Chương 35
Ba người trăm miệng một lời mà tỏ vẻ không biết.
Tần Thu Uyển cũng không truy vấn nữa, vung tay bảo người trên đài dừng nhạc, cười hỏi Lan Nhiêu: “Phu quân bên ngoài còn có nữ nhân nào khác không?”
Nghe vậy, Lan Nhiêu lắc đầu.
Tần Thu Uyển truy vấn: “Là không biết hay là không dám nói?”
Lan Nhiêu không buồn hé răng.
Xem ra là vẫn có sao. Tần Thu Uyển cũng không ngoài ý muốn, xua tay nói: "Nếu không biết thì tiếp tục đánh đàn đi.”
Bốn người ở phía dưới nói chuyện phiếm, nói chút chuyện về y phục, thủ sức các thứ, Tần Thu Uyển cũng ngẫu nhiên đáp lại vài câu, Lan Nhiêu ở trên đài cứ đàn hết khúc này tới khúc khác, đúng lúc nàng ta cảm thấy ngón tay mình sắp không chịu nổi nữa thì người gác cổng tiến đến bẩm báo: “Hạ cô nương, bên ngoài có Kha công tử đến, nói là có chuyện muốn nói cùng người.”
Vị hôn phu của Hạ Tiêm Tiêm là trưởng tử của quan viên nhị phẩm trong thành, hai người tháng trước vừa mới đính ước với nhau.
“Mau mời vào đi.” Vẻ mặt Tần Thu Uyển chế nhạo mà nhìn về phía Hạ Tiêm Tiêm đang thay đổi sắc mặt: “Ở đây cũng không có người ngoài, để hắn tới đây gặp mấy biểu tẩu chúng ta một chút, sau này khi lấy nhau rồi thì cũng là người nhà, cũng phải qua lại nhiều hơn.”
Hạ Tiêm Tiêm như thẹn thùng mà cúi đầu, thấp giọng từ chối: “Có chút không tiện lắm, vẫn là để muội đi ra ngoài..."
“Không cần.” Tần Thu Uyển vung tay lên: “Phụ thân là thân cữu cữu của muội, cũng không phải người ngoài, không cần khách sáo như vậy.”
Kha công tử một thân y sam xanh nhạt, trên tay cầm quạt xếp. Dây cột tóc trên đầu phất phới, khiến cho da thịt trở nên trong sáng như ngọc.
Tần Thu Uyển thấy từ rất xa, khen: “Biểu muội thật có phúc khí.”
Hạ Tiêm Tiêm lại không có sự ngại ngùng như nữ nhi khi nhìn thấy vị hôn phu của mình, nghe vậy không mấy vui vẻ: “Có đẹp mấy cũng không thể ăn thay cơm. Quá yếu đuối, sau này lấy nhau rồi thì là hắn ta bảo vệ muội, hay vẫn là muội bảo vệ hắn ta chứ?”
Không khó để nghe ra trong giọng nói của nàng ta có sự ghét bỏ.
Nói mấy câu sau, Kha công tử đã sắp tới gấn, sau khi hành lễ cùng với công chúa trước thì lại thi lễ tiếp với Cao thị và Tần Thu Uyển, lúc này mới nhìn về phía Hạ Tiêm Tiêm: “Hạ cô nương, hôm nay khí trời không tồi, nàng có muốn ra ngoài không?”
Khi hành lễ, hắn không ngừng nhìn trộm nữ tử trên đài không chỉ một lần.
Hạ Tiêm Tiêm không nghĩ ngợi chút nào mà từ chối luôn: “Hôm nay ta phải nghe đàn, không muốn đi đâu hết.”
“Ra vậy sao, thật sự không trùng hợp rồi.” Trên mặt Kha công tử cũng không có nhiều tiếc nuối, toàn bộ tâm trí đều đang đắm chìm vào trong khúc nhạc duyên dáng.
Mà Lan Nhiêu ở trên đài nhìn thấy Kha công tử tiến đến, vừa rồi mặt mày còn lãnh đạm dần dần trở nên như sắp khóc. Tuy một chữ cũng không nói nhưng lại phảng phất như đã nói hết tất cả.
Một khúc đàn kết thúc, vẻ mặt Kha công tử tò mò: “Lan Nhiêu cô nương đây là...”
Tần Thu Uyển nói rất thản nhiên: “Ta giúp nàng ta chuộc thân, sau này nghe đàn hát cũng tiện, đỡ phải phiền đại phu quân chạy đường xa tới hoa lâu.”
Sắc mặt Kha công tử một lời khó nói hết, ngược lại nói: “Tam phu nhân, Lan Nhiêu cô nương đây được rất nhiều người theo đuổi, ta có một bằng hữu rất yêu thích nàng ấy. Không biết Tam phu nhân có thể bỏ những thú vui đó để ta dùng bạc chuộc thân nàng ấy được không?"
Ý của hắn ta là muốn mang người đi.
Hạ Tiêm Tiêm ở bên cạnh tức đến nỗi đỏ cả mặt: “Kha công tử rõ ràng đang nói dối, hai chúng ta đã định thân, ngươi coi ta là gì chứ? Nếu chướng mắt ta thì lúc trước đừng tới cửa cầu thân!”
“Thực sự ta có một bằng hữu mà.” Khuôn mặt Kha công tử ôn hoà, dường như có sự kiên nhẫn vô tận: “Hạ cô nương, nàng hiểu lầm ta rồi.”
Đôi mắt Hạ Tiêm Tiêm đỏ bừng, gắt gao trừng mắt nhìn hắn: “Dám làm không dám nhận, ngươi...”
Cho dù là ai ở nhà mình cãi nhau, thân là chủ nhà cũng nên khuyên nhủ vài lời. Cao thị bày ra bộ dáng chủ nhà: “Chuyện hôn nhân đại sự không phải trò đùa, hai người đã là hôn phu hôn thê, khi tức giận vẫn phải nhìn tình cảm, suy nghĩ kĩ ba lần trước khi nói.”
Lời nói của Hạ Tiêm Tiêm bị cắt ngang, bình tĩnh hơn chút, dời mắt nói: “Kha công tử, ta sẽ bẩm báo cho mẫu thân.”
Kha công tử làm vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ta thật sự được người khác nhờ, người nọ là chí hữu của ta, ta đã đồng ý rồi nên liền muốn giúp hắn chiếu cố Lan Nhiêu cô nương.”
“Không cần.” Hạ Tiêm Tiêm còn muốn cãi cọ, Tần Thu Uyển đã nói trước: “Kha công tử, trong bụng Lan Nhiêu cô nương đã có cốt nhục của phu quân ta, qua nửa năm nữa sẽ lâm bồn, lúc này nàng ta có tới chỗ ai cũng không thích hợp. Bằng hữu kia của ngươi vẫn dẹp bỏ hết hy vọng sớm đi thì hơn.”
Nghe được lời này, vẻ mặt Kha công tử không thể tin nổi, trừng mắt nhìn bụng người trên đài: “Có thai sao?”
“Đó là sự thật.” Tần Thu Uyển thở dài: “Bởi vì mới có nên dáng người Lan Nhiêu cô nương vẫn còn tinh tế, tạm thời còn chưa bị lộ bụng. Nếu không phải nàng ta có thai, ta cũng sẽ không đem người về khi vừa mới thành thân được ba ngày đâu.”
Nàng dùng khăn xoa xoa khóe mắt: “Có người nữ nhi nào gặp phải chuyện này mà không khó chịu chứ? Mọi người nhìn ta có vẻ như vui mừng, thật ra ta chỉ đang miễn cưỡng vui cười mà thôi."
Cao thị: "..."
Vừa rồi nhìn Tam đệ muội nghe đàn trông rất hứng thú, nhìn có chỗ nào giống vui cười miễn cưỡng chứ? Rõ ràng là thật sự vui vẻ!
Trường Ninh công chúa cũng á khẩu không trả lời được.
Ánh mắt Hạ Tiêm Tiêm nhìn chằm chằm mắt nàng, dường như đang muốn xác định xem nàng đang khóc thật hay làm bộ làm tịch.
Kha công tử nghe vậy sắc mặt tái nhợt, tiến lên hai bước, đứng ở trước đài, nhìn chằm chằm Lan Nhiêu từ dưới lên: “Ngươi thực sự có…có thai sao?”
Lan Nhiêu nước mắt lưng tròng: “Là Liễu công tử cứ nhất định phải... Ta cũng không nghĩ sẽ như thế này. Nếu như có thể ta vẫn trở lại Lệ Nhân Lâu, Kha công tử, xin người giúp ta.”
Vừa tới đây một ngày, Lan Nhiêu liền phát hiện cuộc sống trong Hầu phủ cũng không tùy tiện như trong tưởng tượng, cuộc sống chỉ có hai người uống rượu tâm sự vui đùa với nhau chỉ có trong mơ mà thôi.
Nếu ở lại chắc nàng ta sẽ phải chịu sự quản lý của Chu Nguyệt Như này, còn phải lấy lòng nàng giống như nha hoàn vậy, nếu không liền sẽ bị nàng châm chọc khắt khe, khế ước bán mình vẫn ở trong tay nàng, bị nàng tra tấn ngược đãi cũng không dám làm gì. Nếu bị hủy dung và tay... So với việc ở lại đây chịu khổ thì còn không bằng về Lệ Nhân Lâu để mọi người theo đuổi, lại tìm một người khác thích hợp hơn để phó thác chung thân.
Lan Nhiêu được rất nhiều người ủng hộ ở kinh thành, đến nay chưa có ai chuộc nàng ra khỏi Lệ Nhân Lâu, không phải vì những nam nhân đó không có đủ tiền, trên thực tế có rất nhiều phú thương thấy nàng mà trả nhiều tiền hơn cả mấy vị công tử thế gia.
Bạc không là vấn đề, chỉ là mấy nam nhân bên cạnh nàng ta không phú thì quý.
Trong đó người có thân phận cao nhất là Liễu Thanh Văn, nếu người thường muốn giúp nàng ta chuộc thân giấu nàng ta trong nhà thì sợ là sẽ tự chuốc tai họa cho nhà mình.
Người khác muốn giúp chuộc thân thì phải chờ Liễu Thanh Văn chán rồi nói tiếp.
Không nghĩ tới chờ mãi không thấy Liễu Thanh Văn chán, ngược lại còn càng để ý tới nàng hơn, tặng quà thì tặng toàn đồ quý, thi thoảng còn mang nàng tham gia hội thơ hội, nghiễm nhiên coi nàng như bạn tương giao cùng thân phận với mình vậy.
Liễu Thanh Văn là đích tử Hầu phủ, bằng hữu bình thường của hắn... Ai dám nạp thiếp thất? Về phần thành thân, rất nhiều người đồng ý nhưng người nhà lại không cho phép.
Không thể đưa Lan Nhiêu về nhà mà vẫn muốn thấy nàng thì chỉ có thể trả tiền để nghe được mấy khúc nhạc.
Nói thật thì Lan Nhiêu tự xưng với người ngoài là mình bán nghệ chứ không bán thân, quản sự Lệ Nhân Lâu cũng luôn mồm tuyệt không ép nàng. Nhưng vẫn có không ít nam nhân hoài nghi đoá hoa Lan Nhiêu này rất có thể đã bị Liễu Thanh Văn hái được.
Hoài nghi trước sau vẫn chỉ là hoài nghi, nhưng nay đã tận mắt nhìn thấy, trong lòng Kha công tử nghẹn muốn chết, nhìn nữ tử nước mắt lưng tròng trên đài, sự thương tiếc còn lại trong lòng đột nhiên sinh ra một chút phẫn nộ.
Hắn nhéo nắm tay, xoay người sải bước rời đi.
Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Sao Kha công tử lại đi rồi?”
Hạ Tiêm Tiêm đã nhìn kĩ biểu cảm của vị hôn phu đối với Lan Nhiêu, tuy nàng không mừng vì hôn sự này, cũng không thích người như hắn, nhưng hắn thân là vị hôn phu của mình mà lại thương tiếc nữ nhi khác không thôi, lập tức tức giận đến nỗi đập bàn thật mạnh.
Trên bàn bày biện chén trà, một cái đập này khiến đồ vật trên bàn bị rung lên một cái.
Vẻ mặt Trường Ninh công chúa đầy sự không vừa lòng.
Cao thị thấp giọng khuyên: “Đừng tức giận như vậy, chỉ thêm đau tay thôi, nếu hắn ta không thật lòng với muội thì muội cũng...” Không thật lòng lại với người ta.
Hai người đều giống nhau, chẳng phải rất ổn sao?
Lời còn chưa dứt, ý còn chưa rõ ràng, Hạ Tiêm Tiêm nghe thực sự chói tai, giận dữ trừng mắt qua: “Biểu tẩu, cẩn thận ta đi tìm cữu mẫu cáo trạng.”
Cao thị cười nhạo: “Ngươi đi đi!”
Hạ Tiêm Tiêm: “...”
Một hồi tiệc trà dần dần trở nên giương cung bạt kiếm.
Dường như Tần Thu Uyển không thấy, cười nhìn người trên đài: “Lan Nhiêu, Kha công tử vì ngươi mà tới, nhưng ta nhớ rõ, chuyện ta giúp ngươi chuộc thân không có người ngoài biết. Rốt cuộc hắn biết tin tức ngươi đang ở Hầu phủ từ đâu?”
Ba ngày trước Hầu phủ có hỉ, Kha gia vẫn tới cửa chúc mừng bình thường, nhưng lúc này tới cửa... Tuy rằng hắn ta và Hạ Tiêm Tiêm thành thân xong thì Hầu phủ liền là cữu gia của hắn, nhưng nếu không thành thân thì sao?
Không phải dịp gì mà hắn lại chạy tới cửa, nếu không phải vì Lan Nhiêu thì quỷ cũng không tin.
Lan Nhiêu cúi đầu: “Hẳn là trùng hợp.”
Tần Thu Uyển cũng không nắm lấy mà hỏi, nói ngược lại: “Vừa rồi theo như lời nói của ngươi, hài tử này là do phu quân ta ép nên ngươi mới có sao?”
Lan Nhiêu cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, không nói một tiếng.
Tần Thu Uyển truy vấn: “Ngươi không nói lời nào, là cam chịu sao?”
“Không phải.” Vẻ mặt Lan Nhiêu buồn bã: “Thiếp thân là nữ tử hoa lâu, tiếp bạc, nào dám từ chối?” Vô luận là gì, lời này đều cho thấy nàng ta vô tội và bất đắc dĩ.
Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Theo như lời ngươi nói, vậy cho tiền bạc là có thể làm nhục ngươi sao? Trước kia mỗi ngày ngươi phải tiếp mấy vị khách, vậy hài tử trong bụng này của ngươi... Thân phụ là ai ngươi biết không?”
Vẻ mặt nàng nghiêm túc: “Huyết mạch của Hầu phủ không thể làm giả. Tẩu tẩu, tỷ thấy ta nói đúng không?
Bản thân Lan Nhiêu là người có thể hấp dẫn đông đảo nam nhân, bởi vì nàng ta đang ở hoa lâu mà phẩm tính cao khiết. Nếu lời này mà truyền ra thì nàng ta liền thành người ai cũng có thể động vào được, nàng ta lập tức vội vã giải thích: “Liễu công tử thân phận cao quý, ta không dám từ chối, ta chỉ có một mình chàng ấy...”
Trong lòng nàng ta cũng phát khổ, chính mình có thai, những nam nhân có ý với nàng ta khi biết đại khái đều sẽ rút lui, không tìm nàng ta nữa. Nhưng hôm nay chính nàng ta cần sự trợ giúp, vừa rồi nàng ta nói lời hàm hồ như vậy chỉ là muốn để cho Kha công tử hiểu rằng nàng ta bất đắc dĩ, đừng bởi vì nàng không trong sạch mà liền rời xa nàng ta.
“Vậy được.” Tần Thu Uyển vẫy vẫy tay: “Lại đàn hai khúc nữa đi!”
Lan Nhiêu: “...”
Kha công tử sải bước ra khỏi Hầu phủ, trong đầu đều là gương mặt đau khổ của Lan Nhiêu, trong lòng càng ngày càng giận, lúc ra ngoài còn tàn nhẫn đạp còn sư tử bằng đá một cái.
Sư tử bằng đá nặng mấy trăm cân, hắn cũng chỉ tức giận quá mới không nghĩ nhiều mà lấy chân đá một cái, sư tử bằng đá vẫn ổn định vững chắc ở tại chỗ, còn chân hắn lại đau như bị chém một nhát.
Trên chân đau đớn, chỉ hận không thể xoa một chút để nó bớt đau hơn. Nhưng vì để tâm đến khí chất thần tiên công tử của mình nên hắn ta không dám ngồi xổm xuống để xoa, chỉ có thể đứng yên ở chỗ rồi cố nén, chờ sự đau đớn kia qua đi. Đúng lúc thấy Liễu Thanh Văn đi từ trên xe ngựa xuống.
Hắn tiến lên vài bước: “Liễu tam công tử.”
Hai người đều là người đọc sách, xuất thân đều cao quý như nhau, ngày thường cũng hay qua lại, quan hệ cũng không tồi.
Liễu Thanh Văn nhìn thấy hắn, vẻ mặt kinh ngạc: “Kha huynh tới khi nào mà sao ta không nhận được thiệp vậy?”
Kha công tử vốn đang tức giận, sự đau đớn dưới chân lại khiến hắn càng tức giận hơn. Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Liễu Thanh Văn liển chất vấn: “Lan Nhiêu có thai sao?”
Liễu Thanh Văn có chút không được tự nhiên, hắn biết Kha công tử cũng có tâm tư giống mình nhưng mà mình lại nhanh chân đến trước, đúng thật là không phúc hậu, nhưng mà, chuyện đã vậy rồi, sớm muộn gì cũng phải thừa nhận, hắn gật đầu nói: “Đúng, đã được ba tháng rồi.”
Sau đó lại nói: “Kha huynh, ta và Lan Nhiêu yêu nhau thật lòng, huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời...”
“Ngươi cái rắm!” Quá mức tức giận nên Kha công tử đã chửi tục, duỗi tay vươn về phía cửa Hầu phủ: “Vừa rồi thê tử của ngươi còn sai Lan Nhiêu đánh đàn giống như sai nha hoàn, bên cạnh còn có người tiếp khách, rõ ràng đang coi nàng ấy như con hát. Còn nữa, căn bản Lan Nhiêu không muốn hiến nghệ, tủi thân mà nước mắt lưng tròng... Ngươi đã chuộc nàng ấy về, nếu chăm sóc tốt thì không sao nhưng ngươi lại cố tình để nàng ấy phải chịu tủi thân, đối xử tốt của ngươi là như thế sao?”
“Nếu không chăm sóc được tốt thì đừng trêu chọc tới nàng ấy! Hiện tại ngươi khiến nàng ấy lâm vào hoàn cảnh như vậy...” Càng nói càng tức giận, Kha công tử nắm chặt tay, đánh một quyền vào cằm Liễu Thanh Văn.
Liễu Thanh Văn bị đánh tới nỗi ngây ngốc.
Hắn là con út trong nhà, từ nhỏ đã được mọi người yêu thương, hai ca ca cũng yêu quý hắn, từ trước đến nay đều là hắn đánh người ta, nào có bị đánh bao giờ chứ?
Vốn dĩ thân phận của hắn cao hơn Kha công tử, dưới sự đau đớn hắn liền nắm tay lại phản kích.
Trong lòng Kha công tử đều là hình ảnh Lan Nhiêu phải chịu tủi thân, đánh một cái cũng không hả giận, chỉ trong nháy mắt hai người đã dây dưa với nhau, vật ngã xuống mặt đất còn không chịu tách ra. Tuỳ tùng của hai người còn đang tám chuyện, nhìn thấy vậy vội vàng tiến lên kéo hai người ra.