Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 104

Chương 104
Ánh mắt vừa hoà hoãn của tên côn đồ bây giờ lại trở lên đầy tàn nhẫn.

Lâm Nguyên Đạc hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Lâu Ngọc Dung, ngươi có cần phải tuyệt tình như vậy không?”

Tần Thu Uyển căn bản sẽ không để ý đến ông ta.

Thay vào đó, người mua nhìn thấy mấy tên côn đồ liền có chút lo lắng: “Nhà này có tranh chấp gì không vậy? Giờ chúng ta mua thì liệu sau này có bị người ta đến tìm gây phiền phức không?”

“Không đâu.” Tần Thu Uyển chắc chắn nói: “Chỉ là người ở chỗ này tạm thời vẫn còn thiếu không ít bạc lãi, khế nhà là tên của ta, chuyển nhượng cho các ngươi thì đây chính là căn nhà của các ngươi. Nếu như có ai dám đến cửa gây chuyện, nha môn cũng sẽ không cho phép ….”

Mắt thấy sắp thuyết phục được người mua, Cung Oánh Oánh gấp gáp, nhanh chóng nói: “Bởi vì muốn bán căn nhà này nên đương nhiên cái gì bà ta chẳng dám nói. Chúng ta ở đây, ngày ngày bị người khác làm phiền, cũng có nhìn thấy nha môn nào đến xử lí đâu. Mấy người đừng có nghe theo bà ta, có số bạc như vậy, đi mua mười căn nhà thanh bạch không phải hơn à?”

Hai đôi phu thê nhìn nhau, có vẻ như muốn rút lui.

Tần Thu Uyển đưa tay ra lôi kéo: “Mọi người cứ vào trong nhà xem trước đi rồi nói sau, nếu như thích thì có thể thương lượng được giá cả mà.”

Đã rẻ hơn giá thị trường tận hai mươi lượng rồi mà vẫn còn trả giá được nữa hả?

Hai phu thê đều là nông dân, ở trong thành làm ăn buôn bán nhỏ nhiều năm trời, tích luỹ được chút bạc nên muốn mua chốn đặt chân. Mỗi mười văn tiền đều phải mạo hiểm mà kiếm được, căn nhà này phiền phức thì đúng là phiền phức thật, nhưng mà với hai ba mươi lượng bạc, hai phu thê bọn họ phải tốn tận mười hai năm mới có thể kiếm được đấy.

Hai người vốn dĩ định rút lui thì lại không chút do dự đi vào trong sân.

Đây là nơi Lâm mẫu ở mười năm trời, sau khi bà chuyển vào trong thành liền tự xưng bản thân là phu nhân phú gia, dọn dẹp sạch sẽ nơi này rồi còn trồng thêm mấy loại cây cỏ cầu kì. Đi vòng vòng mấy vòng, hai ngươi vô cùng vừa lòng, thử thăm dò: “Chỗ nào cũng ổn, chỉ là đám côn đồ ở bên ngoài kia ….”

Tần Thu Uyển biết hai phu thê này mấy năm nay sống không dễ dàng gì, chủ động nói: “Dù sao ta cũng đã nói hết nước hết cái rồi, một trăm năm mươi lượng, nếu như hai ngươi hài lòng thì lúc nào cũng có thể sửa khế nhà.”

Ngụ ý là, đây chính là giá thấp nhất rồi.

Tần Thu Uyển vừa nói xong liền rời đi.

Đi đến cửa, đám côn đồ vẫn còn dây dưa, Lâm Nguyên Đạc vốn muốn đi tìm nàng nói chút chuyện mà cũng không đi được.

Khi đôi phu thê đợi ở bên trong lại đi thêm được chục vòng nữa, Lâm Nguyên Đạc bị người khác đạp trên mặt đất, máu mũi chảy đầy mặt.

Đôi phu thê chỉ là người bình thường làm ăn buôn bán nhỏ, lần đi thứ mười quay trở về nhìn thấy tình cảnh đầy máu me này, nam nhân liền che chở thê tử đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Dữ dội như vậy, hay ta không lấy nữa nhé?”

Thê tử có chút không nỡ: “Trong khuôn viên có năm tiểu viện, phụ mẫu và các con của chúng ta đều có thể sống đủ, mọi người đã muốn một nơi cho riêng mình từ lâu rồi…”

Hai người xoắn xuýt không thôi, sau khi đi xa, thê tử lại cắn răng, chạy về phía nha môn đút ít bạc cho sư gia, nói ra tình hình: “Nếu như chúng ta mua thì khi chúng ta gặp phải phiền phức, đại nhân sẽ giúp chúng ta chứ?

Sư gia thu lại ít bạc, vuốt cằm nói: “Tất nhiên rồi.”

Nhưng mà, những người đó từ trước đến nay làm việc sẽ tìm đại mười cái lí do quang minh chính đại, có muốn bảo vệ và giữ gìn căn nhà này không thì phải dựa vào hai phu thê này.

Đôi phu thê không nghĩ nhiều như thế, vui vui mừng mừng tìm đến chỗ Tần Thu Uyển, lập tức sửa tên mình lên khế nhà.

Bên kia, Lâm Nguyên Đạc vừa bị cho ăn đòn, đang muốn tìm Tần Thu Uyển thương lượng xử lý mấy căn nhà này, thì đã thấy đôi phu thê xách bao lớn bao nhỏ cùng với chục người nhà bọn họ dọn vào rồi.

Lâm Nguyên Đạc: “…”

“Nếu như mấy người vẫn không chịu đi, bọn ta sẽ báo quan đấy.”

Lâm Nguyên Đạc lặng lẽ: “Mẫu thân và nhi tử của ta đều bị trọng thương rồi, có thể để chúng ta ở lại đây dưỡng thương vài ngày được không?”

“Không được.” Nam nhân chắc chắn nói: “Nếu như là người bình thường thì chúng ta nhất định sẽ đồng ý, nhưng thân phận của ngươi …”

Phu thê bọn họ tận mắt chứng kiến đám côn đồ đến đòi nợ, có ngốc mới để tại hoạ này ở lại.

Thế nên, hai người không chút khách khí đuổi hắn ta ra ngoài, chỉ là lúc tiễn hai tổ tôn ra ngoài thì nhẹ chân nhẹ tay hơn chút.

Không đến quá mười phút, Lâm Nguyên Đạc và Cung Oánh Oánh đã đứng ở ngoài cửa, bên cạnh là đống y phục của bọn họ, còn có … hai tổ tôn đang hôn mê bất tỉnh ở trên đất.

Cái cảnh tượng này, vừa hay lọt vào trong mắt của Tần Thu Uyển đang định đến giúp hai phu thê chuyển nhà ở đằng trước. Ý định của nàng là muốn tìm phiền phức cho Lâm gia, nhưng không ngờ lại chuyển sự phiền phức này sang cho người khác.

Vốn dĩ nàng còn sợ hai phu thê kia tính tình mềm dẻo không chuyển vào được, hôm nay xem ra là nàng đang lo xa rồi.

Lâm Nguyên Đạc đang nghĩ có nên đưa cả nhà chuyển đến nhà thông gia ở vài hôm không thì liếc sang thấy được xe ngựa của Lâu Ngọc Dung, tất cả những sự nghẹn khuất và phẫn nộ lập tức tìm được đường mà phát ra ngoài, ông ta bổ nhào đến bên cạnh xe ngựa: “Lâu Ngọc Dung, nữ nhân thâm độc kia, ngươi quá độc ác…”

Hắn mắng nhiếc nhưng còn chưa nhào được đến gần đã bị đám hộ vệ chặn lại.

Trên mặt Tần Thu Uyển tràn đầy ý cười: “Những hộ vệ này vốn dĩ là chuẩn bị cho ngươi đấy, vừa rồi bọn họ thuận lợi chuyển nhà ta còn tưởng sẽ không dùng đến cơ, thế mà không ngờ vẫn còn có cơ hội dùng. Lâm Nguyên Đạc, ngươi còn nhớ những lời mà ta đã từng nói chứ? Chỉ cần ngươi tiếp tục qua lại với hai mẫu tử nhà bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ không còn xu nào.”

Nàng làm như thật mà gật đầu: “Xem ra ta tính chuẩn đó chứ, hôm nào phải mở một sạp hàng xem sao.”

Lâm Nguyên Đạc thở hổn hển, đưa tay ra chỉ về phía hai tổ tôn đang hôn mê bất tỉnh: “Lâu Ngọc Dung, đó là nhi tử của ngươi, ngươi mù rồi à? Đến cả con vật còn biết chủ của chúng là ai mà ngươi đến cả súc vật cũng không bằng. Trong mắt ngươi ngoại trừ tiền ra thì còn cái gì nữa hả?”

“Ngoài tiền ra thì ngươi còn có tình cảm nữa, rồi kết quả như thế nào?” Ánh mắt Tần Thu Uyển cười như không cười mà liếc Cung Oánh Oánh ở bên cạnh: “Ả nhi tức này của ngươi hình như đã muốn rút lui rồi, đống của hồi môn của nàng ta đã thu hồi xong rồi, đã đưa hết về nương gia…”

Lâm Nguyệt Đạc giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía Cung Oánh Oánh.

Cung Oánh Oánh chột dạ cúi thấp đầu: “Phụ thân, con sợ bọn họ đi vào kiếm đồ, sẽ làm đổ vỡ hết mấy đồ đó.”

Lâm Nguyên Đạc giật mình: “Con làm rất tốt.”

Thấy thế, Tần Thu Uyển cười nhạo: “Vốn dĩ là một con người khôn khéo, sau khi gặp hai mẫu tử bọn họ, đầu óc lại cứ như bùn nhão, nàng ta nói thì ngươi tin luôn hả?”

Trong lòng Lâm Nguyên Đạc không tin.

Ông ta thương yêu Cung Oánh Oánh giống như yêu cây yêu cả cành, luôn cảm thấy cô nương này rất nhu thuận. Có thể có nàng ta làm nhi tức, gọi ông ta là phụ thân, gọi Thu Ý là nương … giống như bọn họ là đôi phu thê vậy!

Nhưng mà, lặng lẽ không chút đồng tĩnh nào mà đem sính lễ đi như thế… chuyện này khiến cho ông ta có chút bất ngờ: “Oánh Oánh, sính lễ của con là ai thu về thế?”

Cung Oánh Oánh cúi đầu: “Phụ thân yên tâm, là nương của con thu về, sẽ không có sai sót gì đâu.”

Lâm Nguyên Đạc dần yên tâm, ông ta giúp Phương Thu Ý nhiều như thế, nàng ta cũng nên trả những thứ đồ đó về rồi.

Có được đống sính lễ đó, bọn họ có thể tìm một căn viện tử nho nhỏ để ổn định, còn có bạc để mời danh y chữa bệnh cho hai tổ tôn.

“Lâu Ngọc Dung, không phải ai cũng đều cay nghiệt thích tính toán như ngươi.” Ông ta lửa giận ngút trời nói: “Lão tử lười nói chuyện với ngươi, cái loại người như ngươi vĩnh viễn cũng không xứng để có được sự thành tâm của người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người xa lánh, cứ đợi đi.”

Nói xong, ông ta giao công việc cho Cung Oánh Oánh: “Con đi tìm vài người đến giúp đỡ đi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến nhà con, sau khi lấy bạc về thì sẽ tìm một nơi nghỉ chân rồi tính sau.”

Cung Oánh Oánh giật giật môi, muốn hỏi lại ông ta đi đến Cung gia lấy bạc gì cơ?

Nhưng mà, lại cảm thấy hỏi cũng như không hỏi.

Mấy năm gần đây Cung gia quả thật là dựa vào mấy đồng bạc của Lâm Nguyên Đạc mà sống, nhưng từ trước đến giờ cũng không nợ ông ta đồng bạc nào, cái gọi là “bạc.”, trừ đồ sính lễ ra thì không còn gì khác.

Cung Oánh Oánh không dám từ chối, nhanh chóng đi tìm người đến mang hai tổ tôn về Cung gia.

Dạo gần đây Lâm gia xảy ra chuyện, chuyện làm ăn buôn bán của Cung gia cũng chịu phải ảnh hưởng. Giống như là bây giờ, không ít người mua son phấn xong cũng chưa rời đi ngay mà còn nán lại hỏi vài câu.

Cung Xương chỉ đành thở dài ngao ngán, thấy có người mang tới, sắc mặt liền thay đổi, lập tức nói: “Hôm nay gia chủ có việc, không buôn bán gì đâu, mọi người ngày mai đến sớm nhé.”

Nói xong, vừa xin lỗi vừa nhanh chóng đuổi cái người ồn ào đó ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Khuôn mặt đau khổ nói: “Thông gia, ông đang làm cái gì vậy? Mấy người cần tìm đại phu nhưng nhà ta cũng có phải y quán đâu!”

Mất mặt thì mất mặt thôi, da mặt lại càng ngày càng dày lên. Lâm Nguyên Đạc của bây giờ chính là như vậy: “Thông gia, ả nữ nhân độc ác Lâu Ngọc Dung đó đã bí mật bán nhà đi rồi, hiện tại bây giờ ta đã đến bước đường cùng, cố ý đến cầu cứu ông giúp đỡ.”

Sắc mặt Cung Xương thay đổi chóng mặt: “Hậu viện này của ta chỉ có bốn gian phòng, các ngươi lại nhiều người như thế … cũng không thể ở lại được.”

Mặt Lâm Nguyên Đạc khéo hiểu lòng người: “Ta biết chứ, cũng không muốn ở lại đây. Chỉ nghe nói Oánh Oánh đã mang sính lễ về rồi, ta cũng không muốn đâu, ông cho ta mượn một chút để đổi bạc tìm một nơi dừng chân cho nhà ta trước, nương của ta và Hữu Lang còn cần phải gọi đại phu nữa!”

Ông ta cho rằng mình thông tình đạt lí như vậy, Cung Xương nhất định sẽ không từ chối.

Quả thật Cung Xương này trong mắt ông trước nay là một người có tính tình ôn hoà, chưa bao giờ lạnh nhạt với ai.

Cung Xương thật sự không tức giận, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, thở dài nói: “Thông gia, chúng ta qua lại nhiều năm, nói là thông gia chứ thực ra lại cứ như thân nhân vậy. Chúng ta cũng không phải người ngoài, có vài chuyện ta cứ nói thẳng nhé.”

Bây giờ Lâm Nguyên Đạc muốn lấy bạc từ tay nhà người ta, thế nên chỉ nói vài câu tán gẫu mà thôi, ông ta tự biết phải nhịn xuống, lập tức gật đầu: “Ông nói đi, ta nghe đây.”

Cung Xương nhìn về phía nữ nhi, ánh mắt tràn đầy vẻ thương tiếc: “Oánh Oánh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu khổ cực, cũng chưa bao giờ chịu uỷ khuất, mấy ngày này có lẽ con bé đã bị doạ không nhẹ rồi. Tính cách con bé yếu đuối, không thể chăm sóc cho người khác … mọi người hôm nay cũng chưa có nơi dừng chân an ổn … nhìn con bé dạo gần đây đã gây đi nhiều rồi, thật sự làm cho một người làm phụ thân như ta phải đau lòng. Thông gia, ta biết từ nhỏ ông đã xem nó như nữ nhi của mình, nhìn thấy con bé như vậy, trong lòng ông chắc cũng không thể chịu được. Ta nghĩ thế này, hay là để Oánh Oánh ở lại đây đi?”

Lâm Nguyên Đạc vô thức nhìn về phía Cung Oánh Oánh, thấy nàng ta quả thật đã gầy gò đi khá nhiều, sắc mặt thì trắng bệch, khí sắc cũng vô cùng kém.

“Nhưng mà, Oánh Oánh đã là nhi tức của ta rồi …”

Cung Xương xua xua tay: “Hai nhà chúng ta thật ra chính là người một nhà, không cần phải phân ra rõ ràng như thế. Thế này đi, ta sẽ tìm một nữ nhân đến chăm sóc cuộc sống cho các ngươi, tiện còn có thể nấu thuốc. Oánh Oánh sẽ ở nhà của mình không thêm phiền cho các ngươi nữa, như vậy có được không?”

Lâm Nguyên Đạc động tâm, trù nương và xa phu ở trong nhà đều đã chạy đi trước rồi, bây giờ trong nhà ông ta là người bị thương nhẹ nhất, cũng chỉ còn ông ta chăm sóc thôi.

Nhưng mấy năm gần đây ông ta sống trong an nhàn sung sướng, đã không thể làm công việc nhà bếp lâu lắm rồi, mời được một vị trù nương đến làm đúng là rất cần thiết … Cân nhắc một lúc, ông ta gật đầu. Lại nói: “Ta nhớ ở trong đống sính lễ có hai chiếc vòng Như Ý, lúc mua có giá là tám lượng, nếu bây giờ ta lấy về, ít nhất cũng có thể đổi được năm lượng. Thông gia, ông đưa cái đấy cho ta trước đi, sau khi dùng hết ta lại đến lấy tiếp.”

Cung Xương: “…”

Nói thật lòng, đến vòng Như Ý ông ta cũng không muốn đưa, sao lại còn có từ “lại” nữa?

Trên mặt ông ta lộ ra vẻ khó xử: “Không may rồi, đồ là Thu Ý giữ, hôm nay nàng ấy đã về nương gia, không có ở nhà.” Mắt thấy sắc mặt Lâm Nguyên Đạc không đúng, ông ta lập tức nói: “Nhưng mà, quan hệ của hai nhà chúng ta như vậy, ông gặp chuyện ta nhất định sẽ giúp đỡ. Thế này đi, ta cho ông mượn bạc.”

Ông ta quay người, từ trong quầy móc ra năm lượng bạc, đặt trước mặt của Lâm Nguyên Đạc.

Lâm Nguyên Đạc vừa muốn thò tay ra lấy, tiểu nhị ở bên cạnh đã đưa giấy bút ra: “Hay là cứ ghi lại giấy nợ đi, giấy trắng mực đen, tránh về sau lại …”

Cung Xương trách cứ: “Ngu xuẩn, không biết đây là ai hả? Với quan hệ của hai nhà chúng ta sao phải dùng đến mấy thứ đồ này chứ?”

Mặc dù trong mồm nói như vậy, nhưng ánh mắt lại hiện lên ý bảo tiểu nhị mang giấy bút đến đặt ở đối diện.

Thấy đống giấy bút được bày ở trước mắt, tri kỷ đến nỗi mà đến cả ấn đích đóng dấu cũng có đầy đủ, Lâm Nguyên Đạc: “…”

 
Bình Luận (0)
Comment