Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 27

Chương 27
“Cái đó không được, đây là ta chọn cho muội muội của con.” Vương gia cười trêu chọc: “Lát nữa ta sai người đưa tới cho con y như vậy, có được không?”

“Không được!” Quận chúa tiếp tục làm nũng: “Con chỉ muốn những thứ này thôi.”

Vương gia bị nàng lắc đến mềm lòng, cười đồng ý: “Được rồi, những thứ này cho con. Ta sẽ sai người tặng lại một ít cho muội muội con.”

Quận chúa đắc ý liếc nhìn Tần Thu Uyển một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khoe khoang, lại nói: “Phụ vương, người biết con không thích người khác dùng đồ giống y như con nhất mà...Cho dù là muội muội cũng không được! Nàng hoàn toàn có thể đổi thành kiểu khác mà!”

Tần Thu Uyển rũ mắt.

Những thủ sức cùng y liêu trên bàn này nghe bảo là do chính tay vương gia chọn, bây giờ bị quận chúa lấy đi. Mà lần tiếp theo nếu khác đi, vậy thì có thể do đoàn tùy tùng của vương gia chọn lại lần nữa, hiển nhiên sẽ không thể xem là do đích thân vương gia chọn.

Tần Thu Uyển trộm nhìn vẻ mặt vương gia, thấy trên mặt ông ta cũng không có gì là không vui, trong mắt đều tràn đầy sự cưng chiều đối với ái nữ quận chúa này.

Trong giọng nói của vương gia đầy vẻ bất đắc dĩ, cười bảo: “Thôi được, đều nghe theo con.”

Quận chúa được như ý nguyện, nháy mắt vô cùng vui sướng.

Vương gia nhìn phía ngoài cửa sổ: “Con đi xem giúp ta bánh đậu xanh phòng bếp xong hay chưa, ta muốn ăn.”

Nghe vậy, quận chúa ánh mắt khẽ đảo: “Người và muội muội ở chung chưa được bao lâu, để cho muội muội đi một chuyến đi, cũng xem như là tẫn hiếu cho người.”

Nụ cười của vương gia biến mất: “Ta muốn để con đi.”

Ông ta đã thay đổi thái độ, quận chúa cũng không dám làm nũng tiếp nữa, quy củ đứng lên lùi về sau.

Trước khi đi, còn trừng mắt cảnh cáo liếc nhìn Tần Thu Uyển một cái.

Trong phòng chỉ còn lại phụ tử hai người.

Sau trận náo loạn vừa rồi của quận chúa, kiên nhẫn của vương gia cũng cạn kiệt: “Phinh Đình, ta là phụ vương của con, sẽ không hại con. Nếu con được gả cho Mạc tướng quân thì sẽ hơn hẳn mấy vị tỷ tỷ kia của con nhiều.”

Nói tới đây, ông ta có điều ám chỉ: “Mạc tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bổn vương đúng là cần một người như vậy cho ta sử dụng.”

Đã nói đến nước này, Tần Thu Uyển từ chối cũng không được.

Tất nhiên, quận chúa cố tình làm ra vẻ ghét bỏ nàng. Nàng cũng không muốn làm như ý quận chúa, cúi đầu nói: “Phinh Đình nghe theo phụ vương.”

Vương gia rất vừa lòng với sự thức thời của nàng.

Ở trong mắt ông ta, mình cũng không có ép nữ nhi mới tìm về được này. Tuy nàng là nữ nhi của Vương phủ, nhưng dẫu sao cũng lưu lạc ở bên ngoài, chỉ cần không ngốc, cũng sẽ không từ chối gả cho Mạc Hoa.

Mặc dù Mạc Hoa là người lạnh lùng, sau khi vào cửa có lẽ phu thê sẽ tương kính như tân(có lẽ là chỉ đôi bên sẽ xa cách). Nhưng trong kinh thành nhiều đôi phu thê ân ái như vậy, lại hoàn toàn tìm không ra một đôi ân ái tới đầu bạc.

Còn những đôi phu thê ân ái, sau khi nữ tử về già rồi, đều khó tránh khỏi mà ly tâm, đi được tới cuối cùng, cũng đều xuất phát từ tương kính như tân.

Ông ta sai người đi mời Mạc Hoa, Tần Thu Uyển biết tâm tư của Mạc Hoa, liền không muốn ở lại tiếp tục ứng phó với vương gia, làm ra dáng vẻ ngượng ngùng: “Phụ vương, con muốn về phòng trước...Lỡ như Mạc tướng quân từ chối, con...”

Vương gia cười ha ha: “Đi đi.”

Trên thực tế, vào lúc vương gia tìm được Lâm Cầm Hề, khi nhìn thấy nàng đã có một hài tử bốn tuổi, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ mối hôn sự này sẽ không thành rồi. Dù cho thân phận Vương phủ có cao đến đâu, nhưng nếu như cứ ép triều thần phải thú một nữ tử đã gả cho người khác, cũng khiến cho công thần lạnh lẽo trong lòng.

Sau này phát hiện ra Lâm Cầm Hề không phải nữ nhi của mình, mà là Trương Phinh Đình, vương gia cũng mất đi sự tự tin vốn có lúc đầu, cô nương này trưởng thành ở bên ngoài, lại còn từng gả một lần, thanh danh có tổn hại...Nếu Mạc Hoa không đồng ý, việc này vẫn sẽ không thành.

Chẳng qua, sau khi nhi tử đến tìm hắn, có để lộ ra tin tức Mạc Hoa không muốn rời khỏi Trương gia.

Người nhân tinh* giống như vương gia, lập tức hiểu ra cây vạn tuế là Mạc Hoa cuối cùng cũng ra hoa rồi cuối cùng cũng động tâm. Như vậy, chẳng phải là chuyện mọi người cùng vui sao?

(*)Nhân tinh ‘人精’: Là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt.

Ông ta gọi Trương Phinh Đình đến rồi trực tiếp đưa ra đề nghị kết thân, bên này đánh tiếng chào hỏi, nhưng vẫn phải mời Mạc Hoa đến đây thương nghị một chút.

Mạc Hoa biết tin vương gia mời gọi, tới rất nhanh. Ở trong viện vừa vặn đụng phải Trương Phinh Đình đang trở về, hắn có chút ngượng ngùng: “Cô nương đây là đến từ đâu?”

Trương Phinh Đình nhìn vẻ mặt hắn, làn da màu đồng dường như có hơi hồng, tức khắc nàng bật cười: “Từ nơi của phụ vương đến đây, tướng quân mau đi qua đi.”

Mạc Hoa ngẩn ra.

Ngụ ý của nàng, là nàng đã biết mục đích vương gia tìm hắn sao?

Nghĩ đến khả năng nào đó, tim hắn đập thình thịch. Cẩn thận nhìn nét mặt của nữ tử trước mặt, không thấy nàng có ý gì phản đối, chỉ thấy ý cười trong mắt. Hắn lại không dám xác định.

Vương gia đối với Mạc Hoa rất là khách khí, đầu tiên là mời người ngồi xuống, lại cảm khái một hồi mình thương tiếc thế nào với nữ nhi thất lạc bao năm ở bên ngoài, sau cùng mới nói: “Ta cho rằng sẽ gặp lại được nương của nó, nhưng không ngờ bây giờ đã sinh tử cách biệt vĩnh viễn không thể gặp lại. Từ nhỏ Phinh Đình đã ăn nhờ ở đậu, mỗi khi nhớ lại, lòng ta không biết là tư vị gì...Sau này nó trở về kinh thành, nếu có cơ hội, ta đều sẽ tận lực bù đắp!”

Tóm lại, lời trong lời ngoài của ông ta, tất cả đều thể hiện sự coi trọng với người nữ nhi Trương Phinh Đình này.

Mạc Hoa ngồi nghiêm chỉnh, ngẫu nhiên sẽ đáp một hai câu.

Thái độ của hắn thật sự rất lãnh đạm, vương gia ngầm nhìn hắn rất nhiều lần, cũng chưa nhìn ra dáng vẻ hắn động lòng với Trương Phinh Đình như lời nhi tử đã nói. Vương gia lòng không xác định, liền muốn dò hỏi thử: “Phinh Đình đã phải chịu rất nhiều đau khổ, làm gia nương, chỉ muốn lo liệu nhiều điều cho hài tử. Nó từng xuất giá, thanh danh đã bị hủy. Sau này quay về kinh thành, vẫn mong tướng quân đừng nhắc đến với người ngoài.” Ông ta lộ ra vẻ suy tư: “Nhà nương gia của vương phi có một hậu sinh, năm trước mới vừa tang thê, không biết hai đứa có hợp hay không?”

Mạc Hoa nhíu mày lại, dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như vô tình nói: “Vương gia, dường như trước đây ngài muốn kết thân cho ta và Vương phủ?”

Khóe miệng vương gia hơi nhếch lên, quả nhiên con người khó qua được ải tình. Dù lạnh lùng như Mạc Hoa, nhưng nhìn thấy người trong lòng phải gả cho người khác cũng thiếu kiên nhẫn. Đắc ý trong lòng, trên mặt lại lộ vẻ tiếc hận: “Đáng tiếc Phúc An không đồng ý mối hôn sự này, các nữ nhi khác của bổn vương tuổi lại không thích hợp, thật không dễ mới nhìn ra Phinh Đình thích hợp, nhưng nó trưởng thành ở ngoài, thanh danh lại bị hủy, nếu gả cho ngươi sợ là có chút không xứng đôi.”

Mạc Hoa sao có thể nhìn không ra tâm tư nhỏ của vương gia, vì người trong lòng, hắn cũng nguyện ý hạ thấp cái đầu này: “Vương gia, ta thấy Trương cô nương khá tốt, ngài không cần hạ thấp nàng ấy như vậy.”

“Nói như vậy là ngươi đồng ý?” Tuy rằng vương gia đã sớm đoán được tâm ý của hắn, nhưng chân chính nghe câu trả lời này, vẫn nhịn không được lộ ra vẻ mặt đầy vui mừng.

Mạc Hoa đứng lên: “Trương cô nương là một cô nương tốt, nếu vương gia nguyện ý hứa thân, sau này chắc chắn ta sẽ cẩn thận che chở nàng!”

Vương gia cũng không còn giả vờ nữa, vỗ tay cười: “Vậy thì vừa vặn!”

Mạc Hoa nghĩ tới tính tình tùy hứng của quận chúa, đề phòng nàng làm bậy, tháo một miếng ngọc bội bên hông xuống, kính cẩn giao lên: “Vương gia, đây là ngọc bội gia truyền trong nhà vi thần, coi như là vật định ước. Chờ sau khi hồi kinh, vi thần sẽ nhanh chóng tìm người tới cửa cầu hôn, ký kết hôn ước!”

“Được!” Lấy ra ngọc bội gia truyền, thật sự rất có thành ý. Vương gia vẫn sợ hắn đổi ý, vội vàng tiếp nhận ngọc bội: “Một lời đã định. Sau này chúng ta chính là người một nhà.” Mạc Hoa là nữ tế(con rể) của ông ta, về sau chính là người cùng thuyền với ông ta. Muốn thuyền không chìm, phải tận tâm tận lực.

Đúng vào lúc này, quận chúa dẫn theo nha hoàn bưng bánh đậu xanh tiến vào, nhìn thấy vương gia và Mạc Hoa trò chuyện vui vẻ với nhau, có chút không vui, nàng vẫn không thích loại người đầu gỗ giống như Mạc Hoa này chút nào.

Nhưng mới vừa nãy vương gia lạnh mặt với nàng, nàng không dám gây chuyện nữa, ngoan ngoãn mang điểm tâm lên, thăm dò hỏi: “Phụ vương, vì sao người lại vui vẻ như vậy?”

Vương gia hao hết tâm tư tìm kiếm nữ nhi, đều là vì ái nữ, lúc này chuyện đã đến hồi kết, ông ta mỉm cười báo tin vui: “Mới vừa rồi Mạc tướng quân đã hạ định ước rồi.” Còn bổ sung: “Là cho muội muội con.”

Quận chúa: “...” Đùa gì vậy?

Hôn sự đã định?

Không phải nàng mới chỉ đi bưng một mâm điểm tâm thôi sao?

 
Bình Luận (0)
Comment