái.

Triển Hiểu An bĩu môi, “Vậy mẹ gọi điện thoại cho bố đi, bảo bố về đi……”

Thẩm Tây Lăng vẫn không nhúc nhích……

Triển Hiểu An kéo áo Thẩm Tây Lăng, không ngừng nói, “Mẹ mau gọi điện thoại đi, gọi điện thoại đi........”

Lúc này Thẩm Tây Lăng mới đông cứng một hồi, chút không tự nguyện lấy điện thoại ra. Tại lần trước cãi nhau, cô liền tự nhủ, không muốn xen vào chuyện của Triển Dịch Minh, không phải quản anh cái khỉ gió gì, anh uống rượu hút thuốc thế nào là chuyện của chính anh, cô không nên đi để ý tới chút nào…..

Nhanh như vậy liền đánh vỡ cái mình đặt ra rồi.

Điện thoại di động vang lên, nhưng lâu cũng không có người nghe. Cô có chút suy nghĩ muốn cúp, cô không muốn nghe thấy âm thanh của anh, thậm chí cảm thấy nếu như anh mà nghe thấy tiếng cô, còn có thể châm chọc cô một phen, lúc này gọi điện thoại, có vẻ như đang tra hỏi hành tung……

Cái lúc cô muốn cúp kia, thì lại có người nhận……..

Cô đang nghĩ xem nên nói cái gì, đối phương lại lên tiếng trước: Uy……

Tiếng của phụ nữ…….

Cô lập tức cúp điện thoại, anh vĩnh viễn vượt qua dự báo của cô, cho cô một cái cực kì ngoài ý muốn.

“Bố nói bao giờ bố về hả mẹ?”. Triển Hiểu An còn đang chờ Thẩm Tây Lăng trả lời, thật ra thì cô bé muốn nói chuyện với bố, thúc giục bố về sớm một chút, mẹ lại nhanh cúp điện thoại như vậy.

Thẩm Tây Lăng nắm chặt điện thoại từ từ buông tay ra, nở nụ cười với con gái, “Bố bảo hôm nay rất bận, quên không gọi điện thoại về báo, hôm nay bố sẽ không về, nhắc mẹ bảo với An An rằng phải ngủ sớm đi.”

Triển Hiểu An lúc này mới nói, “Vâng ạ…….” Ngủ đi.

Thẩm Tây Lăng thấy con gái đi về phía cầu thang, cuối cùng bóng người nhỏ bé cũng biến mất ở khúc quanh. Cô tựa vào ghế salon, để điện thoại ở trên người không ngừng hoạt động…….

Giờ phút này, thật ra thì cô không khổ sở, cũng không có cảm xúc nào, cô cảm thấy mình chết lặng, không cười nổi, khóc không ra. Cô có chút sợ, vì vậy dừng lại không chạm vào điện thoại nữa, dùng tay phải bấm mạnh vào tay trái, cảm giác đau truyền đến, thì ra mình vẫn biết đau được…….

----------------

Triển Dịch Minh đứng ở cửa sổ sát đất tại phòng làm việc khổng lồ, tầm mắt bay tới nơi xa, trên miệng hút một điếu thuốc, khói bốc lên, ở dưới chân anh, đã có nhiều tàn thuốc nằm ở đó, nằm ngổn ngang.

Điện thoại nội bộ vang lên, lúc này anh mới bỏ điếu thuốc trong miệng ra, kẹp ở giữa ngón tay.

Anh ấn nút nghe, giao phó thư kí ở ngoài, “Ừ, cho anh ta vào.”

Người tới đội mũ màu đen, vành nón đè thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt. Trời nóng như vậy, còn mặc thêm áo sơ mi thêm phần tây. Cố ý lộ ra mấy phần thần bí, trái lại khiến người ta muốn tìm hiểu.

Người đàn ông bỏ mũ xuống, hướng về phía Triển Dịch Minh gật đầu một cái, “Đã hoàn thành nhiệm vụ Triển tiên sinh giao phó, tin rằng sẽ khiến Triển tiên sinh hài lòng.”

Triển Dịch Minh liếc đối phương một cái, vốn có danh tiếng là thám tử tư, có tiếng là chỉ cần anh cho tiền, anh ta sẽ làm được chuyện.

“Ngồi đi.” Triển Dịch Minh nói ra một câu, sau đó bảo người mang hai cốc cà phê vào.

“Không cần phiền toái như vậy.” Người đàn ông cũng không ngồi.

Triển Dịch Minh nhìn người đàn ông một chút, ý bảo có lời gì cứ việc nói, không cần tiếp tục bí hiểm.

“Triển tiên sinh cũng biết, điều tra những việc này, nói dễ dàng cũng dễ dàng, nói khó cũng khó, nhưng dễ dàng với khó khăn cũng có điểm khác biệt. Hành tung của phu nhân, vốn không tính là khó khăn, nhưng chỗ đại học kia, muốn đi tìm theo dõi, ngưỡng cửa trường luôn luôn cao, không phải người tùy tiện nào cũng có thể…….”

Lúc này Triển Dịch Minh mới gật đầu một cái, “Gía cả dễ bàn.”

Lúc này người đàn ông mới ngồi xuống, “Triển tiên sinh quả nhiên là người thẳng thắn, nhiều người nguyện ý hợp tác cũng ngài như vậy, cũng không sai.”

Người đàn ông đưa mấy tấm hình để trước mặt Triển Dịch Minh.

Triển Dịch Minh cũng không vội vã nhìn hình, cũng không ở trước mặt người khác lộ ra mình mất khống chế, “Sau khi anh trở về, có thể kiểm tra tài khoản của mình.”

Đây là đang đuổi người, người đàn ông cũng hiểu, lập tức liền cáo từ, Triển Dịch Minh cũng không giữ lại.

Sau khi người đàn ông rời đi,Triển Dịch Minh mới xem những tấm hình kia, phần nhiều là Thẩm Tây Lăng với Đỗ Diên Hằng ở chung một chỗ, vẻ mặt hai người cũng nhìn không ra lý do vì sao.

Anh từ từ nhặt lên một tấm hình.

Hai người trong tấm ảnh,hai người nhìn chằm chằm vòa nhau, thật giống như đối phương chính là toàn bộ thế giới của mình. Thẩm Tây Lăng trong tay cầm bó hoa sơn chi, một tay khác sờ lên mặt của Đỗ Diên Hằng, thật giống như anh lập tức sẽ biến mất.

Cùng với những tấm ảnh kia, Triển Dịch Minh thấy Thẩm Tây Lăng cười rất rực rỡ, bộ dạng tự do, còn có mấy phần ngây thơ, nhưng khiến anh cảm thấy như đang thấy lúc cô học đại học vậy

Anh thì chưa thấy cô cười như vậy.

Cho tới bây giờ cũng không có, nhưng cùng với một người khác thì cô ấy vui vẻ như thế, cười rạng rỡ như vậy. Anh nắm tấm ảnh, nghĩ tới đây thì xé đi, nhưng chỉ có vết, hình không bị hỏng…..

Anh phất tay đảo qua, tất cả hình rơi xuống đất.

Lúc học đại học, bạn ở trên tàu đang xem một bộ phim thần tượng, nữ chính nói với nam chính: Coi như anh cướp đi thân thể của tôi thì thế nào, anh cũng không đoạt đi linh hồn và lòng của tôi…..

Một lần anh đi xã giao, tự dưng thấy được Đỗ Diên Hằng, liền giả vờ nói chuyện với một quản lý, biết được tin về Đỗ Diên Hằng, chỉ là đến thành phố này công tác, đàm phán một hạng mục. Anh chỉ vô ý nói chuyện với nhau, nhưng đối phương không ngừng khen ngợi Đỗ Diên Hằng, rất cố gắng, bây giờ thanh niên giống như Đỗ Diên Hằng không nhiều lắm.

Từ giây phút kia bắt đầu, anh liền thấy mơ hồ không cảm giác được cái gì, không biết mình lo lắng cái gì.

Bây giờ, anh biết mình lo lắng cái gì rồi.
Bình Luận (0)
Comment