Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 54

Tiêu Mộ Viễn không nói gì, Giang Nhiễm nghĩ là anh đồng ý rồi.

Ăn điểm tâm xong, Giang Nhiễm lên tầng thay quần áo.

Cô mặc một bộ đồ màu xanh được thêu tinh xảo, đội mũ lưỡi trai, nhìn vừa trẻ trung lại vừa hoạt bát.

Cô chuẩn bị khẩu trang như bình thường. Sau khi đeo khẩu trang, kéo thấp vành mũ, không ai nhìn thấy mặt của cô nữa.

Giang Nhiễm thay quần áo xong, đeo balo trên lưng rồi xuống tầng, Tiêu Mộ Viễn đang ngồi trên sofa xem điện thoại.

Giang Nhiễm nói: “Em đi trước nhé.”

Chiều nay phải dự tiệc ở nhà họ Tiêu, cô chỉ có thể vui chơi ban ngày.

Tiêu Mộ Viễn ngẩng đầu nhìn cô, mặt không đổi, lại cúi đầu.

Giang Nhiễm không để ý, cười với anh: “Tạm biệt.”

Tiêu Mộ Viễn thấy cô tung tăng như con chim nhỏ, tiêu sái tới huyền quan đổi giày.

Hai mắt anh sáng như đuốc nhìn cô, nhìn rồi lại nhịn lời định nói xuống.

Sau khi Giang Nhiễm đi, Tiêu Mộ Viễn bỏ điện thoại xuống, giận tái mặt, dựa vào sofa.

Một lát sau, anh cảm thấy tình trạng này không ổn nên quyết định đến công ty xem văn kiện.

Bởi vì anh thấy một mình ngây ngốc ở nhà, cảm giác này có gì đó sai sai…

Trước đây văn phòng được xem là một nửa nhà anh, nhưng sau khi kết hôn, nhà là nơi có hơi thở của cô, còn có cả…. dấu vết điên cuồng nữa.

Hoàn cảnh này khiến anh không thể tập trung làm việc.

Tiêu Mộ Viễn lên phòng tập thể hình, một tiếng sau tắm rửa rồi đến công ty.

Trong dịp tết Nguyên đán này, phần lớn nhân viên được nghỉ, chỉ có một vài bộ phận quan trọng cần trực.

Tiêu Mộ Viễn làm ông chủ, hiếm khi tốt bụng mà không gọi trợ lý đến công ty tăng ca cùng.

… Nhưng anh lại không biết, người đã kết hôn là anh mà đi lại ở công ty lại bị xem như cô hồn dã quỷ.

Tiếng thang máy vang lên, Tiêu Mộ Viễn bước ra.

Vừa đi được một đoạn đã nghe tiếng hai nhân viên nói chuyện phiếm trong phòng nghỉ.

“Tết đến rồi, công ty vắng vẻ quá…”

“Người có nhà, có nửa kia đều đi hẹn hò cả rồi, ai muốn ở lại làm việc chứ?”

“Nghĩ lại thì trước kia, khi chúng ta tăng ca, ít nhất cũng có tiểu Tiêu tổng ở lại cùng…”

“Đúng vậy, còn cả trợ lý Trương nữa. Thật hoài niệm những ngày tháng tăng ca cùng cấp trên mà..”

“Bây giờ đâu giống ngày xưa nữa, tiểu Tiêu tổng kết hôn rồi, chắc chắn không yêu công việc như mạng nữa, lễ tết sẽ không đến công ty đâu.”

“Cũng không chắc chắn lắm, còn có khả năng…”

“Khả năng gì?”

“Bị bà xã lạnh nhạt, cô đơn quá nên quay về ôm ấp công việc.”

“Ha ha ha, không có chuyện đó đâu, ai có thể lạnh nhạt được ông chủ đẹp trai nhiều tiền của chúng ta chứ.”

Tiêu Mộ Viễn: “…”

Chuyện được lôi ra thảo luận giết thời gian ấy rơi vào tai đương sự, anh đến phòng nghỉ, gõ gõ cửa.

Hai cô nhân viên đang hăng say nói chuyện phiếm vừa nhìn thấy anh đứng ở cửa, bị dọa tới mức mặt trắng bệch, chân mềm ra, cố gắng mãi mới đứng thẳng được.

Mặt Tiêu Mộ Viễn không chút biểu cảm, nói: “Hai cô tới văn phòng tôi báo cáo công việc.”

…… Cứu mạng!!!!

Giang Nhiễm ra ngoài gặp Lê Hinh và Củng Tinh.

Giang Nhiễm đã che chắn bản thân rất kĩ, nhưng hai người bạn tốt của cô vừa thấy dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng, giữa dòng người đông đúc đã nhận ra cô rất nhanh.

Củng Tinh cười bảo: “Tớ còn nghĩ hôm nay cậu sẽ không tới cơ.”

Lê Hinh nói: “Đúng vậy, tớ nghĩ cậu phải ở nhà với tổng tài bá đạo nhà cậu cơ.”

“Ban ngày anh ấy cũng bận, chúng tớ hẹn nhau vào buổi tối.” Giang Nhiễm nói: “Vậy nên tớ mới tranh thủ thời gian xem vài bộ phim chiếu rạp.”

Củng Tinh vỗ vai cô một cái: “Được đấy, chúng ta lập thành một hội đồng thẩm định, phân tích ưu nhược điểm của đối thủ.”

Giang Nhiễm bị chọc cười: “Đừng đùa nữa, tới giờ chiếu phim rồi, chúng ta cũng chỉ thưởng thức thôi, đâu biết chênh lệch ở đâu đâu.”

Ở đoạn đường này có đến mấy rạp chiếu phim, ba người tới một rạp chiếu phim xem bộ thứ nhất.

Hôm nay là tết Nguyên đán, người trên đường đông như trẩy hội, rạp chiếu phim cũng vô cùng đông đúc.

Giang Nhiễm đeo khẩu trang, cùng hai cô bạn thân vào rạp, xếp hàng mua vé, ba người cùng nhìn về lịch chiếu.

Củng Tinh nhăn mày: “≪Gửi đến chúng ta≫ không có nhiều suất chiếu lắm nhỉ!

Giang Nhiễm đáp: “Vậy là được rồi, tác phẩm của người mới, đâu thể sánh với đãi ngộ của những dự án lớn.”

Lê Hinh: “Chồng cậu không phải lão đại của Đông Tinh sao? Cậu và người thường đâu giống nhau.”

Giang Nhiễm nhún vai đầy bất đắc dĩ: “Nếu không có anh ấy, e rằng lịch chiếu còn thảm hơn.”

Sắp xếp như vậy chỉ chiếm 15% so với các bộ phim đang chiếu.

Nhưng kết quả này không tốt lắm, có lẽ do tính cạnh tranh quá cao.

Có hai bộ phim nước ngoài, là tiếng lành đồn xa. Ba bộ phim trong nước cũng là của những đạo diễn nổi tiếng và diễn viên đắt khách bậc nhất.

“≪Gửi đến chúng ta≫ là ai diễn chính thế? Trước đây chưa từng nghe tên bộ phim này.”

Nhóm người bên cạnh vẫn đang thảo luận, tiếng trò chuyện ấy lọt vào tai các cô.

“Không biết, chắc là người mới, xem thử không? Bây giờ cũng còn kịp.”

“Thôi quên đi, phim thanh xuân trong nước toàn là kịch bản nhàm chán, hơn nữa diễn viên chính không nổi tiếng, tớ không muốn làm chuột bạch.”

“Chỉ là, cả đạo diễn và diễn viên đều là người chẳng ai biết, không hiểu sao lại được chiếu rạp… Tớ không muốn bị phim nhựa độc hại chiếu vào tết Nguyên đán hại cả thể xác và tâm hồn đâu.”

“Này! Các người nói thế là sao?” Củng Tinh không nhịn được cáu giận.

Mấy cô gái kia không hiểu mà nhìn cô.

Củng Tinh nói: “Chưa xem phim thì đừng nói linh tinh.”

“Chúng tôi nói chuyện, liên quan gì đến cô? Cô cũng lo chuyện bao đồng quá.”

“Thôi, đừng nói nữa.” Giang Nhiễm kéo tay Củng Tinh, thấp giọng nói với cô.

Củng Tinh đang nóng giận, không nghe lời cô mà nói tiếp: “Đương nhiên có liên quan tới tôi rồi. Tôi đã xem bộ phim này và rất rất thích nó. Các cô nói xấu thứ tôi thích, chẳng lẽ tôi không được lên tiếng? Sao các cô không về nhà đóng cửa mà nói, các cô nói ở nơi công cộng, tôi nghe thấy, tôi bực mình đấy!”

“Đồ thần kinh…” Có một cô bên nhóm kia than thở, nhưng khi thấy Củng Tinh hung hổ, lại thấy nhãn hiệu quần áo đắt tiền, có vẻ là đại tiểu thư nên đành nhẫn nhịn, không cãi nhau tiếp.

Củng Tinh hừ lạnh: “Những bộ phim chất lượng tốt đều bị mấy người không biết gì như các cô vùi dập.”

Lê Hinh giơ ngón tay cái với Củng Tinh: “Nói đúng! Like cho cậu”

Giang Nhiễm đứng cạnh không biết nên khóc hay nên cười.

Xế chiều, ba cô đã xem hết ba bộ phim trong nước đang công chiếu.

Trong quán cà phê, ba cô ngồi nói chuyện phiếm.

Củng Tinh: “Không phải tớ thiên vị đâu nhưng tớ thấy phim của cậu là hay nhất.”

Lê Hinh gật đầu: ”Đồng ý”

Củng Tinh: “Đạo diễn Trương làm việc nhiều năm nay, tuy phim có ý nghĩa nhưng tớ đoán nó không hợp thị hiếu giới trẻ, sẽ không nổi lắm.”

“Bộ phim của đạo diễn Trần là được đầu tư nhiều.” Lê Hinh nói xong, hai tay khoanh thành hình chữ thập trước ngực nhận xét: “Tớ không phải trào phúng ông ấy nhưng bộ phim này chắc hơi thiếu tiền? Chất lượng phim của ông ấy trước đây rất tốt.”

Củng Tinh: “Thầy Lưu thì… Nói thật là trước khi chiếu tớ còn hơi mong chờ, phim thể loại khoa học viễn tưởng, nhưng sau khi xem xong lại rất thất vọng. Hiệu ứng phim không đạt, nội dung phim cũng loạn cào cào, giống như đốt tiền ấy.”

“Đợi đã, cậu thì sao?” Hai cô cùng lúc nhìn Giang Nhiễm đang yên lặng nhìn điện thoại.

Một lát sau, Giang Nhiễm ngẩng đầu lên, sắc mặt không tốt, hơi mông lung.

Củng Tinh hỏi: “Sao thế?”

Lê Hinh cũng lo lắng nhìn cô.

Giang Nhiễm thở dài, nói: “Số liệu phòng bán vé không tốt, các cậu xem kết quả đi.”

Cả hai cô đều cầm điện thoại tìm số liệu.

Bây giờ đã là buổi chiều, bộ phim đã công chiếu được 12 tiếng.

Hai bộ phim nước ngoài đạt doanh thu khủng, một bộ hai triệu, một bộ một triệu. Sản phẩm trong nước cũng không tồi, có một bộ đạt một triệu, là bộ các cô nói đạo diễn thiếu tiền, còn bộ có hiệu ứng giá năm xu kia cũng không kém lắm.

Nhưng ≪Gửi đến chúng ta≫ đến 10,000 vé cũng không đặt nổi.

Trên bảng thứ hạng xếp số 10, còn bị một bộ chiếu đã lâu và ba bộ phim kia đè bẹp.

Củng Tinh: “Không đúng, lúc chúng ta ở rạp thấy sắp 15% ca chiếu, sao bây giờ chỉ còn 8%. Hôm nay mới là ngày chiếu đầu tiên, đúng ra phải có nhiều ca chiếu nhất chứ.”

Lê Hinh: “Có phải sắp xếp nhầm không?”

Giang Nhiễm nói: “Tớ bàn bạc một chút với người bên Đông Ảnh đã.”

Củng Hinh liên tục gật đầu: “Cậu đừng khách khí, phải dạy dỗ họ một chút. Chuyện gì xảy ra thế, tác phẩm của phu nhân tổng giám đốc cũng không sắp xếp tốt muốn bị đuổi việc phải không?”

Phu nhân tổng giám đốc … Cô không dám lấy thân phận như vậy đối diện với họ. Trước mặt người phụ trách được sắp xếp, cô vô cùng khiêm tốn và phối hợp.

Giang Nhiễm tạm biệt hai người bạn tốt rồi tới chỗ hẹn Tiêu Mộ Viễn.

Nhân lúc anh chưa đến, cô gọi điện cho quản lý Vương phụ trách công việc bên kia.

Điện thoại vừa được nối máy, Giang Nhiễm nhanh chóng hỏi: “Quản lý Vương, sao tỉ suất ca chiếu lại thấp như vậy?”

“Đạo diễn Giang à, chúng tôi đã rất cố gắng! Việc cần làm chúng tôi đã làm hết rồi. Phía cấp dưới rất khó làm việc… Họ vì lợi nhuận nên tự sắp xếp ca chiếu theo thị hiếu, chúng tôi không có cách giải quyết.”

Giang Nhiễm đang muốn nói gì đó, đối phương lại ngắt lời: “Đạo diễn Giang à, cô yên tâm, những người đó đều là gió chiều nào xoay chiều ấy. Chỉ cần danh tiếng bộ phim cao lên, số người mua vé nhiều hơn, họ sẽ tăng ca chiếu. Tất cả đều nói chuyện bằng thực tế thị trường, chỉ cần cô kiếm được tiền, nhất định họ sẽ sắp xếp tốt.”

Đối phương còn nói rất nhiều lời trấn an nhưng Giang Nhiễm đều thấy không đúng.

Thấy xe Tiêu Mộ Viễn, cô nói một câu với đối phương: “Được rồi, tôi đang bận, nói chuyện sau nhé.”

Cúp máy xong, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc.

Xe dừng ở ven đường. Tiêu Mộ Viễn tự lái xe, Giang Nhiễm ngồi lên ghế lái phụ.

Tâm tình tiêu Mộ Viễn cũng không tốt lắm, bận rộn ở công ty cả một ngày cũng đợi được đến lúc ăn cơm chiều.

Tất cả là vì cô tiêu sái ra ngoài vui chơi với hội bạn thân, vứt chồng sang một bên.

Tiêu Mộ Viễn phụng phịu lái xe, muốn cho Giang Nhiễm biết sai một phen.

Trong xe, không ai lên tiếng, không gian vô cùng tĩnh mịch.

Tiêu Mộ Viễn muốn cho cô sắc mặt xấu, ai ngờ gậy ông đập lưng ông.

Tiêu Mộ Viễn không nhịn được, bất ngờ lên tiếng: “Em sao thế?”

“Hả…” Giang Nhiễm như trên mây trên gió lấy lại sự tập trung, nhìn anh.

Tiêu Mộ viễn: “Anh cho em bay nhảy một ngày, em lại cho anh vẻ mặt ấy là sao?”

Giang Nhiễm vô tội: “Em không có mà.”

Tiêu Mộ Viễn chất vấn: “ Thế sao em không nói gì?”

“Anh cũng không nói gì mà.”

Bình Luận (0)
Comment