Chương 18
Bên trong chính viện, phu thê Trương gia đang nhiệt tình tiếp đãi khách.
Chỉ là mặc dù trên mặt khách mang nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, càng giống như ngoài cười nhưng trong không cười.
"Ta muốn gặp thế tử và cô nương."
Trương lão gia bày vẻ mặt tươi cười: "Ta đã sai người đi mời, Đàm đại nhân xin đợi chút."
"Trương lão gia ăn nói cẩn thận." Khi Đàm công công nói lời này, nụ cười bên khóe miệng rất xán lạn, nhưng chỉ trong một chớp mắt, nụ cười đã bị che dấu. Ngón tay nhếch lên, tiếng nói sắc nhọn. Trong giọng nói có phần không kiên nhẫn, mơ hồ còn có phần khinh bỉ người Trương gia không hiểu quy củ, xưng hô lung tung: "Ta không phải quan viên, không gánh nổi xưng hô như vậy."
Trương gia giàu có trăm năm, Trương lão gia cũng xem như từng gặp qua nhiều việc đời, sao lại không biết thân phận chân chính của người trước mặt.
Chỉ là kêu như vậy sẽ khiến hắn ta cao hứng, ông ấy bèn "không hiểu quy củ" như thế.
Thế tử tới cũng nhanh, Lâm Cầm Hề đi theo phía sau.
Nhìn thấy hai người, Đàm công công lập tức đứng dậy hành lễ: "Thỉnh an thế tử." Hắn ta nhìn về phía Lâm Cầm Hề, nhìn từ trên xuống dưới, hành lễ lần nữa: "Thỉnh an cô nương."
Lâm Cầm Hề được thương mà sợ, vội vàng tiến lên hơi đỡ: "Công công đừng đa lễ."
Trong lòng nàng ta có phần chờ mong, có người từ kinh thành đến đây, có phải là muốn thúc giục thế tử về kinh không? Nàng ta quả thật là nằm mơ cũng muốn rời khỏi Phủ Thành, rời khỏi những phu nhân đã từng trào phúng bàn tán về nàng ta, trở lại bên cạnh phụ thân là vương gia, khôi phục thân phận cao quý là Vương phủ chi nữ của nàng ta.
Đến lúc đó, ai còn dám xem nhẹ nàng ta?
Đàm công công cười một tiếng: "Lần này ta đến là phụng mệnh vương gia, cố ý đón cô nương về."
Lâm Cầm Hề vui mừng cực kỳ: "Thật ư?"
Đàm công công gật đầu: "Trước kia cô nương chịu không ít khổ, từ nay về sau, người chính là nữ nhi của Vương phủ, không còn ai dám ức hiếp người."
Lâm Cầm Hề không thể tin được, nhưng thấy hắn ta không giống như đang đùa, lập tức có ý dò xét, ánh mắt hơi đảo, cười nói: "Từ khi ca ca đến tìm ta, ta đã sống tốt hơn trước kia nhiều! Mấy ngày nay ta ở Trương gia, chỗ nào cũng tốt, chỉ là đồ ăn cực kỳ khô, còn khô hơn cho thỏ ăn nữa…"
Đàm công công kinh ngạc, khó hiểu nhìn sang Trương lão gia: "Lại có việc này à?"
Tần Thu Uyển vừa tới cửa chính phòng đã nghe thấy Lâm Cầm Hề đang cáo trạng, bước một bước vào cửa: "Thật sự là có việc này. Nhưng ta tận mắt thấy trước đó nàng ta ăn chay, ta cũng sợ lãng phí. Nếu công công không tin thì có thể đến Lý gia hỏi."
Đàm công công nhíu mày lại: "Ngươi là ai?"
Lâm Cầm Hề tiến một bước trước tiên, lời ít mà ý nhiều kể hết những ân oán trước kia giữa mình và Trương Phinh Đình.
Nói gần nói xa nàng ta đều vô tội, ý cáo trạng rất rõ ràng.
Đàm công công càng nghe, mi tâm nhăn càng chặt, ánh mắt nhìn về phía người Trương gia cũng dần dần sắc bén: "To gan!"
Ông ta vừa quát, trong lòng người Trương gia đều run lên.
Thế tử trầm giọng nói: "Làm càn! Bản thế tử ở đây, đâu đến lượt ngươi nói chuyện?"
Đổi thành cung nhân khác thì tất nhiên là không dám nói.
Nhưng Đàm công công lại khác, ông ta là một trong những người được tin tưởng nhất bên cạnh Khải vương. Bởi vì điều đó, dù là ở trước mặt thế tử, ông ta cũng không khiêm tốn bao nhiêu.
Nhưng chủ là chủ, hạ nhân được sủng ái cũng là chủ tử cho. Thế tử cho ông ta mặt mũi là cho Khải vương mặt mũi. Nếu hắn không muốn cho, Đàm công công đành phải rụt lại.
Nhất là nơi này cách xa kinh thành ngàn dặm, trời cao hoàng đế xa. Thật sự trách phạt ông ta, ông ta cũng chỉ có thể chịu đựng. Vừa bị thế tử quát, Đàm công công lập tức nhận sai: "Vâng." Nhận sai cũng không có nghĩa là ông ta thật sự nhận thua, ngược lại nói: "Nhưng cô nương là kim chi ngọc diệp, nếu vương gia không biết thì thôi, biết thì nhất định phải giúp nàng đòi công đạo. Vương gia biết tính tình của thế tử lạnh nhạt, đối với đệ đệ muội muội cũng không quá để bụng, cho nên cố ý bảo ta tới đây mau chóng đón cô nương về. Vương gia còn dặn dò, nếu mấy năm nay cô nương bị oan ức thì phải cố hết sức mà đền bù, đừng để cô nương tích tụ trong lòng rồi thành tâm bệnh..."
Ý là muốn làm chỗ dựa cho Lâm Cầm Hề đòi công đạo.
Sắc mặt của phu thê Trương gia đều khó coi. Trương đại ca đã lặng lẽ bảo người ta dẫn thê tử đang mang thai đi, miễn cho bị dọa sợ.
Sắc mặt của thế tử như bình thường, ánh mắt càng lạnh hơn chút.
Lâm Cầm Hề mừng rỡ như điên, vội vàng tiến lên một bước: "Phụ thân thật sự bảo ngài tới đón ta?"
Nụ cười của Đàm công công thật hiền hòa: "Phải gọi là phụ vương."
"Phụ vương…" Lâm Cầm Hề thì thào, ánh mắt ước mơ: "Phụ vương đối xử với ta thật tốt, từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa có người nào lo lắng cho ta như thế."
"Ta không đồng ý lời này của Lâm cô nương." Tần Thu Uyển không muốn ngồi chờ chết, chuyện nên giải thích thì nàng sẽ không kìm nén, bèn nói ngay: "Lý cử nhân Lý Trạch Ngạn từ nhỏ đã lớn lên với ngươi, thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Hắn vì ngươi mà hàng đêm giả say không chịu động phòng với thê tử tân hôn, trọng tình trọng nghĩa bạc đãi thê tử như thế cũng phải thủ thân như ngọc vì ngươi, ngươi lại nói chưa có người nào từng lo lắng cho ngươi…" Quá không có lương tâm!
Mấy ngày nay Lâm Cầm Hề đã thấy phiền vì người Lý gia dây dưa từ lâu. Sáng sớm hôm nay Lý phụ đã mang nhiều người đến nhất định phải chứng minh Chí Viễn là huyết mạch của Lý gia, vừa mới đuổi người đi một cách không dễ dàng gì. Bây giờ nghe thấy tên của Lý Trạch Ngạn, toàn thân nàng ta lại khó chịu, cau mày nói: "Trương cô nương, ngươi đừng chỉ nhìn một mặt. Ngươi và Lý gia ồn ào túi bụi, bọn họ chỉ hất nước bẩn lên người ta, những điều này đều được bách tính cả thành tận mắt nhìn thấy, nếu nói Lý gia tình thâm nghĩa trọng với ta, e rằng trên đời này cũng không có người ác độc."
Trên mặt Đàm công công tràn đầy tức giận, sai bảo: "Bảo người Lý gia tới đây!"
Dáng vẻ như muốn hỏi tội.
Thế tử xua tay: "Không được đi."
Đàm công công không ngờ rằng thế tử sẽ đối đầu với ông ta, nếu thế tử thật sự muốn giúp muội muội thì đã trừng phạt Lý gia từ lâu, cũng sẽ không ở trong nhà Trương gia có thù với cô nương, mặc cho Trương gia ức hiếp người.
Đúng vậy, trong mắt Đàm công công, Trương gia đang ức hiếp người.
Cái gì mà ăn chay, cái gì mà tiết kiệm, đều là nói nhảm. Đều do Trương gia muốn ngược đãi cô nương nên lấy cớ mà thôi.
Đường đường là nữ nhi Vương phủ, lãng phí thì đã làm sao? Dù không thích ăn thịt, cũng không thể chỉ ăn rau xanh chứ!
Trương gia cứ để sang một bên trước, bây giờ trước tiên phải trừng phạt Lý gia ức hiếp người này, vẻ mặt Đàm công công tràn đầy vẻ không vui: "Thế tử, ta phụng mệnh vương gia lấy lại công đạo cho cô nương! Người nhất định phải ngăn cản là muốn bao che cho Lý gia hay sao?"
"Ngươi thật sự cho rằng thành Liễu Châu cách kinh thành rất xa?" Thế tử giận tái mặt: "Đàm Phúc, ngươi quên bây giờ tình thế trong triều đang nghiêm trọng rồi sao? Bao nhiêu người nhìn chằm chằm phụ vương chỉ đợi ông ấy mắc lỗi, ngược lại là ngươi hay lắm, còn muốn lấy nhược điểm của mình dâng lên trên tay người ta. Lý gia đó có một cử tử(người đi thi), hắn xảy ra chuyện không thể tham gia hội thi sang năm, quan viên địa phương phải viết trên sổ với lý do hắn bị thương hoặc tử vong. Ngươi ngại Khải vương phủ sống quá an nhàn, nhất định phải tìm việc cho phụ vương và bản thế tử hay sao?"
Đàm công công sửng sốt một lát, ngụy biện: "Chẳng lẽ cứ thế mà buông tha cho người bắt nạt cô nương?"
"Còn nhiều thời gian, ngươi sốt ruột cái gì?" Thế tử phất tay: "Bảo người của ngươi trở về, đừng gây chuyện, nếu không bây giờ hãy cút ra khỏi thành cho ta! Còn nữa, nơi này là Trương gia, chúng ta là khách thì phải biết rõ thân phận của mình, đừng phô trương hơn chủ tử!"
Hắn nhìn về phía Lâm Cầm Hề bị lần giao phong này dọa cho mặt trắng bệch, câu nói sau cùng là nói với nàng ta, tiếp tục giảng đạo: "Muội muội, muội đến Trương gia ngay cả một hạt bụi cũng không cho người ta, chủ nhân cho cái gì thì muội hãy ăn cái đấy. Nếu không thích thì tự mình cầm bạc đi mà mua."
Lâm Cầm Hề: "…" Nàng ta đâu có bạc?
Nếu nàng ta có bạc, Lý Trạch Ngạn đã tam môi lục sính nhấc tám đại kiệu đón nàng ta qua cửa từ lâu rồi, nàng ta đã là Lý phu nhân chính thức, sao lại rơi vào tình trạng bị ngàn người chỉ trỏ?
Nàng ta không hề nghi ngờ, nếu không phải thế tử và Đàm công công đến đây, ở thành Liễu Châu này nàng ta chắc chắn sẽ tiếng xấu lan xa, cả đời không ngóc đầu lên được. Mà tất cả những việc này đều là do Lý gia và Trương gia hại! Nhất là phu thê Lý gia, quả thật là không biết xấu hổ, thứ gì bẩn thỉu thối tha cũng dám đổ lên người nàng ta.
Khóe mắt Lâm Cầm Hề nhìn sang Đàm công công mang vẻ mặt không cam lòng, cúi đầu xuống ngập ngừng nói: "Ta không muốn ở lại nơi này."
"Vậy hãy dọn ra ngoài ở." Đàm công công cũng không muốn ở lại Trương gia, trước khi đi, vương gia cho lộ phí đủ cho ông ta chi tiêu, vẫn nên ở quán trọ thì tốt hơn.
Đúng vậy, ở Trương gia chỉ có thể hưởng thụ cung phụng của Trương gia. Nhưng nếu như ở bên ngoài, chờ đến khi những người đó biết được ông ta là tâm phúc bên người vương gia, vậy ông ta sẽ được hưởng sự cung phụng của phú thương toàn bộ Phủ Thành.
Lúc này, ngay cả khách viện Đàm công công cũng không vào mà đi ngay, thuận tiện còn mang theo Lâm Cầm Hề.
Trước khi Lâm Cầm Hề đi, nàng ta tỏ vẻ cực kỳ không muốn rời xa thế tử ca ca, còn liên tục giải thích nàng ta và Trương gia có ân oán rất sâu, không nên ở lại đây rồi gặp đủ kiểu khó xử.
Thế tử im lặng nghe, tay vẫn luôn xoay nhẫn ngọc, cũng không biết là có tin hay không.
Đám người đi rồi, Trương lão gia lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, thấp giọng nói thầm với thê tử: "Công công này đi cũng tốt, nhìn tướng mạo và tính cách ấy của ông ta không dễ hầu hạ chút nào."
Tần Thu Uyển nhìn thấy thái độ của thế tử như vậy, có phần an tâm. Nhất là trong lời nói của thế tử cho thấy bây giờ trong cung đang là thời buổi rối loạn, Khải vương cũng không dám lộn xộn. Mà nếu muốn gây chuyện để buộc tội Trương gia thì cũng không phải dễ dàng như vậy. Chỉ cần Khải vương hơi động đậy, cũng là giao nhược điểm vào tay người khác… Dưới tình hình như vậy, Trương gia cũng có thể giữ cho người nhà tạm thời yên ổn.
* Tần Thu Uyển đang chờ xem Đàm công công sẽ không buông tha cho Lý gia thế nào, chạng vạng tối hôm đó lập tức có tin tức.
Thì ra là người Lý gia biết Lâm Cầm Hề sẽ đến tửu lâu ở nên lập tức tìm tới cửa.
Trước đó người Lý gia cầu kiến rất nhiều lần mà không được vào cửa, bọn họ đều tưởng rằng Trương gia sợ bọn họ tìm được chỗ dựa là thế tử nên cố ý ngăn cản không cho bọn họ đi vào. Hiện tại Lâm Cầm Hề sẽ đến tửu lâu, bọn họ cho rằng dễ gặp, bèn chạy đi tìm.
Quả nhiên lần này không bị chặn ở ngoài cửa.
Chỉ là phải đợi người bẩm báo, đợi lâu thêm một lúc mới thuận lợi vào cửa.
Phu thê Lý gia quyết định phải khuyên bảo Lâm Cầm Hề thừa nhận phụ thân của hài tử là Lý Trạch Ngạn, ai ngờ mới mở miệng đã có một giọng nam sắc nhọn cười lạnh trước: "Dám can đảm trèo cao với tôn nữ của Hoàng thượng, ai cho các ngươi lá gan đó? Cầm Hề cô nương nói nhi tử của nàng không phải là huyết mạch của Lý gia các ngươi, các ngươi bịa chuyện vô cớ làm hỏng danh dự của hoàng gia, theo luật nên trách phạt. Xét về tình cảm các ngươi nuôi lớn Cầm Hề cô nương, việc này sẽ không náo loạn đến nha môn. Mỗi người các ngươi nhận hai mươi đại bản rồi nhanh chóng đi đi."
Phu thê Lý gia choáng váng.
Bọn họ đi chuyến này vì tìm lại tức phụ và tôn tử cao quý, cũng không phải đến để bị ăn gậy!
Không cho bọn họ nói gì, lập tức có người tới kéo hai người họ ra ngoài đè bọn họ xuống đất, người còn chưa kịp phản ứng, gậy đã che trời lấp đất mà đập lên người.
Hai phu thê không mấy giàu có, nhưng lại chưa bao giờ bị đánh, đâu chịu được cơn đau đớn ấy, lúc này họ hét gào thảm thiết như heo bị cắt tiết.
Lâm Cầm Hề nghe thì vô cùng thoải mái dễ chịu, khóe miệng vui vẻ nhếch lên.