Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 102

Chương 102
Lâm Hữu Lang nghẹn lời.

Tần Thu Uyển đánh giá người hắn ta: “Tay ngươi đau cũng không phải là ta làm bị thương, ngươi nên đến trước mặt phụ thân ngươi mà kêu. Không phải ngươi tin tưởng phụ thân ngươi nhất sao? Nghe hắn ta là đúng rồi.”

Lâm Hữu Lang cúi đầu: “Mẫu thân, căn nhà kia bán rồi thì con sống ở đâu đây?”

Trước cửa một mảnh trầm mặc, hai người đều không mở miệng, đám người hầu hận không thể đào cái động chôn mình xuống.

Tần Thu Uyển nở nụ cười: “Ngươi đây là đang hỏi ta sao?”

“Người muốn đi theo cùng phụ thân là ngươi, người đòi muốn lấy người của kẻ thù cũng là ngươi, năm nay ngươi đã mười bảy mười tám tuổi, một số hộ nông dân người ta ở độ tuổi của ngươi sau khi đem nhi tức vào cửa liền ra ở riêng…”

Lâm Hữu Lang thực sự nhịn không được nữa, rầu rĩ nói: “Người ta ít nhất sẽ cho nhi tử mình một căn nhà.”

Tần Thu Uyển nhíu mày: “Thật ra ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi, nhưng chính ngươi cứ muốn thú Cung Oánh Oánh, đừng nói là cho ngươi nhà, một căn ta đều không cho ngươi.” Nàng phất phất tay, giống như đuổi con ruồi bọ đáng ghét vậy: “Mau chóng đi đi. Kể khổ với ta cũng vô dụng, về việc quay trở về ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Nói xong, xoay người trở vào cửa.

Cánh cửa rất cao, nha hoàn vội vàng đỡ lấy.

Lâm Hữu Lang nhìn bóng lưng của mẫu thân, đột nhiên hỏi: “Mẫu thân, nếu con không nghe lời phụ thân, người còn thương con không?”

Tần Thu Uyển hiểu được ý của hắn, đứng nguyên tại chỗ không quay đầu: “Nếu lúc đầu ngươi không rời xa ta, ta nhất định sẽ thương ngươi.”

Đổi cách khác nói, nếu Lâm Hữu Lang đã rời đi thì vĩnh viễn đều không có được tình thương của nàng.

Sắc mặt Lâm Hữu Lang trắng bệch: “Con cho rằng bất luận con làm gì người đều sẽ tha thứ cho con.”

Tần Thu Uyển chậm rãi đi vào trong nhà: “Đó là chuyện ngươi cho rằng, ta cũng là người, cũng sẽ bị thương, người thân nhất phản bội hơn nữa còn tổn thương rất sâu. Từ hôm nay trở đi, ngươi tự mà lo liệu.”

Dứt lời, người đã đi qua bức tường, thân ảnh biến mất.

Lâm Hữu Lang giật mình đứng im, hắn thực sự muốn quay trở về, cũng còn muốn tranh cãi ầm ĩ. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nếu mình lại náo loạn chỉ sẽ đẩy mẫu thân càng ngày càng xa.

Hắn quay người, ủ rũ đi về phía viện Lâm gia đi.

Ước chừng đi hơn nửa canh giờ mới đến cửa nhà mình, hôm nay khác hoàn toàn so với thường ngày, vì trước cửa hôm nay vô cùng náo nhiệt, có hai nhóm người đang xô đẩy nhau, hai người trong đó là tổ mẫu và phụ thân hắn.

Lâm Hữu Lang vội vàng chạy tới: “Mọi người đừng đánh, mau chóng dừng lại!”

Không ai nghe lời của hắn.

Nên đẩy vẫn đẩy, nên đánh vẫn đánh. Lâm mẫu ra tay rất nặng, duỗi móng vuốt đã cào ra mấy đường máu lên mặt của một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi đó vốn kiêng dè tuổi bà ta đã cao sợ làm loạn sẽ xảy ra án mạng, không dám ra tay, nhưng đánh vẫn đánh. Sau khi trúng đòn mấy lần, hổn hển mà đưa tay bóp cổ của Lâm mẫu.

Rất nhanh, liền bóp đến mức Lâm mẫu trợn trắng mắt.

Lâm Nguyên Đạc thấy thế, khóe mắt sắp rách ra, nhanh chóng tiến lên: “Nương!”

Ông ta đi đến phía trước, có người sau lưng đạp một cái.

Lần này Lâm Nguyên Đạc bị đạp trúng, thu thế không được liền ngã trên mặt đất, cái mũi va vào mặt đất cứng rắn, nháy mắt máu mũi chảy ra.

Lâm Hữu Lang bên này phải chăm sóc tổ mẫu, bên kia còn phải đỡ phụ thân, sau khi chui vào trong, đám người vây đánh người Lâm gia cho rằng hắn ta muốn giúp đỡ liền nâng tay lên đánh.

Đáng thương cho Lâm Hữu Lang chỉ hét một câu liền bị mọi người vây quanh ở giữa quyền đấm cước đá. Một lúc sau, mọi người rời khỏi, Lâm Hữu Lang đã nghiêng mình nằm trên mặt đất, co rúm như con tôm không thể động đậy, mặt đầy vết xanh tím.

“Trả nợ!”

Kẻ cầm đầu hướng về phía Lâm Nguyên Đạc hung tợn quát, giơ ngón tay chỉ vào căn nhà: “Ngươi con mẹ nó, vậy mà dám gạt người. Ta nói mà, dựa vào tiểu viện này không thể mượn nhiều bạc như vậy, ngươi bảo đảm nhất định sẽ trả đúng hẹn nên ta mới cho ngươi mượn. Bây giờ căn nhà này vậy mà là của người khác, hay cho một chiêu tay không bọc sói trắng!”

Lâm Nguyên Đạc băng bó mũi, sợ bọn họ lại động thủ, vội vàng giải thích: “Căn nhà này thực sự là của ta, khoản nợ ta mượn ta thừa nhận, chưa từng nghĩ qua muốn quỵt nợ. Nếu không, ta đã sớm chuyển nhà rồi. Các vị đừng động thủ…” Ông ta giơ tay dừng lại, chậm rãi lui về sau: “Có lời từ từ nói, bạc đó ta nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi, tuyệt không khất nợ.”

Mọi người cũng không chịu đồng ý.

Nếu có căn nhà này, cho dù Lâm Nguyên Đạc một đồng không trả, đối phương là phường đánh bạc cũng sẽ không thiệt quá nhiều. Nhưng nhà còn không có, bọn họ vô duyên vô cớ cho người ta mượn hai trăm lượng, dựa vào việc Lâm Nguyên Đạc hôm nay làm, chỉ sợ cả đời đều trả không hết!

Bạc này thì vẫn là dồn lại.

Người cầm đầu kia hung tợn tiến lên: “Hạn ngươi trong vòng ba ngày sau trả cả vốn lẫn lãi, hiện tại lập tức đi xoay sở bạc, nếu không, đừng trách bọn ta không khách khí.”

Dứt lời, lại nhổ nước miếng, dẫn theo mọi người ở đó rời đi.

Trước cửa Lâm gia vô cùng hỗn loạn, hàng xóm xung quanh đều không dám đi lên giúp đỡ.

Đùa sao, đây chính là hai ba trăm lượng, Lâm gia hôm nay khẳng định không trả được. Nếu ai nhúng tay vào, lỡ như cũng bị đối phương đòi nợ thì phải làm sao?

Nhưng tên lưu manh đó không phải là người nói đạo lý. Ví dụ như hôm nay, đến cửa một lời không hợp liền động thủ, bách tính bình thường sao có thể đánh lại bọn chúng, chỉ có thể để bị đánh.

Đợi đến khi người xem náo nhiệt đều rời đi hết, Lâm Nguyên Đạc ngọ nguậy từ trên mặt đất đứng lên, Cung Oánh Oánh nước mắt chảy ròng từ trong đại môn chạy ra, chạy đến chỗ Lâm Hữu Lang bị thương nặng nhất trước mặt: “Phu quân, chàng sao rồi?”

Lâm Hữu Lang ngực đau đớn vô cùng, hô hấp cũng khó, sắc mặt trắng bệch, căn bản nói không ra lời. Sau khi nghe thấy lời nàng ta hỏi, cũng không phản ứng.

Nhìn thấy hắn ta quỳ rạp trên mặt đất không nói tiếng nào, nước mắt Cung Oánh Oánh trực tiếp chảy ra, vươn tay đẩy: “Phu quân, chàng đừng dọa thiếp.”

Vết thương trên người Lâm Hữu Lang vốn nhiều, nàng ta còn vừa vặn đụng tới chỗ vết thương, làm hắn đau đến mức nhe răng nhếch miệng, tức giận nói: “Cút ngay cho ta.”

Ngữ khí rất không bình tĩnh, nước mắt Cung Oánh Oánh lập tức rơi càng nhiều hơn.

Lúc nãy là sợ, bây giờ còn bị quát.

Lâm mẫu ho khan nửa ngày, cuối cùng tinh thần trở lại bình thường, liền bổ nhào đến trước mặt tôn tử: “Hữu Lang, cháu thế nào?” Bà ta khóc xong thì hô to: “Các người ai đến giúp đỡ? Giúp nhà chúng ta mời đại phu…”

Mọi người không dám ra tay, có điều, cũng vẫn là có người nhìn không nổi, lặng lẽ kêu người đi đến y quán.

Bên này, người Lâm gia đỡ Lâm Hữu Lang vào nhà, đại phu đã đến rồi.

“Xương sườn bị đứt hai nơi, hẳn là còn bị thương đến phổi.” Đại phu thở dài một hơi: “Trước dưỡng bệnh đã!”

Lâm mẫu vội hỏi: “Vết thương của tôn tử ta nghiêm trọng không?”

Đại phu trầm ngâm nói: “Chỉ cần không phát sốt thì không có trở ngại.”

Cung Oánh Oánh lo lắng, theo bản năng hỏi: “Lỡ như phát sốt thì sao?”

Đại phu bắt đầu phối thuốc, nghe vậy liếc nàng ta một cái: “Vậy thì đến mời ta hoặc là đại phu khác tới khám.”

Đối với câu trả lời này, người Lâm gia càng lo lắng không yên, Cung Oánh Oánh bật thốt lên hỏi: “Chàng ấy có thể…” Chết hay không?

Ba chữ cuối mặc dù không nói ra, nhưng chưa hết ý mọi người có mặt đều hiểu được.

Đại phu lắc đầu: “Không nói được, tóm lại, nếu hắn phát sốt hoặc nôn mửa thì phải mời đại phu đến.”

Xa phu đi lấy thuốc nấu, Lâm mẫu ngồi dưới đất khóc vang: “Mấy tên kia sắp đánh chết người rồi, nha môn vì sao không quản? Ông trời không có mắt, tôn tử ta là người tốt như vậy, vậy mà phải chịu kiếp nạn như thế…Ông trời người mở mắt nhìn xem…”

m thánh rất lớn, hàng xóm xung quanh đều có thể nghe thấy.

Lâm phụ phiền nhất là nghe mẫu thân khóc lóc om sòm, không được lợi ích gì, cũng không thể có cách giải quyết, ngoại trừ khiến người khác lo âu ra còn lãng phí sức lực và tinh lực. Ông ta nhíu mày: “Nương, đừng hét nữa!”

Cung Oánh Oánh lui ở một bên nhẹ giọng khóc, mắt thấy tổ mẫu muốn đứng dậy, bời vì quá mức thương tâm lại té ngã xuống đất, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Tay vừa mới chạm đến Lâm mẫu thì bị bà ta đẩy một phen.

Lâm mẫu nhìn Cung Oánh Oánh ngã ngồi trên mặt đất, tức giận không thôi: “Ngươi đừng đụng vào ta. Cái đồ sao chổi, nếu không phải bởi vì ngươi, nhà chúng ta sẽ không rơi đến bước đường ngày hôm nay, nhi tử ta giúp đỡ mẫu tử các ngươi nhiều như vậy, ngược lại các ngươi lại lấy oán báo ân. Ngươi cút ngay cho ta, cút xa xa vào, lão nương cả đời này đều không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Bà ta giơ tay chỉ về phía cửa, trợn tròn mắt lên, giống như nhìn thấy kẻ thù.

Cung Oánh Oánh bị ánh mắt bà ta như vậy dọa sợ tới mức cả người phát run, ngập ngừng giải thích: “Con không phải cố ý muốn gả, lúc đầu là trời xui đất khiến…”

“Ta nhổ!” Lâm mẫu phun lớn nước miếng ở trên mặt Cung Oánh Oánh: “Ngươi không biết xấu hổ mà nói ra cái lời này? Ta đều nghe nói rồi, lúc ngươi và Hữu Lang động phòng bị người khác hạ thuốc, căn phòng đó đều là ngươi quét dọn, người hạ thuốc ngoại trừ ngươi thì không còn ai khác. Ngươi còn dám nói là trời xui đất khiến? Ta thấy ngươi là trăm phương ngàn kế muốn hại Lâm gia bọn ta.”

Bà ta càng nói càng tức giận, khuôn mặt tràn đầy vẻ kích động chất vấn: “Lâm gia chúng ta làm gì có lỗi với mẫu tử các ngươi, mà các ngươi lại muốn hãm hại chúng ta như thế?”

Lâm Nguyên Đạc thấy mẫu thân hùng hổ dọa người, mở miệng nói: “Nương, chuyện này không thể trách Oánh Oánh.”

“Không trách ả ta thì trách ai?” Trong cơn tức giận, Lâm mẫu cũng không sợ nhi tử nữa, nổi giận nói: “Nếu không phải con cứ muốn đòi thú nàng ta, Ngọc Dung sao lại đuổi chúng ta, con cũng không cần mượn bạc cho Hữu Lang thú thê! Lúc đầu ta đã nói rồi, không có bạc thì hôn sự làm đơn giản chút, con cứ muốn làm như thú tiên nữ vậy… Con còn rất có năng lực đó, mượn không được bạc vậy mà còn dám đi mượn bạc lãi! Còn mượn hai trăm lượng!”

Lâm mẫu càng nói càng tức giận, tức đến mức đầu óc trống rỗng, còn nghĩ muốn mắng tiếp, nhưng lại trợn trắng mắt, trực tiếp ngất đi.

Lâm Nguyên Đạc: “…”

Ông ta còn chưa kịp phản bác mẫu thân nữa.

Có điều, người đã ngất rồi, ông ta cũng không thể để mặc. Lúc này xa phu đang nấu thuốc, ông ta nhìn một vòng, phân phó nói: “Oánh Oánh, con đi mời đại phu cho tổ mẫu con đi.”

Cung Oánh Oánh: “…”

Lão thái thái mắng người đến mức ngất xỉu, vừa rồi còn mắng nàng ta đó.

Nhưng người đã như thế, nàng ta lại không thể thấy chết không cứu, lúc này phụ tử hai người họ trên người đều có vết thương, trù nương đang bận nấu nướng, chỉ còn lại nàng ta rảnh rỗi.

Nàng ta chậm rãi đi ra ngoài, trong lòng suy nghĩ thông suốt.

Sau khi ra ngoài, nàng ta hướng tới Cung gia, dù sao y quán trên đường cũng nhiều, cho dù đi nhầm rồi cũng có thể mời được đại phu đến.

Trong lòng nàng ta có tâm sự, không đi y quán, mà là trở về nhà của mình.

 
Bình Luận (0)
Comment