Cuộc Săn Cừu Hoang

Chương 13

(Đóng Dấu Bưu Điện Ngày 21 Tháng Mười Hai, Một Năm Trước)

Sao, mọi thứ như thế nào?

Có vẻ như đã quá lâu rồi tớ không gặp cậu. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Đó là vào năm nào vậy?

Tớ nghĩ tớ đã dần dần mất đi cảm giác về thời gian. Giống như có một con chim đen dẹt không hề tồn tại đang đập cánh trên đầu tớ và tớ không thể đếm quá ba. Cậu phải thứ lỗi cho tớ, nhưng sao cậu không đếm đi?

Tớ bỏ thị trấn đi mà không nói với ai và có lẽ cậu phải chịu rắc rối vì điều đó. Hay có lẽ cậu giận tớ đã bỏ đi mà không nói một lời nào với cậu. Cậu biết đấy, tớ muốn thẳng thắn với cậu nhiều lần, nhưng tớ đã không thể. Tớ đã viết nhiều thư và xé hết. Điều đó lẽ ra hiển nhiên, nhưng tớ không cách nào có thể giải thích cho người khác điều mà tớ thậm chí đã không thể giải thích cho chính mình.

Tớ đoán vậy.

o O o

Tớ chưa bao giờ giỏi khoản viết thư. Mọi thứ tớ viết ra cứ đảo ngược hết cả. Tớ toàn dùng từ sai. Cứ như thế chưa đủ tệ, viết thư còn làm tớ thêm lộn xộn. Và vì tớ không có óc hài hước, tớ nản lòng với chính mình.

Thường thì những người giỏi viết thư không có nhu cầu viết thư. Họ có vô khối thứ để sống trong hoàn cảnh của họ. Đây, chỉ là ý kiến riêng của tớ, tất nhiên. Cũng có thể ta không thể sống trong hoàn cảnh được.

Lúc này trời lạnh khủng khiếp và tay tớ tê cóng. Cứ như thể không còn là tay của tớ nữa. Đầu óc tớ chúng cũng không còn là đầu óc tớ nữa rồi. Giờ đây tuyết đang rơi. Tuyết giống như những mảnh đầu óc của ai đó. Và nó sẽ chất đống giống như đầu óc của ai đó. (Mà tớ đang nói cái thứ chết tiệt gì ấy nhỉ?)

Dù vậy, ngoài việc trời lạnh ra, tớ vẫn ổn. Cậu thì sao? Tớ sẽ không cho cậu biết địa chỉ của tớ, nhưng đừng giận tớ làm gì. Không phải tớ đang cố giấu cậu điều gì. Tớ muốn cậu biết điều đó. Điều này, cậu biết đấy, là một vấn đề tế nhị đối với tớ. Chỉ là cái cảm giác tớ đang có này, rằng nếu tớ cho cậu biết địa chỉ, ngay lúc ấy một điều gì đó trong tớ sẽ thay đổi. Tớ không biết diễn đạt điều đó như thế nào.

Dù sao thì, dường như với tớ cậu luôn hiểu rất rõ những điều tớ không thể nói rõ. Điều rắc rối là tớ rốt cuộc trở nên càng tệ hơn cái khoản diễn đạt mọi thứ rõ ràng. Chắc là một tật bẩm sinh.

Đương nhiên ai mà chẳng có tật.

Tật lớn nhất của tớ là mỗi năm những cái tật bẩm sinh của tớ cứ ngày càng lớn hơn. Cứ như tớ đang nuôi gà bên trong mình vậy. Gà đẻ trứng và trứng nở thành gà khác, gà khác lại đẻ trứng. Đây có phải là cách để sống một cuộc đời không? Sống mà phải chịu tất cả những cái tật này ư, tớ phải tự hỏi thế. Đương nhiên, tớ vẫn tồn tại. Nhưng rốt cuộc thì, đó không phải là vấn đề đúng vậy không?

Bất kể thế nào, tớ đã quyết định sẽ không cho cậu biết địa chỉ. Tớ chắc chắn như vậy sẽ tốt hơn. Cho cả tớ và cậu.

Có lẽ chúng ta sẽ khá hơn nếu sinh ra ở Nga vào thế kỷ mười chín. Tớ đã có thể là một chàng Hoàng tử nào đó và cậu là một tay Bá tước nào đó. Chúng mình sẽ đi săn cùng nhau, tranh luận, là tình địch của nhau, than phiền về những thứ siêu hình, vừa uống bia vừa ngắm hoàng hôn trên Biển Đen. Trong những năm tháng về sau của chúng mình, hai đứa dính líu vào cuộc Nổi loạn nào đó và bị đày đi Siberia rồi chết ở đó. Tuyệt vời, cậu có nghĩ vậy không? Tớ ấy à, nếu tớ sinh ra vào thế kỷ mười chín, chắc chắn là tớ đã có thể viết nên những cuốn tiểu thuyết hay hơn. Có thể không phải cỡ Dostoyevsky của cậu, nhưng là một tiểu thuyết gia hạng hai có tiếng. Và cậu sẽ làm gì nhỉ? Có lẽ cậu sẽ chỉ là một tay Bá tước nào đó từ đầu đến cuối. Như vậy cũng không tồi, chỉ là Bá tước nào đó. Như vậy cũng tốt và như vậy mới là thế kỷ mười chín.

Nhưng thôi, vậy là đủ rồi. Trở lại thế kỷ hai mươi thôi.

Để tớ kể cậu nghe về những thị trấn tớ đã từng qua.

Không phải thị trấn nơi tớ sinh ra mà là những thị trấn khác nhau.

Thật sự có rất nhiều thị trấn khác nhau trên thế gian này. Mỗi thị trấn có những nét riêng, những điều không thể hiểu được đã thu hút tớ. Đó là lý do tại sao tớ đã qua khá nhiều thị trấn mấy năm vừa qua.

Bất cứ nơi nào tớ đến, tớ xuống xe, và có một bùng binh nhỏ nơi người ta treo bản đồ thị trấn và một dãy phố toàn cửa hiệu. Cái đó ở đâu cũng thế. Ngay cả lũ chó trông cũng giống nhau. Việc đầu tiên tớ làm là đảo một vòng qua nơi đó trước khi tới chỗ người kinh doanh nhà đất để tìm chỗ trọ rẻ tiền. Tất nhiên tớ là người ngoài và không ai trong cái thị trấn nhỏ ấy tin tưởng tớ ngay lập tức, nhưng cậu biết đó, tớ có thể đủ tử tế nếu tớ để nửa tâm trí vào đó. Cho tớ mười lăm phút là tớ nói chung có thể gây thiện cảm với hầu hết mọi người. Xong việc đó rồi, tớ tìm ra nơi nào tớ có thể hòa nhập và thu thập đủ kiểu thông tin về thị trấn.

Kế tiếp, tớ đi kiếm việc. Điều này cũng bắt đầu bằng việc tạo quan hệ tốt với nhiều người khác nhau. Tớ chắc là điều này đã có thể là một thất bại đối với một ai đó như cậu (và tin tớ đi, tớ đã thấy đủ thất bại cho cả đời rồi) vì cậu biết dẫu sao cậu cũng chỉ nấn ná ở đó có bốn tháng thôi. Nhưng lập quan hệ tốt với mọi người đâu có khó khăn gì. Cậu tìm một quán rượu địa phương nơi tụi choai choai tụ tập (thị trấn nào cũng có một chốn như thế – nó giống như cái rốn của thị trấn vậy), cậu trở thành khách quen, gặp gỡ mọi người, được giới thiệu ột việc nào đó. Tất nhiên, cậu nghĩ ra một cái tên thích hợp và một câu chuyện đời nào đó. Vậy là đến giờ tớ có một lô tên và chuyện đời mà cậu không tin nổi đâu. Đôi khi tớ quên mất ban đầu mình là người như thế nào.

Về khoản công việc, tớ đã làm đủ thứ nghề. Hầu hết là nhàm chán, nhưng tớ vẫn ham thích công việc đó. Thường là việc ở trạm xăng. Kế tiếp là trông coi một quán bar tồi tàn nào đó. Tớ đã từng trông coi hiệu sách, thậm chí làm việc tại một đài phát thanh. Tớ đã được thuê làm công nhật. Đã từng là người bán mỹ phẩm. Nói cho cậu biết nhé, tớ khá có tiếng với tư cách là người bán mỹ phẩm đấy. Và tớ đã ngủ với khối đàn bà. Ngủ với đàn bà mỗi lần với một cái tên và chuyện đời khác nhau cũng không đến nỗi quá tệ.

Cậu thấy được toàn cảnh chứ, với tất cả những biến dạng của nó.

Vậy là giờ đây tớ hai mươi chín tuổi, chín tháng nữa là tròn ba mươi.

Tớ vẫn không biết mình có phù hợp với cái kiểu sống này không. Tớ không biết mong muốn làm một kẻ lang bạt có phải là điều phổ biến hay không. Nhưng như một ai đó từng viết ở đâu đó, người ta cần một trong ba thứ cho cuộc sống lang thang lâu dài – khí chất tôn giáo, hoặc khí chất nghệ sĩ, hoặc khí chất siêu linh. Nếu người ta có một thứ nhưng có in ít thôi thì không thể làm kẻ lang bạt lâu dài được. Về phần mình, tớ không thấy mình có bất cứ khí chất nào trong số đó. Trong trường hợp cần thiết, tớ có thể nói... thôi, tốt hơn hết là không lang bạt nữa.

Mặt khác, rốt cuộc một ngày nào đó tớ có thể sẽ mở nhầm cánh cửa, chỉ để nhận thấy tớ không thể rút lui. Dù thế nào đi nữa, nếu cánh cửa đã mở, tớ nên gắng mà thành công. Ý tớ là tớ không thể cứ mãi than phiền suốt quãng đời còn lại của mình, đúng không?

Đầu đuôi câu chuyện là như thế đấy.

Như tớ nói lúc đầu (có đúng là tớ đã nói thế không nhỉ?), khi tớ nghĩ đến cậu, tớ cảm thấy đôi chút bứt rứt. Bởi vì cậu gợi cho tớ nhớ đến thời tớ còn là một gã trai tương đối bình thường.

Bạn cậu,

Chuột

T.B: Tớ gửi kèm một cuốn tiểu thuyết tớ viết. Nó không còn ý nghĩa gì với tớ nữa, vậy nên cậu làm gì với nó thì tùy. Tớ gửi chuyển phát đặc biệt để chắc chắn cậu nhận được nó trước ngày hai mươi tư tháng Mười hai. Hy vọng nó đến nơi đúng ngày.

Dù sao đi nữa, chúc mừng sinh nhật nhé.

Và tiện đây, chúc cậu Giáng sinh vui vẻ.

Gói bưu phẩm của Chuột được nhét nhàu nát vào hòm thư căn hộ tôi vào ngày 29 tháng Mười hai. Đính kèm là một tấm giấy gửi chuyển tiếp. Nó đã được gửi đến địa chỉ trước của tôi. Không có cách nào để báo cho hắn biết tôi đã chuyển đi.

Bốn trang giấy viết thư màu nâu nhạt đầy kín những chữ. Tôi đọc kỹ lá thư ba lần trước khi mang chiếc phong bì ra để kiểm tra dấu bưu điện đã mờ. Đó là một nơi tôi chưa bao giờ nghe đến. Tôi lấy tập bản đồ từ trên giá sách xuống tra tìm nơi đó.

Lời của Chuột đã đến với tôi từ một thị trấn nhỏ trên mũi phía Bắc Honshu, nằm chính giữa tỉnh Aomori. Theo cuốn bảng giờ tàu của tôi, chỗ ấy cách thành phố Aomori khoảng một tiếng đi tàu. Năm chuyến tàu dừng ở đó mỗi ngày, hai chuyến sáng, một chuyến trưa, hai chuyến tối.

Tôi đã tới Aomori vài lần vào tháng Mười hai. Lạnh. Tín hiệu giao thông đóng băng.

Tôi đưa lá thư cho vợ tôi, đúng hơn là vợ tôi vào thời điểm đó, xem. Tất cả những gì cô ta có thể nói là "tội nghiệp anh ấy". Những gì cô ta thật sự muốn nói là tội nghiệp các anh. Rõ khỉ, giờ thì điều đó cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi quẳng cuốn tiểu thuyết, khoảng hai trăm trang, vào ngăn kéo bàn mà không thèm đọc đầu đề. Tôi không biết tại sao, chỉ là tôi không thấy muốn đọc nó. Lá thư là đủ.

Tôi kéo ghế ra trước lò sưởi và hút ba điếu thuốc.

Lá thư tiếp theo của Chuột đến vào tháng Năm năm sau.
Bình Luận (0)
Comment