Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy - Trì Anh

Chương 35

Bên phía Hoàng Hinh nhanh chóng giải quyết mọi chuyện. Tần Nam cũng xuất hiện để xin lỗi và giải thích rằng anh chỉ vì rất thích màn trình diễn của Đào Uyển trong [Giọng Hát Mới] nên mới đến chào hỏi, không có ý định gì khác. Anh ta cũng xin lỗi Đào Uyển.

Một số fan tinh mắt phát hiện có một bức ảnh Tần Nam không nhìn Đào Uyển, mà lại nhìn vào ống kính, khiến mọi người nhận ra rằng anh đang cố tình làm vậy để quảng bá cho bộ phim.

Đào Uyển lại được nhiều người thương xót hơn.

Khi thấy chuyện đã được xử lý, Cảnh Kỳ mới gọi điện cho Đào Uyển. Lúc này, Đào Uyển đang rửa mặt.

“Cảnh Kỳ gọi điện.”

Đào Uyển thò đầu ra khỏi phòng tắm: “Anh nghe giúp em nhé.”

Phó Thuấn ấn nghe máy.

“Chuyện của Tần Nam đã được giải quyết rồi. Cô nói với sếp Phó là đừng chấp nhặt, đừng giận tôi.”

Thấy bên kia không lên tiếng, Cảnh Kỳ hỏi: “Alo Đào Uyển, nghe thấy không?”

“Tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra thêm lần nào nữa.” Phó Thuấn lạnh lùng nói.

“Không đâu, chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.” Một lúc sau, Cảnh Kỳ hỏi: “Sếp Phó, sao lại là cậu?”

“Hiện tại cô ấy không tiện.”

Cảnh Kỳ cười nói: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa. Gần đây có hai hoạt động, nhưng tôi đã từ chối rồi. Tạm thời cho cô ấy nghỉ hai ngày, nhưng đừng quên luyện tập nhé.”

“Ừ.”

Một lát sau, Đào Uyển ra khỏi nhà vệ sinh, tiện tay lấy hai tờ giấy để lau mặt.

“Anh Cảnh Kỳ nói gì vậy?”

“Chuyện đã được giải quyết xong rồi, cho em nghỉ hai ngày.”

“Có phải anh lại dọa anh ấy không?” Đào Uyển nghi ngờ nhìn Phó Thuấn.

“Anh giống người như vậy ư?”

“Anh không giống.”

Phó Thuấn vừa hài lòng cong môi, lập tức nghe thấy Đào Uyển nói: “Anh không giống, anh chính là như vậy.”

Phó Thuấn kéo cô vào lòng như để trừng phạt, anh cắn tai cô rồi dọa dẫm: “Nói lại lần nữa.”

Đào Uyển nhịn cười: “Không nói nữa, em biết sai rồi.”

Phó Thuấn buông cô ra rồi nhẹ nhàng bảo: “Được rồi, đi xuống ăn chút gì đó đi.”

“Vâng.”

Trong hai ngày gần đây, Đào Uyển không có lịch luyện tập nào, nên hiếm khi được ở nhà thư giãn.

Nhân dịp rảnh rỗi, cô quyết định học làm món tráng miệng cùng mẹ Vương. Nhìn mẹ làm có vẻ đơn giản và dễ dàng, nhưng khi tự mình bắt tay vào thực hiện...

Khi nhìn những món ăn mình làm không được như ý và không giữ được hình dạng, Đào Uyển ngay lập tức cảm thấy thiếu tự tin.

Mẹ Vương đứng bên cạnh, cổ vũ: “Đây là lần đầu tiên mà, cô chủ làm được như vậy đã là khá tốt rồi. Đừng nản chí nhé!”

“Thật à?” Đào Uyển hơi nghi ngờ.

Mẹ Vương cười: “Thật đấy.”

Vào lúc chạng vạng, Đào Uyển lại làm sủi cảo với mẹ Vương. Đầu tiên, cô cho một ít nhân vào vỏ bánh, sau đó từ từ gói lại.

Các bước làm không sai, nhưng hình dáng lại xấu đến nỗi không thể diễn tả thành lời.

Nửa tiếng sau, Phó Thuấn về nhà. Đào Uyển rửa tay, cởi khăn quàng cổ ra rồi đi tìm anh.

“Mặt em bị làm sao thế?”

Đào Uyển soi gương rồi đáp: “Vừa rồi làm sủi cảo với mẹ Vương, vô tình dính vào. Em đi rửa mặt, anh chờ em một lát nhé.”

Nói xong, Đào Uyển chạy thẳng lên tầng.

Khi ăn cơm, Đào Uyển thấy Phó Thuấn nhìn mình lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ăn sủi cảo cũng phải chọn à?”

Phó Thuấn nhẹ nhàng đáp: “Ừ, anh đang tìm, những miếng nào là em gói vậy?”

“...”

Chắc chắn đó là những miếng xấu.

Hình như Phó Thuấn cũng biết, vì trong đĩa chỉ còn lại những miếng rất hoàn hảo.

Đào Uyển nhìn anh, tâm trạng hơi phức tạp.

Không biết nên cảm động hay xấu hổ.

Ăn xong, Phó Thuấn dẫn cô ra ngoài đi dạo. Đột nhiên Đào Uyển nói: “Hai ngày nữa Lương Gia Bình và Đào Hân Nhiên kết hôn, bà nội muốn em tham gia.”

Sắc mặt của Phó Thuấn hơi sửng sốt: “Chẳng phải trước đây lễ cưới đã bị hủy sao?”

Đào Uyển gật đầu: “Ừ, nhưng hình như Đào Hân Nhiên có thai, sau khi ông Lương biết, ông ấy không đồng ý. Nhưng lễ cưới sẽ làm đơn giản, chỉ có hai gia đình ăn một bữa cơm với nhau thôi.”

Bây giờ nói về chuyện của hai người, trong lòng Đào Uyển rất bình tĩnh, như thể đang nói về chuyện không liên quan đến mình.

Cô không hiểu tại sao trước đây lại chạy đến quán bar uống rượu vì hai người đó.

Đào Uyển vốn không muốn đi, nhưng bà nội muốn mượn cơ hội này để cô làm hòa với nhà họ Đào, nên đã thuyết phục cô một thời gian.

Cô không muốn khiến bà nội lo lắng, vì vậy không từ chối.

Phó Thuấn nghe xong bình tĩnh nói: “Anh đi cùng em.”

Đào Uyển gật đầu đồng ý.

Hôm sau. Đào Uyển, Chúc Kỳ và Trì Nguyệt hẹn nhau đi ăn cơm. Các cô đều hơi ngạc nhiên khi nghe tin Đào Hân Nhiên và Lương Gia Bình chuẩn bị kết hôn.

Trì Nguyệt không thể nhịn được cười: “Chắc Lương Gia Bình tức muốn chết rồi, nhỉ?”

Chúc Kỳ ngơ ngác: “Tại sao anh ta lại tức? Chẳng lẽ đứa bé của Đào Hân Nhiên không phải là con của anh ta?”

Trì Nguyệt lắc đầu: “Cậu ngốc quá! Với tính cách của Lương Gia Bình, chuyện Đào Hân Nhiên dính phốt rồi giờ lại cưới vì có con, chắc chắn sẽ khiến mọi người nghĩ rằng anh ta bị “đội nón xanh” đó!”

Chúc Kỳ bất ngờ, rồi cười hả hê: “Ha ha ha... Đáng đời anh ta, tự làm tự chịu!”

Trì Nguyệt nhìn Đào Uyển: “Nhưng cậu thật sự định tham gia lễ cưới à? Mình nghĩ Đào Hân Nhiên không muốn thấy cậu đâu.”

“Ừ, mình đã hứa với bà nội rồi, Phó Thuấn sẽ đi cùng mình.”

Chúc Kỳ bỗng dưng tủi thân: “Đang yên đang lành lại thấy cảnh hạnh phúc của người khác, giờ muốn yêu đương cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.”

“Cứ yêu đi, mình thấy Tống Nghiệp đã rất rõ ràng rồi.”

“Cậu đừng có nói bậy!” Để đánh lạc hướng, Chúc Kỳ chuyển sang Trì Nguyệt: “Còn cậu, nghĩ sao về tên Từ Hành kia?”

Đào Uyển bỗng nhiên lên tiếng: “Từ Hành làm sao vậy?”

Chúc Kỳ giải thích: “Gần đây cậu bận quá nên không biết. Trước đây công ty của Từ Hành tổ chức sự kiện ở khách sạn của Nguyệt Nguyệt, sau đó hai người họ hợp tác và đi ăn cùng nhau. Có vẻ như Từ Hành thích Nguyệt Nguyệt nên đang theo đuổi cậu ấy.”

Trì Nguyệt nghiêm túc đáp: “Vì anh ta có một người em gái như thế, mình không muốn dính dáng.” Cô không quên nhắc đến những rắc rối mà Từ Song gây ra cho Đào Uyển.

Chúc Kỳ phân tích: “Từ Hành khá tốt, nhưng em gái của anh ta hơi rắc rối. Nếu cậu thích anh ta, ở bên nhau cũng được. Dù sao người sống với cậu sau này cũng không phải là em gái anh ta.”

Đào Uyển nhìn Trì Nguyệt: “Cậu cứ làm theo ý mình, bọn mình ủng hộ cậu.”

“Đúng đó đúng đó.”

Trì Nguyệt hơi bối rối trước sự ủng hộ đột ngột của hai người, cô lúng túng đề nghị: “Đi ăn nào, khó khăn lắm mới gặp mặt, nói về bọn họ làm gì?”

Chúc Kỳ đề xuất: “Vậy sau khi ăn xong, chúng ta đi làm móng tay nhé.”

“Được!”

Bình thường Đào Uyển rất ít làm móng, chỉ làm những màu đơn giản khi đi cùng các cô. Nhưng hôm nay, dưới sự nhiệt tình của Chúc Kỳ và Trì Nguyệt, cô đã chọn một màu đỏ rượu sáng.

Trên đường về, Chúc Kỳ không ngừng đùa: “Tin bọn mình đi, đẹp lắm! Đảm bảo khi về nhà, Phó Thuấn sẽ nhận ra ngay.”

Đào Uyển nửa tin nửa ngờ.

Khi về đến nhà, vừa thấy cô, mẹ Vương đã hỏi ngay: “Cô chủ, cô làm móng tay à? Đẹp lắm!”

Đào Uyển xấu hổ đáp: “Làm chơi thôi.”

Mẹ Vương cười nói: “Cô chủ trẻ trung xinh đẹp, làm gì cũng đẹp cả.”

Lời khen từ mẹ Vương khiến Đào Uyển càng thêm ngượng ngùng.

Buổi chiều, Đào Uyển ngồi trong phòng khách xem phim. Hôm nay Phó Thuấn tan làm sớm, vừa về nhà đã lập tức đến bên cạnh cô.

“Sao em mặc ít thế?” Anh nhìn Đào Uyển với vẻ lo lắng. “Thời tiết ngày càng lạnh, em chỉ mặc mỗi bộ này à? Lần sau không được như vậy nữa.”

Đào Uyển giải thích: “Trong nhà không lạnh, vừa rồi em có mặc áo khoác.”

Phó Thuấn nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy mẹ Vương vẫn chưa nấu ăn xong, anh ngồi xuống ôm cô: “Anh xem cùng em.”

Đào Uyển cuộn tròn người trên sofa, khi thấy Phó Thuấn đến, cô lập tức thả chân xuống và cọ vào người anh như bé mèo làm nũng.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn rọi lên khuôn mặt điển trai của Phó Thuấn, tôn lên những đường nét góc cạnh của anh. Tim cô thổn thức, ngón tay như muốn chạm vào anh.

Khi ở bên cô, Phó Thuấn không còn lạnh lùng như trước, mà lúc nào cũng dịu dàng và cưng chiều.

Nhận ra ánh mắt của cô, khóe môi anh khẽ cong lên cúi đầu, khẽ cười: “Sao lại nhìn anh như thế? Có phải lén thèm muốn gì của anh không?”

Cô chu môi, mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Thèm muốn gì của anh?”

“Thèm muốn sắc đẹp của chồng em.”

Đào Uyển: “...”

Phó Thuấn khẽ cười, lông mày rậm hơi nhếch lên, ánh mắt anh tràn đầy sự tinh nghịch. Anh cúi người hôn nhẹ lên má cô rồi lại tiếp tục xem phim như không có gì xảy ra.

Đào Uyển nhẹ nhàng đẩy anh ra, nghiêm túc nói: “Xem phim thì xem đi, đừng có động tay động chân.”

Phó Thuấn giả vờ hờn dỗi: “Em quyến rũ anh trước.”

Đào Uyển phủ nhận: “Em không hề.” Sau khi hừ nhẹ một tiếng, cô chặn anh lại trước khi anh nói tiếp: “Xem phim đi.”

Phó Thuấn mỉm cười, vừa dung túng vừa cưng chiều: “Được.”

Ăn tối xong, họ cùng nhau thư giãn rồi mới về phòng.

Đào Uyển ngước lên nhìn anh, hỏi một cách bâng quơ: “Hôm nay em có gì khác không?”

Phó Thuấn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy ý cười rồi cố tình trêu chọc: “Hôm nay có trang điểm hả?”

“Ừ” Đào Uyển đáp, thấy anh không nói gì thêm, cô thờ ơ bảo: “Em đi tắm đây.”

Cô lấy đại một bộ đồ ngủ từ tủ rồi vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Đào Uyển nhắn tin vào nhóm:

[Anh ấy không nhận ra mình làm móng.]

Cô nhìn màn hình, thấy không ai chú ý đến mình. Có vẻ như có chuyện gì đó xảy ra, nên cô đặt điện thoại xuống, cầm sách đọc một lát.

Hai mươi phút sau, điện thoại rung lên.

Điện thoại của cô rung lên, Chúc Kỳ gửi tin nhắn thoại đến. Vội vàng mở tin nhắn, cô không để ý đã bật loa ngoài, giọng nói của Chúc Kỳ vang lên:

[Không phải chứ, mắt của Phó Thuấn không tốt à? Màu nổi bật như thế mà anh ấy không thấy á?]

Đào Uyển vội vàng tắt âm thanh, quay lại nhìn thì thấy Phó Thuấn vẫn đang đứng ở cửa phòng tắm, lau tóc...

Cảm giác chột dạ khiến Đào Uyển không dám nhìn thẳng, cô vội cụp mắt xuống.

Bình Luận (0)
Comment