Chương 111
Tình cảnh hỗn loạn.
Bảy tám người vây quanh xe ngựa, cách đó không xa còn có mười mấy tên côn đồ khí thế hùng hổ, giống như chỉ cần một lời không hợp thì sẽ xông lên.
Trong đám người đòi nợ, đám sòng bạc là hung hăng nhất, chủ nhân tiểu viện là khóc thảm nhất.
Đám sòng bạc sau khi phát hiện tiểu viện Lâm Nguyên Đạc ở là trên danh nghĩa của Lâu Ngọc Dung thì đã nghĩ qua rất nhiều cách để lấy bạc trở về.
Trong đó có một cách sẽ dùng ít sức nhất, chính là ép Lâu Ngọc Dung thay trượng phu trả nợ.
Nhưng mà, mặc dù ở chỗ Lâu Ngọc Dung có thể đòi được, nhưng hai phu thê lại trở mặt thành thù, huyên náo túi bụi, nàng ta còn tái giá, không có lý do gì nên chắc chắn không đồng ý trả nợ. Hiện nay là cơ hội tốt nhất, Lâm Nguyên Đạc chết rồi, Lâm Hữu Lang thì hôn mê bất tỉnh, nàng ta không trả thì ai trả?
Tần Thu Uyển vừa mới giơ đầu lên thì đám côn đồ lập tức vây lên trước.
"Lâu đông gia, giấy nợ ở đây, chúng ta cũng không phải người không nói lý. Ngươi muốn đón Lâm công tử về thì trước hết hãy trả nợ đã."
Chủ nhân tiểu viện và đám chủ nợ không cam lòng yếu thế cũng tiến lên.
Tần Thu Uyển đứng trên xe ngựa, nhìn mấy tờ giấy nợ, cười nói: "Đống nợ này ta trả được." Mắt đám người sòng bạc sáng lên, coi như là đòi được nợ rồi.
Dừng một chút, nàng ta tiếp tục nói: "Nhưng món nợ này, không phải là ta trả."
Côn đồ nhíu mày: "Vậy thì là ai? Lâu đông gia, để ta nhắc nhở ngươi một câu, Lâm công tử bây giờ bị thương nặng như vậy, không làm gì được. Lúc ta tới đông gia đã nói, cửa hiệu chúng ta có thể chi được khoản bạc này, nhưng phải xem ngài có đủ khả năng nhận được hay không?"
Có người tiếp lời: "Bạc thì lúc nào cũng có thể kiếm, nhưng nếu mất mạng thì nhiều bạc đến mấy cũng không mua được."
Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Mấy vị đi đâu thế? Ý của ta là, có người so với ta thì còn thân cận với Lâm Hữu Lang hơn." Nàng ta nhìn về phía đám người đang vây quanh: "Nhi tử sau khi kết hôn đã có nhà của mình. Phu thê chắc chắn là thân nhất, Lâm Hữu Lang có thê tử là Cung Oánh Oánh, hơn nữa, món nợ này vốn là vì sính lễ của nàng ta mới mượn. Hiện tại chủ nợ tới cửa, nàng ta từ đầu tới đuôi đều không lên tiếng, nói thế nào cũng rất vô lí đúng không?"
Côn đồ cũng đã nghĩ qua việc đòi tiền Cung gia.
Nhưng mà, người thiếu bạc không phải Cung Xương, nếu bọn họ làm loạn ở cửa hiệu thì rất có thể sẽ bị đưa đến nha môn.
Cung Oánh Oánh cả ngày không ra khỏi cửa, bọn họ cũng không tìm được người. Lại nói, Lâm Nguyên Đạc vẫn còn sống, có đòi nợ thì cũng phải đòi ông ta mới đúng.
Hiện nay Lâm Nguyên Đạc không có ở đây, bọn họ đúng là có thể đòi nợ Cung Oánh Oánh. Phu thê như một thể, Lâm Hữu Lang thiếu nợ, cũng chính là Cung Oánh Oánh thiếu nợ.
Trước đó Lâm Nguyên Đạc bày ra buổi lễ thành hôn thịnh thế như thế, dốc sức đặt mua của hồi môn, chuyện này rất nhiều người đều biết. Trong tay Cung Oánh Oánh chí ít có gần trăm lượng của hồi môn... Đám côn đồ liếc nhìn nhau, trong lòng đều đang đắn đo.
Tần Thu Uyển lại nhìn về phía chủ nhân tiểu viện và mấy tên chủ nợ kia: "Ta tới chỉ là muốn nhìn con ta một chút. Còn việc đón nó trở về... nó đã từng ruồng bỏ ta để thú thê, người nó muốn nhất hẳn là thê tử của nó, thân là mẫu thân, ta muốn để nó toại nguyện."
Nàng ta thở dài một tiếng: "Phụ thân nó không có ở đây, nó lại bị thương nặng như vậy, ta là mẫu thân chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nó vì thế mà bỏ mình. Cho nên, ta định đưa nó đến chỗ Cung Oánh Oánh để phu thê bọn nó đoàn tụ, rồi sẽ mời đại phu giúp nó trị thương."
Tóm lại, là sẽ giúp giữ lại mạng cho hắn, còn về phần nợ, nàng ta không có nghĩa vụ phải trả.
Đám chủ nợ choáng váng đầu óc.
Bọn họ dự định ép Lâu Ngọc Dung là muốn đón người thì phải trả nợ trước, bây giờ người ta không đến đón người về, mà là đưa đi nơi khác.
Đồng thời, về tình về lý, nợ này đúng là Cung Oánh Oánh cũng có một phần.
Tần Thu Uyển đã sớm chuẩn bị, dặn dò hộ vệ nâng người lên, rồi sai người đi mời đại phu đến Cung gia.
Bên này cách Cung gia một khoảng, chờ nàng ta đến thì đại phu đã sớm chờ ở đó rồi.
Cung Xương từ buổi sáng, mí mắt cứ giật đùng đùng, nghe nói Lâm Nguyên Đạc và Phương Thu Ý, còn có Lâm mẫu bị thiêu chết thì cao hứng uống hai chén rượu. Ai ngờ không bao lâu đã có một đại phu chờ ở cổng, ông ta tiến lên hỏi một chút mới biết được đại phu đang chờ bệnh nhân.
Trong thành này có rất nhiều ngõ nhỏ, việc khó tìm người nhà đúng là thỉnh thoảng cũng xảy ra. Người ta thường sẽ đứng ở cổng một cửa hiệu, rồi đợi người tới đón về.
Người đã ăn ngũ cốc hoa màu, nào có ai không sinh bệnh? Đắc tội ai cũng đừng đắc tội đại phu, Cung Xương xử sự rất khéo léo, còn tốt bụng mời đại phu vào cửa ngồi một chút.
Đại phu từ chối nhã nhặn, ông ta nói vài câu khách khí, rồi lại hàn huyên với đại phu hai câu.
Nhưng ông ta không bao giờ có thể ngờ được, sau gần nửa canh giờ, vậy mà có một đám người lớn hùng hùng hổ hổ xông tới. Người bị nhấc ở phía trước không phải là Lâm Hữu Lang đấy ư?
Lúc ấy Cung Xương còn đang đưa nước cho đại phu, sau khi sững sờ thì đã kịp phản ứng, trực tiếp hỏi: "Đại phu, ngài đến xem bệnh cho hắn à?"
Đại phu gật đầu.
Cung Xương: "..." Trong nháy mắt, ông ta chỉ muốn ném cái chén trong tay ra bên ngoài.
Sớm biết như thế, ông ta đã đuổi tên đại phu này tới tận cùng chân trời rồi.
Đại phu nhìn thấy bệnh nhân đến, vội vàng tiến lên đón. Phải biết rằng, đây chính là người mà nữ chủ Lâu gia mời ông ta tới chữa, chỉ cần chữa khỏi xong thì lợi ích chắc chắn sẽ rất nhiều.
Đại phu trên đường nhìn bệnh, trong lòng Cung Xương lại có dự cảm không tốt, bên kia đã có côn đồ tới hỏi thăm: "Cung Oánh Oánh đâu, mời nàng ta ra, chúng ta có lời muốn nói với nàng ta."
Nếu Cung Oánh Oánh không đưa bạc, bọn họ còn có thể quay đầu đòi Lâu Ngọc Dung.
Thật vất vả mới có một lúc hai người đồng thời xuất hiện, nếu bỏ qua cơ hội này thì sau này bọn họ rất có thể sẽ thành quả cầu bị người ta đá tới đá lui.
Cung Oánh Oánh đã phát hiện phía ngoài kia có chuyện náo nhiệt, cảm thấy hơi sợ hãi mới ôm hộp mở cửa ra. Dự định chạy trước một đoạn, tránh xa đám ầm ĩ rồi tính sau.
Nhưng vừa ra cửa, đã thấy trước cửa có hai thanh niên trai tráng thân mang đoản đao, trên cánh tay là bắp thịt rắn chắc, đồng thời, hai người còn đang nhìn chằm chằm vào cửa sau Cung gia, thấy nàng ra liền lập tức chào đón, rõ ràng là đang đợi nàng.
Dù Cung Oánh Oánh liên tục phản khách, cũng vẫn bị kéo ra đường.
Hộ vệ tiến lên hồi bẩm, Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói với mấy vị chủ nợ: "Ta biết chắc chắn nàng ta sẽ chạy, cho nên, cố ý để cho người giúp các ngươi ngăn lại. Không cần cám ơn!"
Côn đồ: "..."
Đám chủ nợ: "..."
Cung Oánh Oánh nhìn tình hình rối bời trước mặt, trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển trên xe ngựa, ánh mắt như chứa ngàn độc tố.
Côn đồ không chút khách khí: "Cung Oánh Oánh, Lâm Hữu Lang thiếu nợ chúng ta hai trăm tám mươi lượng bạc, hiện tại hắn hôn mê, nợ này ngươi dự định khi nào thì trả?"
Cung Oánh Oánh: "..." Ta không có ý định trả!
Đương nhiên, nàng ta không thể nói thật. Nàng ta khóc lóc: "Ta đã định hòa ly hắn rồi, là do Lâm gia không đáp ứng mà thôi."
Đây là sự thật, sau khi Cung Oánh Oánh bưng hộp trở về nương gia thì đã biết Lâm gia là một vũng bùn không nên dính vào, mấy lần nàng ta đề cập đến chuyện hòa ly lại đều bị Lâm Nguyên Đạc thuận miệng từ chối.
Những năm qua Lâm Nguyên Đạc rất thương nàng ta, Cung Oánh Oánh không muốn làm quá chuyện này lên nên việc này đành hoãn lại.
Nếu như sớm biết Lâm Nguyên Đạc sẽ chết, nàng ta khi đó đã viết thư hòa ly rồi!
Dù trên lưng có gánh cái tội danh vong ân phụ nghĩa thì để đổi lấy hai ba trăm lượng bạc, cũng đáng giá!
"Bọn ta mặc kệ, giấy hôn thú của hai người các ngươi vẫn đang ở trong nha môn, phu thê một thể, hắn thiếu nợ chính là ngươi thiếu nợ, ngươi nhất định phải trả. Ngươi cũng đừng nói là không có, trước đó Lâm Nguyên Đạc lấy bạc đặt mua giúp ngươi không ít của hồi môn, ngươi trước tiên hãy đưa những cái kia cho chúng ta, chúng ta sẽ không ép ngươi, tha cho ngươi mấy ngày để chuẩn bị bạc."
Ngữ khí vẫn còn rất ôn hòa.
Đây là sách lược của đám côn đồ, trước tiên sẽ nắm người ta trong lòng bàn tay, để cho người ta cảm thấy chỉ cần đưa bạc cho bọn họ là có thể thoải mái. . . nếu mãi mà không trả, thì sẽ trở mặt ép buộc cũng không muộn.
Cung Oánh Oánh không muốn, một bạc cũng không muốn trả.
Nàng ta nhìn về phía Tần Thu Uyển ngồi trên xe ngựa, nói: "Bà ta là mẫu thân, nhi tử thú thê vốn là bà ta nên xuất tiền. Đống bạc này nên do bà ta trả, các ngươi tìm nhầm người rồi!"
Tần Thu Uyển còn chưa lên tiếng, đám côn đồ đã nói: "Lúc trước Lâm công tử và ngươi yêu đương mặn nồng, vì ngươi mà thậm chí còn không tiếc ruồng bỏ mẫu thân, thú ngươi về nhà, vốn không được sự đồng ý của Lâu đông gia, khoản bạc này Lâu đông gia đã nói là sẽ không trả. Lâm công tử vì ngươi mà đến đạo hiếu cũng từ bỏ, vay mượn cũng là vì muốn cho ngươi một lễ đại hôn long trọng, vậy mà ngươi cầm bạc trong tay lại không muốn giúp hắn trả nợ..."
Ngụ ý, Cung Oánh Oánh chính là một nữ tử vô tình vô nghĩa.
Cung Oánh Oánh suýt nữa thì nôn ra một ngụm máu.
Lúc hai người thành thân, Tần Thu Uyển tìm không ít người tuyên dương bọn họ ở bên ngoài, việc này không cần ai giải thích thì tất cả mọi người cũng biết.
Bên kia đại phu đã bắt mạch xong, Tần Thu Uyển vô cùng lo lắng: "Sao rồi? Bạc không là vấn đề, ngươi cứ việc dùng thuốc tốt nhất cứu sống nó."
Đại phu chần chừ một lúc: "Trong đầu Lâm công tử có máu đông, bởi vậy mới chưa tỉnh lại. Còn sau này có thể tỉnh hay không... thì chỉ có thể dựa vào ý trời." Ông ta phối thuốc, Tần Thu Uyển giao tiền xem bệnh, mới hỏi: "Vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?"
Đại phu lắc đầu: "Sẽ không, nhưng phải chăm sóc thật tốt, ăn không được thì phải bồi bổ nhiều nước canh. Nếu không, người sẽ càng ngày càng gầy... Người bình thường nếu ăn quá ít cũng sẽ bị chết đói."
Tần Thu Uyển gật đầu, nói: "Làm phiền đại phu, sau này cách hai ngày thì tới bắt mạch cho con ta, về phần tiền xem bệnh và dược phí thì cứ cầm đến phủ ta lấy."
Tuy phải cứu người, nhưng đại phu cũng là tục nhân, nghe được sau này mình sẽ chịu trách nhiệm với bệnh tình của Lâm Hữu Lang thì liền cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao, có một bệnh nhân như thế này, với ông ta mà nói, có thể tốt cả danh và lợi.
Tần Thu Uyển lại nhìn về phía Cung Oánh Oánh bị quấn lấy, dặn dò: "Ta là mẫu thân hắn, dược phí ta sẽ trả, đồng thời có chuyện gì ta cũng sẽ trả. Còn chuyện chăm sóc nó sẽ giao cho ngươi."
Cung Oánh Oánh trừng lớn mắt: "Ai chăm sóc cơ?"
Tần Thu Uyển nói với vẻ đương nhiên: "Ngươi đó, các ngươi là phu thê, giúp đỡ nó lau rửa thay tã là chuyện bình thường mà!"
Con mắt Cung Oánh Oánh trừng lớn: "..." Nàng ta không muốn bưng phân bưng nước tiểu đâu!
Lúc trước gả cho Lâm Hữu Lang, nàng ta sống rất sung sướng, không hề phải làm những công việc bẩn thỉu này!
Cung Oánh Oánh nói: "Ta không làm."
Tần Thu Uyển cười mà như không phải cười: "Công gia ngươi nếu ở dưới suối vàng có biết, biết được mình bỏ ra hai trăm lượng thú về một cô nhi tức không đồng ý hầu hạ nhi tử mình lúc nó sinh bệnh, mà chỉ muốn một mình tiêu dao sống qua ngày... Sợ là sẽ đến tìm ngươi đó..."
Cung Oánh Oánh chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, rùng mình một cái.