Đôi mắt Blair rung lên vì giận dữ. Anh ta từ từ hạ tay xuống và sải bước lại gần.
“Cô đừng bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân này có thể giúp được cô chạy trốn khỏi ta.” Khoảng cách giữa họ rất gần và lời thì thầm khinh thường của Blair xuyên vào tai Leah như thể một con rắn. “Ngày ta lên ngôi… ta sẽ là người đầu tiên đưa cô trở lại thủ đô này.”
Đó là một lời đe dọa nhưng Leah không cảm thấy sợ hãi. Thay vào đó, một tiếng cười nhẹ đã thoát ra khỏi môi cô và như đâm sâu vào bụng anh ta.
Cứ làm những gì mà ngươi muốn với một xác chết.
Cô muốn đáp lại như vậy nhưng nhận ra rằng trao đổi với một người vô cảm sẽ là một sự lãng phí thời gian. Vì vậy, không một lời từ biệt, cô lên xe và hoàn toàn phớt lờ anh ta.
Lúc cửa xe đóng lại, Blair hét lên và dùng nắm đấm đập vào cửa. Nhưng vì Leah không thể tiếp tục nghe những lời chửi rủa và lăng mạ dài dòng của anh ta nên cô thà quyết định không lắng nghe nữa. Dù hoàng tử có nói gì đi nữa thì mọi lời nói của anh ta đều vô ích—giống như một ngọn giáo gỗ đâm vào thép vậy.
Cỗ xe di chuyển và khi bánh xe quay, một giọt nước mắt lăn dài trên mắt Leah. Cô kéo rèm ra một chút và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cung điện Estia đang nhanh chóng rời xa khỏi tầm mắt cô, rời xa tầm tay cô…
Đó là nơi cô đã sống cả cuộc đời nhưng cô không hề cảm thấy tiếc nuối hay đau buồn. Leah ngay từ đầu đã không bao giờ thuộc về nơi đó.
Tuy nhiên, vẫn có những cảm xúc dai dẳng khiến cô khó chịu.
“…”
Cô cắn môi dưới của mình và kéo rèm lại rồi buông một tiếng thở dài. Cô không biết tại sao mình lại cứ nghĩ đến anh ta. Một người đàn ông tự mãn, ngỗ ngược, khó hiểu.
Theo những gì cô nghe được thì kẻ thô lỗ đó đã rời cung điện một ngày trước rồi. Ah! Cô tự trách mình trong nội tâm. Đúng là thật ngu ngốc khi cứ nhớ tới một mối quan hệ vốn đã tan vỡ rồi. Nhưng kể cả khi tự nguyền rủa mình thật ngu ngốc thì cô vẫn không thể rũ bỏ được sự tấn công dữ dội của những suy nghĩ.
Trong khi Leah chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, chiếc xe ngựa đã rời thủ đô và tới vùng ngoại ô thủ đô. Những ngôi nhà đã biến mất; thứ chào đón họ lúc này là một đồng bằng rộng mở đầy cỏ. Đó thật sự là một cảnh đẹp, nhưng nó lại không khiến cô thích chú chút nào cả. Thay vào đó, Leah lại nằm dài trên ghế một cách khổ sở.
Cô ước gì thời gian trôi qua thật nhanh để cuộc sống nhàm chán và vô vị của mình kết thúc sớm hơn. Không còn việc gì để làm nên cô nhắm mắt lại. Bỗng đột nhiên cô cảm thấy có sự thay đổi của gió.
Một tiếng kèn vang lên giữa sự yên tĩnh đang ngự trị. Âm thanh chói tai của nó khiến Leah ngồi thẳng dậy, tóc cô dựng đứng. Theo sau tiếng kèn đầu tiên, những tiếng kèn khác lần lượt vang lên. Nhịp tim cô đập loạn lên trước những tiếng động hỗn loạn lan khắp vùng đồng bằng yên bình lúc nãy.
Leah kéo rèm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nuốt nước bọt sau khi thấy cảnh tượng trước mắt. Đó là hàng chục người đang cưỡi ngựa tiến về phía họ. Các hiệp sĩ hoàng gia hộ tống cỗ xe của cô vội vàng hét lên.
“Có mai phục!”
Từ lúc đó, cỗ xe bắt đầu cố gắng chạy vội vã. Nhưng chuyển động của những kẻ truy đuổi lại nhanh nhẹn một cách đáng ngạc nhiên. Chúng đuổi kịp đám rước một cách đơn giản và bao vây xung quanh họ. Những âm thanh chói tai của các nhạc cụ và tiếng la hét vang lên hòa quyện trong không khí. Tiếng những thanh kiếm sắt tuốt ra khỏi vỏ vang lên khắp nơi.
Không biết từ đâu, một sợi dây bay tới và quấn quanh cổ hiệp sĩ đang bảo vệ Leah tại phía bên ngoài cỗ xe đang chạy. Sau đó, anh ta bị ngã ngựa một cách đáng thương, đầu anh ta đập xuống đất một cách thô bạo.
Những mũi tên cắt gió liên tiếp và trút xuống như mưa. Những con ngựa đá chân điên cuồng và chạy tán loạn.
Leah nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy người đánh xe đã ngã xuống đất. Cô nhắm chặt mắt lại. Cỗ xe lúc này chỉ còn con ngựa kéo và nó lắc lư khủng khiếp. Chẳng mấy chốc, cả thế giới của cô đều bị lộn ngược.
“…”
Cô thở hổn hển. Cỗ xe đã bị lật một cách khủng khiếp, những bánh xe thì bị gãy, cửa bị vỡ tung. Ngoài những vết trầy xước trên da ra thì thật may mắn là cô vẫn còn sống sót sau vụ tai nạn mà không bị tổn thương gì. Chỉ có điều, cô cảm thấy chóng mặt, và sau khi tỉnh táo lại được, Leah đã đẩy cánh cửa xe ngựa bị hỏng ra khỏi đường đi của mình.
Sau khi bò ra khỏi chiếc xe bị tai nạn, cô gặp một cơn gió lạnh có nồng nặc mùi máu. Cô nhìn xung quanh với cái đầu choáng váng. Các hiệp sĩ hoàng gia lúc này đang chiến đấu với những kẻ truy đuổi họ trên một biển máu. Nhưng đó là một trận chiến vô nghĩa. Các hiệp sĩ hoàng gia đã bị quét đi trong vô vọng như thể họ chẳng là gì cả. Một hiệp sĩ gầm lên với giọng đẫm máu.
“Sao các ngươi dám làm thế, lũ man rợ—”
Ông ta không thể nói được hết lời. Vì một lưỡi kiếm cong sắc bén đã xuyên qua cổ ông. Máu từ cổ hỏng ông ta chảy xuống dưới cỏ. Trước cảnh tượng khủng khiếp ấy, Leah lấy tay che miệng và kìm nén tiếng hét của mình.
Hình ảnh những kẻ truy kích hiện rõ trong tầm nhìn của cô. Đôi mắt chúng có nhiều màu sắc, mái tóc đen và có những hình xăm trên làn da rám nắng.
Những kẻ tấn công đoàn hộ tống hoàng gia là tộc người man rợ Kurkans.
Giữa những gã đàn ông thú tính này, một nhân vật nổi bật xuất hiện. Tên đàn ông cao lớn đó cưỡi con ngựa khổng lồ tiến tới chỗ Leah.
Dưới mái tóc nâu sẫm rối bù, một con mắt vàng nóng bỏng nhìn xuyên qua Leah. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Leah cảm thấy như không khí đã bị cướp đi khỏi cô. Cô thở hổn hển và mở miệng.
"Tại sao…"
Lời thì thầm gần như không thốt ra được bằng giọng khàn khàn của cô đã nhanh chóng bị tiếng cười của tên đàn ông át đi.
"Cô không nhớ à?"
Hắn đưa tay ra và nhấc Leah lên khỏi mặt đất rồi điều chỉnh để cô ngồi phía trước hắn trên con ngựa. Leah vặn vẹo cơ thể mình để chống cự nhưng cô đã bị sức mạnh của người đàn ông chế ngự một cách đơn giản. Chỉ với một bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo cô đã khiến cô không thể làm gì dù rất cố gắng giãy giụa.
Gã đàn ông ấy ngồi phía sau cô cười nhếch mép và hắn lẩm bẩm trên đỉnh đầu cô. Lời nói của hắn ta đã khiến cô rùng mình.
"Tôi đã nói rồi còn gì, tôi sẽ phá huỷ đời cô."