Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 37

Thẩm Tây Lăng sờ sờ túi của mình, lúc này mới phát hiện ra lúc ra cửa còn không mang điện thoại di động. Đầu óc cũng tỉnh táo hơn, lúc cô ra cửa thấy điện thoại không còn pin, liền để điện thoại ở trong phòng sạc pin, sau cũng không chú ý. Cô lấy chìa khóa ra, mở cửa trước, bật tất cả đèn lên, lầu trên lầu dưới có vẻ sáng rỡ khác thường, một mảnh sáng có thể khiến cô có cảm giác an toàn.

Cô lên tầng, lấy điện thoại, sau đó mở máy.

Nhanh chóng vào phần danh bạ, gọi số điện thoại của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vừa nghe được điện thoại của cô, không thể không oán giận cô thế nào lại vào lúc này tắt máy, buổi chiều An An có điểm khác thường, đến buổi tối thì cả người không thoải mái, khiến hai ông bà sợ gần chết, gọi điện cho cô thì cô tắt máy, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Triển Dịch Minh.

Thẩm Tây Lăng dĩ nhiên là gấp gáp, vừa đi vừa tắt đèn, muốn lập tức chạy tới.

Bây giờ Hạ Ngôn lại nhẹ nhàng rồi, chỉ nói hiện tại do thời tiết qua nóng, giờ còn đnag truyền nước biển, bác sĩ cũng bảo là không còn gì đáng lo ngại nữa.

Thẩm Tây Lăng hỏi địa chỉ rõ ràng, chạy tới.

Lúc cô tới, Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn đều ở ngoài phòng bệnh. Vốn chỉ định truyền nước biển xong rồi về, nhưng Triển Dịch Minh không yên tâm, lại bảo ở lại bệnh viện 1 ngày nữa, kiểm tra chắc chắn mới được.

Hạ Ngôn chỉ chỉ bên trong với Thẩm Tây Lăng.

Thẩm Tây Lăng đẩy cửa vào, thấy tư thế ngồi kì lạ của Triển Dịch Minh trên giường bệnh, mà Triển Hiểu An nửa nằm lên người Triển Dịch Minh. Mắt của cô bé nửa mở nửa híp, bộ dạng ngủ mà không ngủ, mà tay nhỏ bé của bé bị chích một cây kim. Chỉ là như vậy thôi, Thẩm Tây Lăng liền cảm thấy mình như bị cái gì đấy đâm vào.

Lúc Triển Dịch Minh thấy cô đi vào thì chỉ liếc nhìn cô một cái, căn bản không quan tâm tới cô. Thẩm Tây Lăng cũng không muốn nói cái gì với anh, nhưng nhìn con gái từ từ trợn to mắt nhìn cô, từ từ đi tới, khom người, vuốt mặt con gái, “Bây giờ An An cảm giác thế nào? Có khó chịu nữa không?”

Triển Hiểu An hất mặt, qua mấy giây lại quay lại, “Mẹ thật đáng ghét, đi du lịch cũng không thèm đưa con đi.”

Nghe được lời nói của Triển Hiểu An, Triển Dịch Minh liền để Triển Hiểu An đứng thẳng, nhìn vào Thẩm Tây Lăng, “Em đi một mình sao?”. Hỏi xong rồi, anh không biết lại nghĩ tới cái gì, lộ ra nụ cười tự giễu.

Thẩm Tây Lăng cũng không để ý tới anh, liền ôm An An vào trong ngực, “Mẹ đi tới chỗ mà đường không dễ đi, cũng không có gì thú vị lắm, An An đi sẽ thấy chán. Chờ An An lớn rồi, mẹ sẽ dẫn con đi tới nhiều nơi để vui chơi nhé.” Nói xong lại chạm vào cái mũi nhỏ của An An, “Cho nên An An phải lớn lên khỏe mạnh, không được ốm yếu nhiều.”

Triển Hiểu An nhìn mẹ, sau đó gật đầu thật nhanh một cái.

Mắt thấy bình truyền dịch gần hết, Thẩm Tây Lăng đi tới nhấn vào nút đầu giường, một lát sau y tá liền chạy tới rút kim tiêm ra.

“An An vừa rồi bị kim chích vào thế có khóc không?” Thẩm Tây Lăng hạ thấp giọng.

Cô y tá kia mở miệng trước, “Con gái cô rất ngoan ngoãn, không khóc chút nào! Không giống như mấy đứa bình thường, vừa lấy kim ra thì bắt đầu khóc lớn lên…..”

Lúc này Thẩm Tây Lăng mới dùng vẻ mặt tán thưởng nhìn Triển Hiểu An, “An An nhà chúng ta thật là ngoan.”

Triển Hiểu An được khen, tâm tình vui vẻ hẳn lên, cười lên.

Bởi vì phải ở chỗ này cả đêm, Thẩm Tây Lăng đi ra ngoài trước để Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn về nhà, hôm nay cô ở đây chăm An An, ngày mai sẽ về nhà.

Những ngày này, mặc dù Thẩm Tây Lăng nói đi du lịch, không ở nhà, nhưng Triển Dịch Minh cũng không chủ động gọi điện thoại tới. Hạ Ngôn vừa nghĩ lại cảm thấy có gì không đúng, lập tức muốn kéo Thẩm Tây Lăng ra một chỗ hỏi cho ra nhẽ, nhưng Thẩm Sơ Văn lại ở trước mặt Hạ Ngôn dừng lại, không để cho bà hỏi.

Đi ra khỏi bệnh viện, Hạ Ngôn còn trách chồng mình, “Ông kéo tôi ra làm cái gì?”

“Bà không thấy vẻ mặt hai vợ chồng nó sao? Coi như bà hỏi thì có thể hỏi ra được cái gì, dù sao chúng nó cũng chỉ nói dối chúng ta. Cũng được. Mọi người đều có cách sống của họ, chúng ta cũng đừng quấy rầy quá nhiều.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn có sự lo lắng trong lòng.

-----------------

Sau khi Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn rời đi, Thẩm Tây Lăng mới lại đi vào phòng bệnh. Bây giờ nhìn An An khá hơn rồi, nhưng mặt vẫn hơi thiếu sắc, cô lại đi hỏi bác sĩ, bác sĩ kia cũng chỉ nói là thời tiết bây giờ rất nóng, đã có nhiều đứa trẻ cũng xuất hiện triệu chứng như vậy, vấn đề không lớn, nhưng người lớn nhất định phải chú ý đề phòng trúng gió. Nói qua cũng chỉ bảo Thẩm Tây Lăng về nhà đun chút thuốc thảo mộc lên cho cô bé uống…., Thẩm Tây Lăng nghĩ tới uống thuốc như vậy thì khổ, lập tức hi vọng bác sĩ kê đơn thuốc. Bác sĩ kia lại cười, dĩ nhiên có thể kê đơn, nhưng kì thật không cần phải làm vậy, hơn nữa thuốc ở trong bệnh viện đắt hơn ở ngoài rất nhiều, để cô không phải tốn kém nhiều, cũng nên đi mua ở tiệm thuốc ngoài.

Thẩm Tây Lăng thấy thái độ của bác sĩ này, còn cảm thấy thú vị.

Cô trở lại phòng bệnh thì An An đang kéo đau bụng, Triển Dịch Minh liền bảo Thẩm Tây Lăng trông con, anh đi ra ngoài mua ít thức ăn, cô không lên tiếng, nhưng gật đầu một cái.

Cô ngồi ở mép giường, ôm An An ở trong ngực mình, vuốt đầu nhỏ của bé, nhất thời bùi ngùi, “An An, nếu như mẹ và bố không ở cùng nhau, con muốn đi theo ai?”

Vừa nói ra, cô mới phát hiện ra mình đã kiên định cái gì đó. Cô không muốn đi nghĩ nhiều rốt cuộc là cái gì để ình trì hoãn việc đó như thế. Toàn bộ những thứ kia không có ý nghĩa gì nữa, cô cũng không muốn suy nghĩ tiếp Triển Dịch Minh muốn làm gì nữa, cô không cân nhắc những điều này nữa.

Chỉ là sau khi gặp mặt Hàn Vũ Sắt xong, trong đầu của cô lại xuất hiện một hình ảnh, có lẽ Triển Dịch Minh lâu như vậy không trở về là ở cùng với Hàn Vũ Sắt, có lẽ anh rất quan tâm tới đứa bé kia. Tức giận sao? Tức giận sao? Cô không biết trong lòng mình có cảm xúc gì, cũng không biết mình nên biểu lộ thế nào mới bình thường. Nhưng cô biết, mình không cần sống như thế này.

Lúc ôm An An thì cảm xúc thấy tương lai mơ hồ lần nữa lại xuất hiện trong lòng cô, cô không rõ con đường tương lai của mình là gì, không có phương hướng, cô khát vọng trong cuộc sống của mình xuất hiện một ngọn hải đăng, chỉ dẫn hướng mình nên đi đâu.

Triển Hiểu An ngồi dậy từ trong ngực cô, quan sát vẻ mặt của cô, “Tại sao mẹ với bố lại muốn không ở cùng nhau?”

Vấn đề kia đối với đứa bé mà nói, sẽ nghĩ ở với bố hoặc với mẹ như thế nào.

Mặc dù Triển Hiểu An vẫn còn nhỏ, cũng biết câu trả lời rất thận trọng.

“Bởi vì, có lẽ bố con sẽ ở chung một chỗ với một cô, mẹ cũng sẽ ở cùng một chỗ với chú nào đấy.” Cô nhìn Triển Hiểu An, vẫn có chút không đành lòng, nếu như nhiều thứ trước sau không cách nào tránh khỏi, cô không muốn biến thành người lừa gạt.

Thật ra thì nhiều đứa trẻ vì bố mẹ ly hôn mà trở thành người đi con đường không có lối về, hơn nửa là trở nên quá mức nhạy cảm, bố mẹ cũng không có chỉ dẫn chính xác.

Chuyện của người lớn nên là chuyện của người lớn, không nên đi ép buộc đứa bé tiếp nhận sai lầm của ai đó dẫn tới hôn nhân tan vỡ, nếu là tan vỡ, hai bên đều có nguyên nhân, chỉ là người nào có lỗi nhiều hơn một chút mà thôi.

Triển Hiểu An nhìn cô, có chút tức giận, đẩy cô một cái, “Mẹ lại muốn đi, phải không?” Trên mặt đầy uất ức, hốc mắt cũng đỏ.

Lần này Thẩm Tây Lăng không đi an ủi con gái, cô ghen tị, cô cũng muốn mình uất ức như vậy rồi khóc, nhưng ai tới an ủi mình đây? Bọn họ chỉ biết nói: Thẩm Tây Lăng, em đừng tùy hứng như vậy, em đừng không chịu trách nhiệm như vậy, em đừng ngây thơ như thế…… khóc cũng không có tư cách.

Triển Hiểu An thấy mẹ không an ủi bé, lấy tay lau sạch nước mắt của mình, “Mẹ rất hư.”

Đúng vẫn còn không đành lòng, lấy ra khăn giấy lau nước mắt An An, “Ừ, mẹ hư thật, cho nên An An đừng học mẹ.”

--------------

Triển Dịch Minh mua chút cháo, đã làm nguội, nhưng cũng không lạnh. Anh đi tới, suy nghĩ một chút đưa cháo cho Thẩm Tây Lăng, sau khi cô nhận lấy, tự tay đút cho Triển Hiểu An, chắc hẳn bây giờ đói rồi, Triển Hiểu An cũng ăn hết.

“An An no bụng chưa?”. Thẩm Tây Lăng cầm bát hỏi.

Triển Hiểu An lấy tay mẹ, đi sờ bụng nhỏ của mình, căng tròn.

Thẩm Tây Lăng không thể nín cười, để hộp cháo sang một bên, bụng của bé cũng đầy, xem ra thật sự no rồi.

Thẩm Tây Lăng vốn thấy An An không có gì nguy hiểm nữa, muốn mang bé về nhà,nhưng bây giờ cô bé cũng chẳng muốn làm gì, buồn ngủ rõ ràng, cũng liền dứt suy nghĩ.

Bé nhẹ giọng hừ, không được bao lâu thì An An ngủ.

Từ đầu tới cuối, Triển Dịch Minh đứng ở một bên. Bọn họ như những đoạn ngắn của cuộc sống cứng rắn ghét lại với nhau, giữa nhau không có bất kì lời nói hay tình cảm nào, thấy được nhau, nhưng lại giống như đều ở một không gian khác ở bên trong, phương thức chung sống kì lạ, nhưng trước sau vẫn không tìm được cái gì đã phá vỡ điểm buộc vào.

Sau khi An An ngủ, Thẩm Tây Lăng đắp chăn lên cho An An. Phòng bệnh có điều hòa, cô tăng nhiệt độ điều hòa lên, còn sợ An An lạnh. Làm xong tất cả, cô mới đi ra ngoài.

Phía sau bệnh viện có nhiều chỗ trống, bây giờ kiến trúc xây dựng theo kiểu xanh hóa, bóng cây cỏ cũng nhiều, đi thêm mấy bước là tới một bồn hoa. Bệnh viên đã xây dựng lâu, hoặc là nói lúc di chuyển cũng không dời mấy cây cổ xưa đi, giờ phút này không ít người ngồi chung một chỗ trò chuyện, không nhìn ra là bệnh nhân hay là người thân.

Nhiệt độ buổi tối so với ban ngày thấp hơn nhiều, mặt đất cũng hơi ẩm ướt, khí hậu khác nhau ở từng khu vực cũng không có, còn có gió đêm thổi qua, chính xác là thời cơ tốt để hóng mát.

Thẩm Tây Lăng tìm một chỗ ghế trống, trực tiếp ngồi lên.

Triển Dịch Minh đi theo phía sau cô, cô biết rõ.

Trước kia cô không hiểu được cái gì là “Đến cuối cùng không mài được tính tình.” Là cái dạng gì, nhưng bây giờ biết, phải ở trong đó mới thật sự hiểu.

Triển Dịch Minh ngược lại rất bình thản, “Trở về đi thôi! Anh sẽ coi chừng An An.”

Thẩm Tây Lăng nhất thời không mở miệng, cô biết, chỉ cần mình không cãi vã, tự nhiên cùng anh nói chuyện, là có thể làm như không có gì xảy ra, như trước kia vậy, một nhà ba người, dáng vẻ nhìn qua rất đẹp. Lời của anh cũng đơn giản, cô đi về trước, ngày mai anh sẽ đưa An An về. Không thể phủ nhận, anh thật sự là một người bố tốt.

Thậm chí cô đang suy nghĩ, nếu như bọn họ không kết hôn, sẽ thế nào? Hẳn sẽ không tệ như bây giờ, cô không thế tiếp tục chịu đựng sống như thế này, cũng không thể tiếp tục giả vờ đi xuống.

Cô lấy tư cách là một người đứng xem để đối đãi tất cả, vì sao hai người tách ra liền phải tức giận chứ? Bởi vì đổ lỗi cho người thứ ba, sẽ phẫn nộ. Cũng có thể làm được rất bình thản, vì vậy chia lìa. Bởi vì chia tay,cũng là buông tha chính mình.

Cô có suy nghĩ như vậy, nhưng đa số người có cho đó là khảc thường không? Bản thân cô cho rằng như vậy là tốt. Nhưng ít nhất, cô có thể tự nói với mình, thật sự không quan tâm, thật sự không khó chịu. Rốt cuộc cô có thể có một ngày, biến thành dáng vẻ mình từng thích, cho dù cuộc sống không được như ý, cũng có thể thừa nhận mình độc lập.

Cô không cần lúc gặp chuyện không may liền gọi cho chị trước tiên, hỏi làm thế nào, gọi cho bố mẹ, hỏi nên làm thế nào.

Rốt cuộc cô có thể thoát khỏi, có được cách thức mình muốn, cho dù là cô nghĩ vậy.

Triển Dịch Minh vẫn nhìn cô, cô bình tĩnh được có chút không bình thường, anh nhìn thời gian hiện lên trên điện thoại, “Có chút muộn.”

“Nói chuyện một chút đi!” Cô phát ra một tiếng thở dài cực kì nhạt nhẽo.

Triển Dịch Minh nhìn cô một hồi, ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô có thể nghe được tiếng gió bên tai mình, rõ ràng như vậy, cũng làm ình biết rõ quyết định sáng suốt của mình, “Triển Dịch Minh, ly hôn đi!”

Mệt mỏi, thật sự mệt rồi.

Lời của cô nói ra, Triển Dịch Minh cũng không có phản ứng, sắc mặt càng chìm đi, cuối cùng nghiêng người sang nhìn cô, “Đây chính là kết quả sau khi em đi du lịch sao?”

Trên thực tế coi như cô đi du lịch về, cũng không có kết quả, có thể khiến cô quyết định thế này là tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay. Cô không cách nào tưởng tượng ra có một ngày, cô đưa An An đi ra ngoài, sau đó có một người phụ nữ nâng bụng bự lên. Còn có sinh mệnh của một người khác, luôn không ngừng nhắc nhở cô về cuộc sống khó chịu này. truyện này được edit ở DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Cô từng thích một nhân vật trong tiểu thuyết, cuối cùng yêu, chỉ vì người đàn ông kia đối với người phụ nữ mình từng yêu bảo phá con đi. Cô không cảm thấy người đàn ông kia có lỗi, một khi có con, thật sự không dứt ra được, vĩnh viễn dính nhau không rõ.

Người đời, luôn nói đứa bé vô tội, đứa bé sinh ra liền khiến người khác khổ sở, vậy những người này không vô tội sao?

Đó không phải là điểm bộc phát, chỉ là một phần nhỏ. Đó là ngòi nổ, khiến cô cuối cùng có dũng khí nói ra hai chữ ‘Ly hôn’. Nói ra xong, trong lòng trống rỗng, mắt cũng chua xót, cô cho là mình sẽ khóc, nhưng không có.

“Có quan trọng không?” Cô nghiêng đầu qua, “Đây chính là điều tôi muốn.”

Mệt mỏi, cô đứng dậy, nếu anh muốn cô đi về, vậy thì cô trở về.

Cùng lúc đó, Triển Dịch Minh cũng đứng lên, kéo lấy tay cô, “Vậy tại sao đột nhiên nói vào lúc này? Đề cập vào thời điểm này chứ?”

Cô thử một chút, không bỏ được anh, bình thản đáp lại anh, “Anh cho rằng vì cái gì thì là cái đó đi! Ly hôn đối với anh mà nói, không có bất kì tổn thất nào.”

Anh còn có thể tìm được người phụ nữ dịu dàng tốt hơn cô, có thể nuôi được cả một đám phụ nữ, những người phụ nữ kia sẽ không biết điều giống như cô, sẽ không để anh phiền lòng.

Giọng nói bình thản của cô, khiến anh tức giận, “Cái gì gọi là anh không có bất kì tổn thất nào? A, em bây giờ tới nói cho tôi biết em đang vì tôi sao?”

“Ít nhất đối với hai bên chúng ta đều tốt đi!” Cô trầm mặc nói, “Anh có thể tiếp tục cuộc sống của anh, mà tôi cũng có cuộc sống mình muốn.”

“Em còn có thể dối trá thế sao. Đỗ Diên Hằng trở lại, em có dũng khí đấu với tôi rồi. Em dám nói trước mặt tôi là em không gặp anh ta sao?” Anh cười cười, “Rốt cuộc em ngây thơ hay là ngu xuẩn đây, em cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho 2 người sao?”

“Bộ dạng uy hiếp này không dùng được rồi, tùy anh thích làm thế nào thì làm, dù sao anh cũng không ép bọn tôi chết được.” Giọng của cô vẫn bình thản như cũ, “Nếu như anh chỉ có thể dùng sự up hiếp, vậy tôi cũng chỉ muốn nói, thật ra anh rất ngây thơ.”

Cô dùng lực bỏ tay anh ra, thậm chí không quan tâm tay mình thành cái dạng gì, anh cứ không chịu buông, như muốn bóp vỡ tay cô .

Đủ rồi, thật quá đủ rồi.

Trước kia Hướng Tri Dao nói. Cô ấy hi vọng tất cả tình cảm không liên quan tới những người khác, để người trong cuộc tự quyết định, bất kể là tách ra hay ở cùng nhau.

Bây giờ cô cũng chỉ là giống vậy, không quan tâm người khác, chỉ vấn đề giữa cô và Triển Dịch Minh. Vốn chính là mâu thuẫn giữa anh và cô, không liên quan tới người khác. Anh không cho được cái cô cần, tương tự cô cũng không phù hợp với yêu cầu của anh.

Vậy thì sống riêng phần mình đi!

Vì sao nhất định phải cấu xé cô ra để bản thân đau khổ dính vào nhau, cô không muốn tiếp tục mềm yếu và thỏa hiệp nữa.

“Vậy tôi có thể ngây thơ cho em xem.”

Anh vừa nói xong, Thẩm Tây Lăng liền há mồm cắn lên, dừng hết sức lực của mình, cắn thủng da thịt anh, mùi máu tươi tán ra, cô thậm chí cảm giác mình nếm được máu.

Triển Dịch Minh cũng không hất cô ra, nhưng ánh mắt lo lắng vô cùng, nhìn thẳng cô.

Cô không cắn anh nữa, bởi vì cho dù như vậy, anh không lựa chọn buông tay. Anh nở nụ cười, vết máu ở khóe miệng khiến cô nhìn qua giống như một người điên, cô không sao cả dùng tay khác lau đi, “Đừng ép tôi tới mức điên, đối với anh không có chỗ tốt nào.”

“Cuối cùng hai chúng ta, ai ép buộc người nào. Đã nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như thế, trong lòng của em chỉ có một mình Đỗ Diên Hằng, em coi anh là cái gì?”

truyện được edit bởi DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Cái tên đó khiến đáy lòng cô càng chua xót, “Tôi hận bản thân mình. Ban đầu lại chịu thỏa hiệp, nếu như mà tôi không thỏa hiệp, tôi liền sẽ cùng anh ấy chung sống hạnh phúc, thế nào cũng sẽ không ở cùng anh. Coi anh là cái gì, anh yêu cầu tôi coi anh là cái gì sao? Anh đừng để bộ mặt dối trá trước mặt tôi, bộ dạng giả bộ tình cảm như thế, bản thân cho là đối với tôi tốt, sau đó tôi nên cảm kích báo đáp lại vì anh đối ‘tốt’ với tôi. Nếu như lòng tốt của anh là để cho tôi ngày ngày ở nhà chăm con, giặt quần áo nấu cơm cho anh. Sau đó tư cách hỏi anh ở đó làm cái gì cũng không có. Còn không quản không hỏi anh ở bên ngoài làm những cái gì. Vậy tôi nói cho anh biết, lòng tôi của anh thì tôi không lạ gì. Về phần Đỗ Diên Hằng sao? Thật sự tôi có gặp anh ấy, vậy thì sao, tôi nên bày tỏ tôi làm chuyện có lỗi với anh sao? Tạm thời anh ra vẻ mình bị hại, chuyện của anh với Hàn Vũ Sắt thì ai cũng biết, cuối cùng người nào có lỗi với ai vậy. Dĩ nhiên. Nhất định anh sẽ không nhận mình có lỗi. Anh là đại thiếu gia nhà họ Triển, từ lúc bắt đầu học trung học thì vô số nữ sinh yêu thương nhung nhớ anh, ánh mắt của anh, người khác đối với sức hấp dẫn của anh thì phục sát đất. Thật xin lỗi, lòng tốt của anh, tôi không thích được. Nếu như tôi vẫn ở chung một chỗ với Đỗ Diên Hằng, anh ấy nhất định sẽ không đối xử thế này với tôi, sẽ không để tôi khó chịu, sẽ không để cho tôi thấy mơ hồ không biết nên sống như thế nào, sẽ không để tôi nổi điên lên.”

Triển Dịch Minh đưa ra một cái tay khác, cô nâng cô lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Đánh đi, anh đánh đi, anh biết tôi không sợ anh.”

Bàn tay anh dừng trên không trung, toàn thân cũng run rẩy.

“Em tạm thời kiếm cớ, em sẽ để ý tôi ở chung một chỗ với người khác sao? Cho tới bây giờ em đều không quan tâm, những thứ này tất cả đều là em lấy cớ ra, thật ra em muốn rời đi đúng không? Em muốn quay về bên cạnh anh ta đúng không? Con mẹ nó, cho tới bây giờ em cũng không quan tâm tới tôi.”

“Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi không quan tâm tới anh, từ đầu tới cuối cũng không có.”

Cô nhìn anh, mở miệng từng câu từng chữ, ánh mắt đỏ lên, không chứa bất kì cảm xúc gì.

Cuối cùng anh buông tay cô ra.

Cô xoay người, cũng không quay đầu lại.

Anh nhìn bóng lưng của cô, nghe tiếng giầy cao gót của cô, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

-------

Thẩm Tây Lăng cũng không trở về “Tây Minh Cư”, mà đi lung tung, cái gì cũng không nghĩ, chỉ nhìn hình những người kia, muốn theo người khác trong cuộc sống, thấy một chút ấm áp, để chứng minh thật ra cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.

Thẩm Tây Lăng trở về nhà họ Thẩm một thời gian, Hạ Ngôn cảm thấy kì quái, nhưng vẫn không hỏi gì. Mỗi lần Thẩm Tây Lăng ăn cơm, muốn nói cho bọn họ biết quyết định của mình. Nhưng cô biết, nếu nói ra, phần dịu dàng bây giờ này, nhất định không thể cất giữ.

Hạ Ngôn gắp thức ăn cho cô, Thẩm Sơ Văn lại kể những chuyện xưa cho cô nghe.

Hạ Ngôn với Thẩm Sơ Văn chỉ vì một chuyện nhỏ mà ầm ĩ không ngừng, sau đó hờn dỗi. Thẩm Tây Lăng nhìn thấy vậy, tự dưng cảm thấy ấm áp.

Có một năm, đột nhiên Hạ Ngôn bị bệnh, Thẩm Sơ Văn đưa Hạ Ngôn tới bệnh viện, ngày ngày ở bên cạnh, không để có một tiếng phiền toái.

Thẩm Tây Lăng đi bệnh viện thăm mẹ thì Thẩm Sơ Văn ở đây nói đùa, bạn học cũ nào đấy của Thẩm Sơ Văn, một khi ngã bệnh, lập tức đi mua một đống thuốc về, nhưng một khi vợ ông ấy ngã bệnh, ông đó liền bảo không có tiền mua thuốc, không lâu sau, vợ trước của người bạn học qua đời, sau khi cưới một ông già khác do người khác giới thiệu.

Lời kết thúc sau câu chuyện đó của Thẩm Sơ Văn là: Xem ra tôi đối với bà vẫn tốt lắm.

Khi đó, Hạ Ngôn nằm ở trên giường lấy chân ra đá chồng mình: Bạn ông cũng hơn 60 tuổi rồi, bây giờ còn cưới được……. chậc chậc, cũng can đảm đấy…….

Hạnh phúc thật sự, không phải gắn bó bên cạnh vượt qua sóng to gió lớn, mà là có những năm tháng bình thường giản dị. Nghĩ đến những thứ kia, Thẩm Tây Lăng chẳng biết tại sao, mắt lại thấy chua xót, không muốn phá hỏng không khí giờ phút này, tuyệt không nghĩ.

Cô lại ở nơi này mấy ngày, Thẩm Đông Lăng lại trở lại.

Thẩm Đông Lăng thấy cô ở chỗ này, lập tức thấy kì quái, sau khi ăn cơm tối xong, liền kéo Thẩm Tây Lăng ra ngoài sân.

Thẩm Tây Lăng có chút cảm thán, từ nhỏ đến lớn, người có thể nhìn ra tâm tình mình không tốt, luôn là người chị này. Luôn luôn cảm nhận được niềm vui của cô, đi qua một đoạn thời gian rất dài, rất là ghét, nhưng bây giờ chỉ là cảm thán, họ quả nhiên là chị em.

Trăng đi lên, sao lốm đốm đầy trời, có thể tưởng tượng ngày mai là trời xanh mấy trắng, ánh mặt trời chói sáng.

“Mẹ nói em ở nhà đã nhiều ngày rồi.” Cuối cùng Thẩm Đông Lăng mở miệng, đại khái cũng biết, mình không chủ động, thì chị cũng không chủ động nhắc tới.

Thẩm Tây Lăng gật đầu một cái.

“Triển Dịch Minh không gọi tới sao?” Thẩm Đông Lăng chau mày.

Thẩm Tây Lăng bình tĩnh nhìn chị mình, “Chị, em muốn ly hôn.”

Giọng thật bình tĩnh, nói ra xong, lại cảm thấy sảng khoái.

Đầu tiên Thẩm Đông Lăng nhìn cô em gái này của mình, sau đó chân mày cau lại, tay đặt trên bàn đá gõ một cái, xưa nay chưa thấy, hỏi, “Em đã suy nghĩ kĩ?”

Cùng với tưởng tượng thì phản ứng không giống nhau quá, Thẩm Tây Lăng cũng có chút kì quái, nhưng vẫn gật đầu một cái, “Rất kĩ rồi, cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ chắc chắn như thế.”

Thẩm Đông Lăng nhìn cô em gái, thở dài một tiếng, “Là bởi vì Đỗ Diên Hằng?”

Thẩm Tây Lăng rất giật mình.

Thẩm Đông Lăng nói, “Đi xã giao thấy qua anh ta, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, thì ra anh ta trở lại thật.”

Thẩm Tây Lăng cắn môi, “Em còn tưởng rằng chị sẽ quát em! Lại có thái độ này sao?”

Thẩm Đông Lăng trầm mặc một hồi, “Chị đang suy nghĩ, chị có tư cách gì mà quát em!” Trong âm thanh có sầu não, khiến Thẩm Tây Lăng khó chịu.

“Chị với anh rể có phải …….”

“Người hạnh phúc có rất nhiều, bất hạnh cũng có nhiều.” Thẩm Đông Lăng vỗ vỗ tay Thẩm Tây Lăng, “Chuyện của chị, chị có chừng có mực.”

Thẩm Tây Lăng lại không dừng đề tài này, “Chị có phải quá nhạy cảm hay không, người phụ nữ kia không phải đã sớm kết hôn rồi sao?”

Thẩm Đông Lăng tự nhiên biết nói tới ai, giờ phút này mím chặt môi, cũng không trả lời. Thẩm Tây Lăng chỉ nhìn chị mình. Nếu như một người phụ nữ chú ý tới việc chồng mình qua lại như vậy, chắc chẳn là rất quan tâm chứ? Quan tâm như thế mới canh cánh ở trong lòng.

Mặc dù cô không muốn nói, nhưng vẫn phải chủ động nói ra trước mặt họ. Nếu là cô lúc trước, có lẽ sẽ trực tiếp rời đi, cuối cùng trong điện thoại nói ra một câu. Bây giờ suy nghĩ một chút, những thứ đi qua thì sẽ không chịu trách nhiệm.

Hạ Ngôn và Thẩm Sơ Văn cũng rất giật mình.

Mẹ vẫn như trước kia, bảo cô đừng nhạy cảm quá, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói, còn bảo để Triển Dịch Minh tới đây, sau đó làm chút công tác tư tưởng. Lời nói của Hạ Ngôn thế nào mà lại khiến cô có chút ghét, cô lập tức bày tỏ mình đã nghĩ kĩ, bất kể ai cũng không làm cô thay đổi quyết định của mình.

Thái độ của cô rất quyết liệt.

Sau đó Thẩm Sơ Văn luôn cưng chiều cô từ nhỏ tới lớn, cho cô một cái tát.

Thẩm Đông Lăng thấy như vậy, cũng không nói gì, cũng không ngăn cản. Cô hiểu rõ bố mẹ mình, năm đó Tây Lăng và Triển Dịch Minh kết hôn, Thẩm thị cũng tốt lên, tất cả đều dựa vào nhà họ Triển. Khi đó, Triển Dịch Minh căn bản không cần phải phí sức làm chuyện tốt chẳng có kết quả này. Thẩm Sơ Văn một mình nói chuyện với Triển Dịch Minh, hơn nữa hết sức trịnh trọng đưa con gái nhỏ giao cho Triển Dịch Minh.

Thương nhân quá nặng về ích lợi rồi. Lại nguyện ý hi sinh nhiều như vậy, thậm chí còn nguyện ý làm người trung gian giới thiệu qua mấy khách hàng lớn, những chuyện này Thẩm Sơ Văn đều để trong mắt, tự nhiên biết cậu đối với con gái mình có mấy phần tâm tư. Hơn nữa ít năm như vậy, Triển Dịch Minh đối với nhà họ Thẩm như vậy là không có nghi ngờ gì.

Thẩm Sơ Văn trọng tình trọng nghĩa, nếu lúc công ty nguy nan nhất được Triển Dịch Minh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, liền toàn tâm toàn ý hi vọng Tây Lăng và Triển Dịch Minh sống tốt với nhau. Hôm nay Tây Lăng nói tới chuyện ly hôn, tất nhiên ông sẽ tức giận.

Không phải là nói bố mẹ không yêu con gái mình, chỉ vì lợi ích liền đẩy vào hố lửa, mà là theo từ cái nhìn của bọn họ là thấy người con gái cưới không phải người xấu, chỉ cần bên Tây Lăng không có vấn đề, bên kia liền không có vấn đề.

Nhưng khi chuyện người thấy việc nhỏ không đáng kể, những chuyện nhỏ kia rất nhỏ bé.

Lần đầu tiên Thẩm Sơ Văn mắng Thẩm Tây Lăng như thế,ông hỏi nguyên nhân thì Thẩm Tây Lăng không chịu mở miệng. Hai người già tự nhiên nhận định là nguyên nhân tại cô, hoặc là tùy hứng, hoặc là chính vì tiểu tử thối Đỗ Diên Hằng. Thẩm Tây Lăng không phủ nhân, càng làm cho bọn họ tức giận.

Thẩm Tây Lăng che mặt mình, “Bố mẹ, cứ để mặc con đi.”

Nói xong câu đó, cô liền rời đi.

Thẩm Đông Lăng nhìn bóng lưng em gái mình, thở dài, sau đó đi khuyên bố mẹ.

Lúc cô muốn ly hôn, cũng không khóc. Thậm chí đứng bên cạnh Triển Dịch Minh, cô vẫn không khóc, dù cô thật sự từng có ảo tưởng với người đàn ông kia.

Mà bây giờ, cô lại khóc, không biết là vì bố mẹ thương yêu mình nhất cũng mắng chửi mình, hay là rốt cuộc cảm xúc đạt tới cực điểm.

Triển Dịch Minh nói cô bởi vì Đỗ Diên Hằng mà li hôn, bố nói cô là vì Đỗ Diên Hằng mà bỏ chồng bỏ con, ngay cả chị cũng hỏi cô có phải vì Đỗ Diên Hằng hay không.

Cô không phủ nhận, đối với bất kì ai cũng không phủ nhận. Bởi vì chỉ có chính cô biết, cho dù lúc cô và Triển Dịch Minh chung sống tốt, thỉnh thoảng cô cũng có suy nghĩ: Nếu như không chia tay với Đỗ Diên Hằng, cuộc sống bây giờ sẽ thế nào?

Cô nghĩ rất nhiều lần. Cũng hỏi mình, ban đầu chưa từng ở chung một chỗ với Đỗ Diên Hằng, cô sẽ có cuộc sống thế nào, có phải rất tốt đẹp hay không?

Thực tế làm cho người phỉ nhổ, ảo tưởng lại càng tốt đẹp.

Vì vậy cô không phủ nhận, đáy lòng cô thật sự từng có suy nghĩ đó, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, không chiếm quá nhiều trong cuộc sống của cô, nhưng vẫn tồn tại. Thậm chí rất lâu khiến mình không cam lòng, nhất là cảm xúc nghiêng về mặt trái.

Cô không biết mình đi bao lâu rồi, cũng không biết mình muốn đi đâu. Nhà? Cô cũng không có, nơi nào không phải là chỗ cô nên đi.

Cô ngồi tạm lên một bậc thang, không có nhiều người, cho nên cô để mình tùy ý chảy nước mắt.

Cô khóc thật lâu, bên cạnh không có ai, cũng không có ai lấy khăn giấy đưa cho cô. Nước mắt của cô, chỉ có mình cô lau.

Cô lấy điện thoại ra, gọi một dãy số.

Thì ra là cô vẫn nhớ, cô nghĩ tới, nếu như không gọi được, nếu là một số vô ích…..

Nhưng cô nhấn ra 11 số, điện thoại di động liền gọi được.

Một năm kia, cô và bạn đi leo núi, núi rất lớn, hơn nữa có nhiều đường nhỏ, các bạn học liền giao ước sẵn, mấy người đi thành một nhóm nhỏ, đi các đường nhỏ khác nhau, gặp nhau trên đỉnh núi.

Lúc ấy cô có thói quen thu thập hoa làm vật thí nghiệm, đi vài bước, thấy tất cả hoa lớn nhỏ thì hái xuống, để vào trong túi laptop. Cô đi một đường, hái được rất nhiều hoa, nhưng khi cô đi được một hồi, lại phát hiện mình bị lạc, bạn học cũng không thấy ai.

Lập tức có chút sốt ruột, gọi điện thoại cho bạn, mới biết bọn họ đã leo đến đỉnh vào buổi sáng, giờ bắt đầu xuống núi, bảo cô đi đường cũ mà về, ở dưới chân núi đợi cô.

Cô càng nghĩ càng thấy uất ức, nhưng biết là lỗi của mình, lập tức khó chịu, gọi điện thoại cho Đỗ Diên Hằng.

Đỗ Diên Hằng vẫn đang đi học, nhưng vẫn nói chuyện với cô, cho đến khi cô thấy bạn.

Sau đó, cô hỏi anh, “Nếu như có một ngày em lạc rồi, anh không tìm được em thì nên làm cái gì?”

“Không có vấn đề gì, số điện thoại của anh vẫn không thay đổi, anh chờ em tìm đến anh.”

Lúc Đỗ Diên Hằng chạy tới, cô cuốn rúc ở nơi đó, đáng thương, vùi đầu vào trong đầu gối. Anh thấy thế, sau đó từng bước từng bước đi về phía cô.

Cô đã từng rất hư, luôn tìm nhiều cớ để chỉnh anh, nhưng cho dù hư như vậy, anh vẫn cưng chiều cô như thế, còn coi cô là một dạng bảo bối mà thương yêu.

Bây giờ cô chẳng phải vì tùy hứng, nhưng không ai đặt cô ở trong ngực mà từ từ thương yêu.

Anh đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống, lấy tay vỗ bả vai cô, động tác rất nhẹ. Bả vai của cô nhẹ nhàng lay động, anh biết cô đang khóc.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, “Em đã từng không tốt.”

Có thể xác minh như vậy nói cho người khác biết, cũng tự nói với mình.

“Có phải em rất xấu không?” Mặt cô đầy nước mắt hỏi anh.

Đúng là cô không tốt, nhưng có quan hệ gì với anh? Chẳng lẽ anh tới gánh chịu cái không tốt của cô sao? Nhưng cô lại gọi điện cho anh, đi nhiễu loạn cuộc sống của anh.

Anh gật đầu một cái, “Hư, rất xấu.”

Tựa như cô trước kia, quăng xuống đất, rất đau, cho nên cố ý hành hạ anh, cô đau, cũng muốn để anh đau, suy nghĩ bệnh hoạn cỡ nào.

Nhưng lúc cô lại dở chứng bệnh công chúa điên cuồng, có bố mẹ cưng chiều, có chị quan tâm, sau lưng còn có một nhóm người theo đuổi, bây giờ thế nào, cô có cái gì?

Đỗ Diên Hằng vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt cô. Rất nhiều người sẽ trách người phụ nữ như vậy không đủ thành thật, thậm chí chưa trưởng thành, rồi lại có bao nhiều người nghĩ tới, có phải mình không có năng lực để cho cô vẫn hành động tùy tiện như thế hay không?

Nếu như chỉ đơn thuần bỏ đi sự ngây thơ đi mà phải trưởng thành chín muồi, vậy dạng trưởng thành chín muồi này thực sự đáng tự hào sao?

Chỉ là đa số người cũng không có khả năng để mình đơn thuần cả đời cùng điều kiện mà thôi.

Cô bất động, để cho anh lau nước mắt của mình, giống như trong quá khứ.

“Em muốn ly hôn.” Cô nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.

Toàn thân Đỗ Diên Hằng cứng đờ, sau đó ôm cô vào lòng, tựa như trong quá khứ, bất kể cô xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ an ủi cô, sử dụng phương thức của mình.

“Không phải là vì anh.”

“Anh biết rõ.”

-------

Một chiếc xe dừng ở trong góc một hồi, giờ phút này Nghê Văn Bái mới bảo tài xế lái xe đi. Tài xế thấy sắc mặt của phu nhân ngày càng chìm xuống, lập tức lái xe đi, e sợ mình gặp họa.

Lái xe đi ra khỏi đó một hồi, Nghê Văn Bái càng nghĩ càng tức giận.

Nhìn thấy đứa con dâu của mình ở bên đường công khai cùng một người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm, rộng lớn đến đâu cũng không dễ dàng tha thứ được. Bà suy tư một hồi, vừa mới dò số chỗ ngồi của người đàn ông đó, sắc mặt càng kém hơn.

Bà lại nói một câu, vì vậy lại lái xe sang hướng khác.

Tâm tình Nghê Văn Bái không tốt, hơn nữa không che giấu chút nào.

Đi tới “Tây Minh Cư”, An An vẫn còn ở trong sân chơi. Nghê Văn Bái nhìn thấy cháu gái, lúc này mới đỡ hơn chút, đi tới bên cạnh An An, ôm cháu gái vào trong ngực.

An An vừa thấy được Nghê Văn Bái, lúc này cười ngọt ngào, “Bà nội……”

“Cái đứa không có lương tâm này, được nghỉ, cũng không thèm đi thăm bà nội.” Nghê Văn Bái véo mũi cháu gái, lộ ra vẻ mặt bất mãn.

An An bĩu môi, “Cháu quên mất rồi.”

Sau đó Nghê Văn Bái lắc đầu một cái, cũng không so đo cái này, “Mẹ cháu đâu?”

“Không biết, mấy ngày nay không thấy mẹ đâu ạ.”

Nghê Văn Bái càng lộ vẻ không vui hơn, “Bố cháu đâu?”

Cô bé chỉ tay vào nhà.

Lúc này Nghê Văn Bái mới để cháu gái xuống, để An An tự chơi, bà đi vào trong nhà

Nghê Văn Bái đi vào thì thấy Triển Dịch Minh vẫn ngồi trên ghế salon, trong tay vuốt vuốt một cái bật lửa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nghê Văn Bái thấy con trai mình như vậy, lập tức nổi giận, đi tới, cầm lấy cái gạt tàn, lại ném xuống.

Tiếng vang lên khiến Triển Dịch Minh chú ý, “Mẹ, sao mẹ đã tới rồi?”

“Thế nào tới đây ư, khong tới chắc không biết anh chị lật trời đấy.” Nghê Văn Bái tức giận, “Mẹ hỏi con rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? An An nói Tây Lăng đi mấy ngày cũng chưa về, cuối cùng các con thế nào vậy?”

Triển Dịch Minh nhìn mẹ mình một hồi, không biết rõ là bà cố tình hỏi, hay là chỉ đơn thuần hỏi một chút. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của mẹ, nếu như không có chuyện lớn gì, bình thường bà sẽ không nói gì, hơn nữa cho tới bây giờ luôn hi vọng là lấy gia đình làm trọng, hôm nay thế lại tự mình đến……

“Mẹ cứ về đi.” Anh thu lại cảm xúc của mình, lộ ra vẻ mặt bình thản.

Nghê Văn Bái thấy bộ dạng của anh, bắt đầu có chút do dự, thử thăm dò, mở miệng, “Tây Lăng nhiều ngày chưa trở lại, con cũng không sốt ruột sao?”

“Sao phải sốt ruột, hai người chúng con, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.”

Nghê Văn Bái lại tức giận, “Thế cuối cùng con muốn gì? Ban đầu, lúc con kết hôn mẹ đã không đồng ý, sau khi kết hôn con cũng có bộ dạng ba lăng nhăng này, vậy ban đầu con kết hôn làm cái gì? Bây giờ lại nói mỗi người có cuộc sống riêng của mình…. Cuối cùng con muốn như thế nào đây?”

Triển Dịch Minh để bật lửa xuống, “Ly hôn…….”

Lúc này Nghê Văn Bái lấy cái gạt tàn ném qua hướng con trai mình.

Triển Dịch Minh không tránh, đón nhận. Do anh nói ra, bọn họ chắc hẳn cũng cho là anh nói…….

Nghê Văn Bái cực kì tức giận, “Mẹ mặc kệ con….. xem con nói với bố con như thế nào.”

Cho đến khi Nghê Văn Bái đi, anh vẫn ngồi ở chỗ này, không nhúc nhích….. anh thở dài ra một hơi, nhiều năm rồi, anh thật sự sai rồi sao?

Mọi người đều nói bọn họ không xứng, không xứng đôi……

---------------------

Mấy ngày sau, Thẩm Tây Lăng trở lại “Tây Minh Cư”, Triển Dịch Minh với An An cũng không ở đây. Thẩm Tây Lăng dùng vali cho một ít quần áo của mình vào đó, liền xách vali xuống lầu, ngồi ở trên ghế salon chờ 2 bố con về.

Đợi một hồi, cũng không thấy dấu hiệu về nhà, cô híp mắt, ngủ một lát.

Cô đã chuẩn bị rời đi, cũng vào giờ phút này, phát hiện mình không vui vẻ nhu vậy.

Cô nửa mê nửa tỉnh, liền nhớ tới lúc mình học đại học.

Lúc đấy có một lớp hip-hop tuyển sinh, trước tiên có thể đi học nửa tháng, xem mình có thích hợp không, nếu như thấy phù hợp thì học thêm. Cô chợt có ý nghĩ, cũng chuẩn bị đi học, liền đăng kí tham gia.

Chỗ học Hip-hop cách trường có chút xa, hơn nữa còn phải đi một đoạn đường, ngồi lên xe buýt. Mặc dù con đường kia không tính là quá vắng vẻ, nhưng vẫn ít người. Khi đó trên báo hay có tin là nữ sinh đại học một mình đi bộ gặp chuyện không may, cô cũng cảm thấy sợ…..

Đõ Diên Hằng lúc đó cũng đang tham gia cái gì đó, mỗi ngày đều rất bận, mặc dù anh cũng trốn ra đón cô, nhưng cũng không thể bắt anh ngày nào cũng trốn ra đón cô nữa.

Lúc mới bắt đầu, cô không chú ý lắm, đang đợi xe buýt thì quay đầu lại, phát hiện một bóng dáng quen thuộc.

Lần đầu tiên thấy Triển Dịch Minh thì cô cũng không chú ý quá, sau lại bắt đầu chú ý, phát hiện hình như ngày nào cô có thể nhìn thấy anh, lập tức liền cảm thấy kì quái. Nhất là ánh mắt anh thỉnh thoảng nhìn về phía mình, càng làm cho cô cảm thấy quái dị hơn. Cô chỉ biết người đàn ông này là bạn trai người bạn thân của mình, tại sao có thể……..

Về sau vào lúc cô không chú ý, lại ám hiệu bảo Triển Dịch Minh đối tốt với Hướng Tri Dao hơn một chút, anh nhận thấy vậy, lập tức liền lạnh mặt, nói cô là tự mình đa tình……

Cô cũng không phản bác lại.

Nhưng trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái lắm, nam sinh này rõ ràng là bạn trai của Hướng Tri Dao, rồi lại trong lúc lơ đãng lại lộ ra đối với cô……

Có lẽ vào thời điểm đó, chắc hẳn anh là một người trăng hoa. Đã ăn trong bát, giờ nghĩ tới trong nồi.

Bên ngoài có âm thanh đánh thức cô. Cô mở mắt, phát hiện hai bố con đã về.

Triển Hiểu An đã chạy tới, nhào vào trong ngực cô, “Mẹ, ôm.”

Thẩm Tây Lăng ôm lấy Triển Hiểu An, nói chuyện một hồi, liền bảo An An lên phòng trên tầng chơi, mẹ và bố có chuyện muốn nói. An An muốn nói, nhưng đành đi lên trên tầng.

Sau khi An An rời đi. Thẩm Tây Lăng mới nhìn Triển Dịch Minh.

Anh không có vẻ mặt gì nhìn cô, mắt to mày rậm, mũi đẹp, ngũ quan tinh xảo. Cô nghiêm túc nhìn anh, cô muốn cô nhớ kĩ anh, bất kể là vì cái gì.

Triển Dịch Minh nhìn cô chằm chằm, mím môi.

Thẩm Tây Lăng lấy ra 1 phần tờ giấy thỏa thuận li hôn, để trên khay trà, “Anh cứ xem đi, tôi cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không mang đi.”

Anh vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Tây Lăng giở tài liệu ra.

Anh có thể thấy những chữ cái khổng lồ này, giấy thỏa thuận li hôn.

Sắc mặt của anh càng trầm hơn.

“Ký tên đi!”. Cô liếc anh một cái, “Nhà họ Triển gì đó của các người, tôi cũng không muốn gì, cũng không có lòng tham thèm được cái gì cả.”

Triển Dịch Minh vẫn bất động.

Ánh mắt Thẩm Tây Lăng từ phần tài liệu kia đến người anh, “Bỏ qua cho nhau, không tốt sao?”

“Lời nói nghe cảm động như vậy, tại sao anh phải thành toàn cho em?” tay Triển Dịch Minh ôm ngực.

“Nếu như anh cảm thấy tôi nói ly hôn trước là tổn hại sự tôn nghiêm đàn ông của anh, vậy tôi thu hồi lời nói trước kia, là do anh nói, là anh không cần tôi nữa, là tôi không xứng với anh.”

Tay Triển Dịch Minh nắm thật chặt, gân xanh nổi lên.

“Em cứ như vậy muốn rời đi?”

“Đúng.” Cô kiên định mở miệng.

Anh trầm mặc một hồi, cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên, nhìn lướt qua, không khỏi thấy buồn cười, “Anh ta quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức con gái em mang thai mười tháng mới đẻ ra mà cũng không muốn sao?”

Nhắc tới An An, cô cảm thấy toàn thân mình cũng đau, hốc mắt cũng ướt át, “Nếu như có thể, tôi muốn chăm sóc An An.” Âm thanh của cô từ từ lớn hơn, “Dù sao anh cũng sẽ cùng người khác có con, giao An An cho tôi, tôi sẽ chăm sóc con thật tốt, tôi sẽ tận lực chăm sóc con, để cho con lớn lên thật tốt…….”

Triển Dịch Minh vứt tài liệu lên bàn trà, “Em mơ đi.”

Cô cắn môi, “Anh đối với con bé trước sau như một sao? Vĩnh viễn tốt với con bé như vậy sao?”

Nếu có đứa bé khác, còn đối tốt với An An như vậy không? Liệu An An có bị ăn hiếp không? Có thể càng trở nên nhạy cảm hay không?

“Có liên quan tới em sao? Dù sao em cũng không có ý định muốn con.”

“Tôi không nói rằng tôi không cần con, là anh không chịu đưa con cho tôi.” Cô quát lên.

“Cô có tư cách muốn con bé sao?” Sắc mặt Triển Dịch Minh lạnh lẽo mà trước nay chưa từng có, “Cô có tư cách sao? Cô là hung thủ giết người, cô thật sự cho rằng tôi không biết chuyện đứa đầu tiên mà cô đi tới bệnh viện để phá sao? Cho dù là An An, cô thật lòng muốn sinh con ra sao?”

Kí ức lần nữa lại hiện lên, lúc vừa kết hôn, Đỗ Diên Hằng đi, cô lại phải gả cho người đàn ông mình ghét, anh ta thậm chí đã hẹn hò với bạn thân của cô, vẫn còn vì một người phụ nữ khác mà vứt bỏ bạn mình…….

Khi đó hằng ngày cô lấy nước mắt rửa mặt, không biết mình nên sống như thế nào, vào lúc đó cũng phát hiện ra mình mang thai. Vào giờ phút đó, cô giống như phạm vào sai lầm thật lớn, tại sao trong thời gian ngắn như vậy liền cùng với một người đàn ông khác có con, tại sao cô có thể dễ dàng phản bội người cô yêu như thế.

Cô cho là anh không biết, khó trách thời gian đó, anh đối với cô kì quái, thậm chí nhiều ngày không trở lại……

Hóa ra là như vậy.

Về sau, số lần anh gặp Hàn Vũ Sắt ngày càng nhiều, cô bắt đầu từ bỏ hy vọng với anh….. đối với cuộc sống này càng thêm tuyệt vọng.

Cô ngã xuống ghế salon, nước mắt không ngừng rơi.

Triển Dịch Minh nhìn cô chằm chằm, “Biến, cút cho tôi, cút ngay.”

Cô phát hiện toàn thân mình bủn rủn, nhưng vẫn đứng dậy, cầm lấy vali của mình, từng bước từng bước đi tới cửa chính.

Đi tới cửa thì cô dừng bước lại.

Cô muốn nói, đứa bé kia, đúng là cô có nghĩ tới việc phá bỏ, nhưng không phải cô đi bệnh viện phá bỏ nó. Sau khi anh đi công tác, cô đi ra ngoài gặp mặt bạn học, bạn học ngấm ngầm hại người nói cho cô biết, Triển Dịch Minh và Hàn Vũ Sắt vẫn còn hẹn hò, bảo cô cẩn thận chút. Sau khi cô trở lại, rất hoảng hốt, đang tắm thì ngã trên mặt đất, máu liền từ bắp đùi chảy xuống.

Cô chưa từng thấy qua nhiều máu như vậy, kể cả từ trên người mình chảy xuống.

Lúc cô đi ra khỏi phòng tắm, tự mình đi tới bệnh viện, tự mình đi làm giải phẫu…. Bàn mổ khiến mình khó chịu cỡ nào, chỉ có chính cô biết rõ.

Nhưng cô vẫn không giải thích, đã đi tới bước này, không cần nữa.

Có lẽ bọn họ giống như đứa bé kia, hữu duyên vô phận.

Cô cầm vali đi, đi ra cửa chính, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô vốn cho là mình đã sớm quên đi đau đớn lúc đó, thì ra vẫn nhớ rõ ràng như thế.

Triển Hiểu An ngồi trên bàn vẽ tranh, từ bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mẹ xách theo vali đi. Bé nhìn một lát, kêu một tiếng Mẹ, nhưng mẹ không quay đầu lại. Bé nghiêng đầu nhìn một lát, sau đó chạy xuống lầu,đuổi theo mẹ.

Triển Hiểu An ở sau kêu, “Mẹ, mẹ…….”

Thẩm Tây Lăng nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, đứng tại chỗ, lúc này mới quay đầu lại.

Triển Hiểu An đuổi theo, “Mẹ, mẹ phải đi đâu vậy?”

Thẩm Tây Lăng ngồi chổm xuống, “Mẹ muốn đi tới một nơi rất xa.” Cô vuốt mặt Triển Hiểu An, rất khó buông ra, “Đi cùng mẹ được không? Mẹ xin con…. Con đi cùng mẹ, được không?”

Triển Hiểu An nhìn mẹ, chân mày cau lại, “Không đưa bố đi cùng sao?”

“Không có bố, chỉ có mẹ, được không? Mẹ sẽ mua cho An An nhiều đồ chơi, làm cho An An nhiều món ăn ngon…….”

Triển Hiểu An đẩy cô ra, đi về phía sau một bước, không ngừng lắc đầu, “Con muốn đi cùng với bố, con đi, bố cũng chỉ có một mình.”

Thẩm Tây Lăng lộ ra nụ cười khổ sở, đứng lên, nhìn Triển Hiểu An.

Cô muốn nói: con không biết là mẹ cũng một mình sao?

Trong lòng đè nén sự khó chịu.

“Trở về đi thôi, cùng với bố con, giống như trước kia.”

Cô xoay người, kéo vali, nhất thời thế nhưng cảm thấy thật cô đơn. Ngẩng đầu nhìn, trời xanh mây trắng, bầu trời bao la trống trải……

Triển Hiểu An đứng tại chỗ, nhìn mẹ càng đi càng xa.
Bình Luận (0)
Comment