Ngay lập tức, Leah cảm thấy như mặt đất sụp đổ dưới gót chân mình. Cô vô thức bấm móng tay vào lòng bàn tay mình; các đốt ngón tay của cô ấy đã trở nên trắng bệch như thể nó sẽ bật ra bất cứ lúc nào. Leah không còn đủ sức để đối mặt với Ishakan nữa.
“Người đàn ông mà mình đã vứt bỏ sự trong trắng cho là Vua của Kurkan?”
Cô gần như ngất đi trước sự xoay chuyển hài hước của số phận. Vì ngay cả những vở hài kịch rẻ tiền được diễn ở chợ cũng không thể hài hước như thế này.
Không, đây chắc chỉ là một trò đùa vui của số phận mà thôi. Rất có khả năng là Vua Kurkan đã cố ý tiếp cận cô.
Cô cảm thấy một cơn đau nhói xé nát lồng ngực mình. Cô đã bị bắt quả tang – Vị Vua Kurkans đã biết rõ gót chân Achilles của cô.
Cô đã sử dụng người đàn ông tên Ishakan đó làm công cụ cho kế hoạch của mình. “Nhưng trớ trêu thay, giờ anh ta cũng biết toàn bộ kế hoạch của mình.” Anh ta biết cô đã mất trinh như thế nào, thậm chí biết cả mong muốn được chết trong thâm tâm của cô.
Anh ta thậm chí có thể tống tiền cô bằng bí mật lớn nhất của cô. Nỗi sợ hãi đang tràn ngập cô.
Leah cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách bình tĩnh nín thở trong lúc tất cả những suy nghĩ đang tấn công cô. Cô ấy đang ở nơi công cộng và có quá nhiều con mắt đang theo dõi cô. Vì vậy, cô không thể thể hiện ra bất kỳ dấu hiệu kích động nào được.
Leah chuẩn bị tinh thần và nhìn về phía trước với ánh mắt trống rỗng giống như một con búp bê vậy. Nhưng đôi mắt vàng của anh ta cứ liên tục nhìn vào cô nên việc này đã trở thành một công việc khó hoàn thành.
Mắt anh ta chỉ dán chặt vào Leah. Anh ta đã nhìn chằm chằm vào Leah kể từ lúc bước vào sảnh và chỉ đưa mắt ra chỗ khác khi phải chào Nhà vua.
Và thật không may, vì mọi người không thể bỏ qua vị Vua đẹp mê hồn và đôi mắt ấn tượng của anh ta, thế nên họ đã thấy anh ta đang tập trung vào một người nào đó trong đám đông.
“…”
Những tiếng xì xào từ từ lan ra khắp hội trường. Những quý tộc trao đổi những ánh mắt kỳ dị với nhau.
“Một công chúa xinh đẹp được mệnh danh là bông hoa của Estia và một vị vua trẻ tuổi, mạnh mẽ của tộc người man rợ.”
Đó thực sự là một cốt truyện hấp dẫn và xuất sắc cho một câu chuyện cổ. Và thêm vào việc Leah là hôn phu của Byung Gyongbaek nữa nên càng khiến cho những người xem đang mải mê xem kịch trở nên hồi hộp hơn.
Vì vấn đề này, một số người đã nhìn soi mói về phía Byun Kyungbaek cao cả và hùng mạnh. Ông ta sẽ phản ứng thế nào đây khi có một vị vua đẹp trai đang nhìn vị hôn phu của mình với ánh mắt hình viên kẹo?
Leah cũng không khỏi liếc nhìn ông ta một cái.
Chắc chắn rồi, tên bạo chúa này đang ngồi ở bục cao nhất trong số những quý tộc cấp cao hiện diện trong cung điện hoàng gia. Do đó, với vị trí của mình, ông ta có thể quan sát Leah và Ishakan ở một khoảng cách gần.
Mặt ông ta đang đỏ bừng. Ông ta thở một cách khó nhọc vì cơn giận sôi sục trong lòng dâng trào. Hơi thở của ông ta thật nặng nề và to lớn; nó thậm chí có thể nghe thấy được từ xa ở chỗ Leah đang ngồi.
Byun Kyungbaek không kiềm chế được cơn tức giận và đang định lao ra ngoài như một con bò đực giận dữ thì một tiếng hắng giọng kéo ông ta tỉnh lại.
“… Hừm.”
Đó là tiếng hắng giọng của Vua Estia, sự hiện diện của ông đã bị mọi người bỏ qua cho đến tận bây giờ. Đương nhiên, nhờ tiếng hắng giọng mà sự chú ý của mọi người đều chuyển hướng sang vị vua của mình, và nhờ đó mà Leah đã được giải thoát khỏi những đôi mắt soi mói ngột ngạt của người dân. Cô nuốt nước miếng và thở phào nhẹ nhõm.
Nhà vua tỏ ra không hài lòng, còn Ishakan đáp lại bằng một nụ cười ranh mãnh. Anh ta lạnh lùng nhún vai như thể xin bỏ qua cho sự thiếu lịch sự của mình.
Sau đó đôi môi mảnh mai của anh ta nhếch lên và một một bầu không khí dễ chịu đã lan toả, che giấu bớt đi sự man rợ nguy hiểm của anh. Tầng lớp quý tộc là những kẻ khinh miệt đồng loại của Ishaka và họ chưa bao giờ nhìn thấy khí chất như vậy tỏa ra từ một kẻ man rợ.
Khuôn mặt rạng rỡ của anh ta thu hút ánh nhìn của mọi người một cách tự nhiên. Vua Estia lại hắng giọng để lấy lại sự chú ý của mọi người xung quanh rồi ông trả lời Ishakan.
“Chào mừng đến Vương quốc Estia.”
Thật ngạc nhiên, Ishakan đã lịch sự trả lời lại: “Xin cảm ơn vì sự chào đón nồng nhiệt này.”
Sắc mặt nhà vua hơi dịu đi vì ngạc nhiên trước lời chào lịch sự như vậy. Còn Leah thì buông ra một lời nguyền rủa trong lòng khi thấy cha cô mù quáng tin vào sự lịch sự giả tạo của Ishakan.
Nếu không tính đến việc anh ta đã giả vờ để lừa dối cô… thì giờ… Anh ta còn giả vờ quan tâm đến cô sao?
Quả thực, sự xuất hiện của anh ta chẳng có nghĩa gì khác ngoài rắc rối cả. Leah nghĩ: Chắc chắn là như vậy rồi, anh ta có ý định làm loạn mọi thứ lên.
Cô còn có thể ngăn cản anh ta được không?
Nhưng mà, anh ta đã nắm được điểm yếu của cô. Hơn nữa, cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa đến khi cô ấy bị đưa đến Oberde. Tất cả thời gian còn lại của cô chỉ kịp để chuyển giao công việc của cô trong cung điện.
Leah sốt ruột theo dõi cuộc trò chuyện giữa Ishakan và cha cô, cô nghĩ xem mình còn có thể làm được gì trong tình huống rất căng thẳng như thế này.
Cuộc trò chuyện của họ với mục đích thăm dò lẫn nhau là vô cùng lịch sự. Ishakan đã thể hiện sự kính trọng với vị vua già bằng cách cúi đầu trước ông, nhưng cũng không cúi quá thấp để thể hiện sự tự ti. Đúng vậy, anh ta đã hành động hoàn hảo - không quá đáng, đồng thời, cũng không hề thiếu lịch sự chút nào.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nhà vua Kurkans, cô đã biết rằng anh ta chắc chắn sẽ là một đối thủ khó nhằn.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Nhà vua, Ishakan đến chào hỏi ngắn gọn với Cerdina và Blaine. Và cuối cùng, anh ta ngồi trước mặt Leah…
Điều này ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của những quý tộc, họ cảm thấy như được tiếp thêm hứng thú bởi sự thể hiện sự quan tâm tuyệt đối của Ishakan đối với công chúa. Leah thẳng lưng và vai mình khi phải đối mặt với những đôi mắt lấp lánh rực cháy sự tò mò của những quý tộc.
“Tôi là Leah xứ Estia.” May mắn thay, lời phát biểu của cô không phản ánh sự hỗn loạn đang âm ỉ bên trong.
Bình tĩnh và quý phái, cô đưa tay mình tới Vua Kurkans. Nhưng không giống như vẻ ngoài điềm tĩnh của cô, các đầu ngón tay của cô đang run rẩy rõ rệt cho thấy sự lo lắng của cô.
Thời gian như dừng lại khi Ishakan đón lấy bàn tay nhỏ bé của công chúa, không những thế, anh ta còn cúi đầu và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay đó.
Đó là một hình thức chào hỏi ở Estia—một hành động thể hiện sự tôn trọng với một người phụ nữ.
Mặc dù bắt chước nghi thức của Estia nhưng Ishakan không hề cố gắng che giấu bản chất thật của mình. Vì khi áp miệng mình vào tay cô, anh ta hé môi ra để cho răng nanh của mình sượt qua làn da mượt mà của cô.
“…!”