Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường

Chương 20

Mấy nàng mù đường thường rất hay ỷ lại, hãy quan tâm cô người yêu mù đường của bạn nhé. Đừng để cô ấy lạc mất trong cuộc sống của bạn...

Kết hôn là chuyện quan trọng, huống chi mẹ tôi lại có chút mê tín, thế nên bà cảm thấy chọn một ngày tốt để kết hôn sẽ càng may mắn. Vì vậy, sau khi tham khảo ý kiến của quan viên hai họ, cùng với việc chọn lọc kỹ càng ngày lành tháng tốt, ngày vui của tôi và Lạc Minh được định mười năm ngày sau đó.

Nói cách khác, mười năm ngày sau tôi chính thức lấy chồng, hoàn toàn từ giã cuộc sống độc thân!

Đối với tâm trạng của một cô gái trước khi kết hôn, coi như tôi đã thấu hiểu phần nào. Lúc thì lo âu mong chờ, lúc thì mơ màng khao khát. Đôi khi lại có chút lúng túng, thỉnh thoảng rất muốn khoe với mọi người. Vì thế mà tâm trạng tôi rất ư là bất ổn.

Riêng mẹ tôi đặc biệt vui mừng. Trước khi gả con gái sang nhà hàng xóm làm dâu, bà tuyên bố sẽ tự mình “đào tạo” lại con gái để không làm mất mặt với gia đình thông gia. Tôi thì khỏi phải nói, luôn là cô con gái ngoan ngoãn của bố mẹ nên lúc nào cũng nghe lời.

Một ngày rảnh rỗi, mẹ lôi tôi đi chợ với bà.

Mẹ: Cái này nhiêu?

Chủ: Năm trăm ngàn đồng.

Mẹ: Một trăm em nhé!

Chủ: Chị ơi không được đâu.

Mẹ: Thôi thì một trăm năm mươi ngàn.

Chủ: Không được chị ơi.

Mẹ: Giá cuối một trăm tám mươi ngàn.

Chủ: Lỗ vốn em mất.

Mẹ: Vậy thôi. (Quay mông đi được mười bước.)

Chủ: Thôi, một trăm tám mươi ngàn được rồi. Em mở hàng cho chị đấy!

Mẹ: Không nói sớm, người ta trót đi rồi còn gọi lại.Một trăm năm mươi ngàn thôi!

Chủ: …

Tôi: …

Mẹ tôi đúng là “lầy” thật!

Và đó là tuyệt chiêu thứ nhất mẹ dạy cho tôi trước khi về nhà chồng.



Dạo gần đây, cả người tôi thường lâng lâng như trên mây, tối đi ngủ cứ mong trời mau mau sáng để đến công ty nhìn thấy người nào đó.

Sáng nay, tôi vẫn đến công ty làm việc như thường ngày. Chỉ lạ ở chỗ, hôm nay là lần đầu tiên tôi đánh phấn tô son rồi mới đi ra ngoài. Đúng thật con gái khi yêu đều không bình thường đấy!

Lúc đến công ty còn rất sớm, xung quanh mới chỉ lác đác vài người. Tâm trạng tôi hôm nay cực kì tốt, bởi vậy nhìn thấy ai cũng đặc biệt đáng yêu, gặp ai cũng cười tủm tỉm chào. Vừa bước vào thang máy, đúng lúc gặp một bóng dáng quen thuộc đang uốn ẹo đi tới, tôi theo lệ vẫy tay cười:

“Hi, chị Diệu Hoa.”

“Ôi An Khuê của chúng ta. Xém chút nữa là chị không nhận ra đấy.”

Chị Diệu Hoa nện đôi giầy cao gót hơn mười phân đi nhanh vào bên trong thang máy. Bộ dạng soi xét tôi từ đầu tới chân, không kiềm chế được vỗ vai tôi hỏi:

“Thế nào, gần đây có chuyện gì vui sao? Nói ra để chị chia sẻ với!”

Tôi vui vẻ gật đầu, e thẹn:

“Chị Diệu Hoa, em sắp kết hôn rồi!”

“Hài, lại là chuyện kết hôn.”

Trái ngược với sự mong đợi của tôi, chị Diệu Hoa bỗng thở dài một cái, vẻ mặt rõ ràng không vui. Tôi chú ý đến câu nói “lại là chuyện kết hôn” của chị ấy hơn, không hiểu sao có hơi chột dạ, nên quyết định im lặng.

Ting… Thang máy dừng lại ở tầng thứ năm. Chị Diệu Hoa ủ rũ đi về phía phòng làm việc, để lại tôi đứng ngẩn ngơ một hồi. Tâm trạng có chút lo lắng, liệu chuyện tôi sắp kết hôn với sếp Lạc Minh đã có ai trong công ty biết chưa?

Tuy nhiên cũng chỉ nghĩ ngợi được vài giây, tôi mau chóng lấy lại tinh thần vui vẻ, miệng ngân nga câu hát đi tới văn phòng. Đã nói, đầu óc của tôi rất đơn giản mà!

Chuyện giám đốc Lạc Minh, người thừa kế sáng giá của tổng công ty An Lạc sắp kết hôn đã lan truyền khắp công ty. Ngày hôm đó, đi đâu tôi cũng thấy đám đồng nghiệp túm tụm ở bàn làm việc bàn tán xôn xao. Một trong những nhân vật được các chị em phụ nữ trong công ty quan tâm nhất chính là “vợ sắp cưới” của vị giám đốc trẻ tuổi đó. Tôi vô tình nghe thấy họ nói rằng:

Nữ đồng nghiệp A: “Tôi nghe nói, vợ sắp cưới của sếp chính là một cô gái vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. So với người mẫu chỉ có hơn chứ không hề thua kém.”

(Tôi: “Hóa ra trong mắt các đồng nghiệp khác, tôi là một cô gái xinh đẹp, quyễn rũ như vậy à?”)

Nữ đồng nghiệp B: “Tôi còn nghe nói, gia thế của cô vợ sắp cưới đó cũng kinh khủng lắm. Cùng với sếp mình đúng là môn đăng hộ đối, trời sinh một đôi.”

(Tôi: “Hình như cái này không đúng lắm.”)

Nữ đồng nghiệp C: “Woa, thật ư? Vậy có ai biết cô vợ sắp cưới đó là ai không?”

Tất cả mọi người đồng loạt lắc đầu.

Tôi: “…”

Tan làm, tôi lập tức phi ra khỏi công ty mặc kệ tiếng ai đó gọi từ phía sau. Trước hết, muốn yên thân vẫn nên “giữ mình” trước dư luận. Nếu để đám chị em phụ nữ kia biết tôi chính là người “vợ sắp cưới” của Lạc Minh, chắc chắn họ sẽ lên cơn đau tim mà chết mất. Lúc đó, tôi chẳng khác nào là một kẻ sát nhân hàng loạt. Tội lỗi, tội lỗi…

Vừa về đến cổng nhà, tôi thấy An Huy đang tranh luận gay gắt với một cô gái trẻ. Trông tình huống khá căng thẳng, thân làm chị gái, tôi quyết tiến lại gần để nói giúp em trai mình một tiếng.

An Huy đã nhác thấy dáng tôi từ xa đi tới nên vẫy vẫy tay gọi:

“Chị An Khuê, chị về rồi!”

Cô gái đó cũng đồng thời quay lại nhìn tôi. À, đó là một cô gái còn rất trẻ, chắc cũng chỉ tầm tuổi với An Huy nhà tôi. Có lẽ nào, cô gái xinh đẹp ấy chính là người yêu của em trai tôi?

Tôi vui vẻ gật đầu đi tới.

“Ừ, sao hai đứa lại đứng ngoài này nói chuyện?”

“Chính là chị sao, chị dâu tương lai?”

Nghe xong, gương mặt tươi cười của tôi bỗng nhiên cứng đờ. Lại xuất hiện nhân vật nào nữa đây? Chẳng phải câu chuyện nhảm nhí về bà cô mù đường sắp kết thúc rồi ư? Sao còn “mọc” đâu ra thêm một nhân vật mới tinh thế này. Mà khoan, cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mặt mới vừa gọi tôi là “chị dâu tương lai”, vậy có nghĩa là…

Tôi còn đang mải phân tích xem liệu gia đình chồng tương lai của tôi liệu còn có thêm bao nhiêu thành viên nữa chưa xuất hiện, “cô em chồng” đã bày ra vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu nhìn tôi:

“Sao có thể vậy chứ? Anh trai tôi sao lại thích chị được nhỉ?”

An Huy ở bên cạnh đắc ý, rất nhanh đã thay tôi trả lời:

“Bởi vì anh ấy thấy chị tôi xinh xắn, tốt bụng.”

Cô em chồng miễn cưỡng nhẹ gật đầu, tiếp tục tra hỏi:

“Thế sao chị lại thích anh trai tôi?”

An Huy: “Chị tôi thích anh Lạc Minh bởi vì anh ấy thấy chị tôi xinh xắn, tốt bụng.”

Cô em chồng: “…”

Tôi cảm động nhìn em trai mình. Quả nhiên, nó đã lớn thật rồi!



Thấm thoát, ngày vui càng lúc càng đến gần. Tâm trạng tôi cũng theo đó mà càng thêm bất ổn. Cứ nghĩ đến hai câu hỏi của nhỏ “bà cô bên chồng” là tôi lại suy nghĩ không thôi. Vì vậy, vào một ngày đẹp trời, tôi quyết định tìm gặp “chồng tương lai” để hỏi cho rõ ràng những hoài nghi trong lòng.

“Em vẫn không hiểu, anh thích em ở điểm nào?”

Bình thường trong tình huống kiểu thế này, chắc hẳn đối phương phải tâng bốc ưu điểm và đưa tôi lên chín tầng mây. Thế mà, Lạc Minh lại tỏ ra dửng dưng:

“Đúng vậy, rốt cuộc em có điểm nào đáng để anh thích chứ?”

Cái này cũng có thể coi là phản ứng hả? Chẳng lẽ tôi không có ưu điểm nào sao?

Tôi rầu rĩ chau mày, nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó không tự tin lắm, hỏi:

“Anh thấy dáng người em thế nào?”

Anh từ trên cao nhìn xuống tôi, trả lời không chút do dự:

“Hình chữ S.”

Vẻ tôi lập tức sáng lạn, rạng rỡ như trăm hoa đua nở, phấn khích reo lên:

“Anh thật sự thấy thân hình em có đường cong hả?”

Anh im lặng một giây, sau đó nói một câu giết người không dao:

“Ý anh nói là bụng của em.”

Tôi: “…”

Tôi cúi đầu nhìn xuống bụng mình, quả nhiên dạo gần đây có chút mập lên. Có phải do mẹ bồi bổ cho tôi hơi nhiều rồi không?

Còn cái người này nữa, đúng là tinh mắt thật mà!

Với dáng người thế này chắc chắn mặc váy cưới trông sẽ rất xấu. Không được, tôi nhất định phải nghĩ cách giảm béo cấp tốc thôi…

Dẹp chuyện đó sang một bên, quay lại chủ đề chính, tôi lại tiếp tục hỏi:

“Vậy anh thấy tính nết em thế nào?”

Lần này, anh trịnh trọng đáp: “Rất thích hợp lấy về làm vợ.”

Nghe anh nói xong, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, người lâng lâng như bay ở trên mây, kìm lòng không được, thẹn thùng nói:

“Xem anh nói kìa, em làm gì tốt đến thế…”

“Em hiểu lầm rồi, ý anh là chồng em không cần lo lắng bị cắm sừng.”

Tôi: “…”

Ngay lúc tôi nghẹn họng không nói được lời nào, Lạc Minh bỗng sờ đầu tôi và nói:

“An Khuê, anh biết rõ em đang lo lắng điều gì. Trước đó, anh đã từng nghĩ trên đời này nếu như không thể gặp được một người thích hợp thì sẽ ở vậy cả đời. Cho đến khi gặp được một cô gái, cô ấy vừa ngốc nghếch vừa ngớ ngẩn, đầu óc thì đơn giản lại còn suốt ngày đi lạc khiến anh rất lo lắng. Mỗi ngày trông thấy cô ấy vui vẻ, anh càng vui vẻ hơn. Dù cô ấy không phải người tuyệt vời nhất, nhưng lại là người mà anh yêu nhất. Anh chỉ muốn cả đời này giữ cô ấy ở mãi bên mình, cố gắng hết sức mang đến hạnh phúc cho cô ấy. An Khuê, đừng lo lắng nữa nhé, hãy tin ở anh, hãy để anh cả đời này được mãi ở bên cạnh em, bảo vệ cho em.”

Giọng nói anh dịu dàng lại đầy tình cảm, từng câu từng chữ đều rất đỗi ngọt ngào. Nước mắt tôi lẳng lặng rơi xuống, là giọt nước mắt hạnh phúc.

Cuối cùng, bà cô mù đường cũng đã tìm được một nửa “đi lạc” của mình và có đủ dũng cảm để bước vào hôn nhân mà không còn bất cứ vướng mắc nào nữa. Tình yêu đôi khi kì diệu như vậy đấy!

Mấy nàng mù đường thường rất hay ỷ lại, hãy quan tâm cô người yêu mù đường của bạn nhé. Đừng để cô ấy lạc mất trong cuộc sống của bạn.

---Hết truyện---

Đôi lời của tác giả: Tôi không biết bạn đọc có hài lòng với cái kết của truyện này không? Nhưng bản thân tôi cho rằng, câu chuyện của một bà cô mù đường chỉ nên đến đây thôi. Tôi không muốn viết về cuộc sống sau hôn nhân của bất kì ai đó. Bởi mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Dù chỉ là nhân vật trong truyện, nhưng tôi có lòng tin rằng một cô gái đơn thuần như An Khuê nhất định sẽ được hạnh phúc.

Khi viết “Cuộc sống của cô nàng mù đường”, tôi đã luôn nghĩ đến một cô gái – đó là chị hai của tôi. Vì vậy, tôi hi vọng rằng, những cô gái đơn thuần, tốt bụng như chị ấy nhất định sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn.
Bình Luận (0)
Comment