Chương 56
Quan viên quý phủ tầm thường, thỉnh thoảng cũng sẽ có thân thích ở nhờ. Ví dụ như Chu Nguyệt Tuệ thu nhận đường muội vậy.
Nhưng cũng không phải là người nào cũng đều có thể vào ở được.
Huống chi, bất luận chuyện gì, chỉ cần dính dáng đến hoàng gia, cùng với thực tế hiện nay trong lúc triều đình đang rung chuyển thế này thì có cẩn thận bao nhiêu cũng đều không đủ.
Trong miệng Trường Ninh công chúa thì cô nương đó cũng chỉ là ở nhờ trong phủ, nhưng kỳ thật thứ nàng ta muốn mượn không phải chỗ ở, mà là tên tuổi của phủ Thượng Thư.
Thái tử trước kia ốm đau tại giường, cũng không có qua lại nhiều với quan viên trong triều. Không quen với phủ Thượng Thư, nhưng lần này muội muội của Thượng Thư phu nhân và Thượng Thư đại nhân, coi như là phụ thân huynh đệ của Lý Duệ Chi cứu được đại phu chữa bệnh cho hắn ta... Vì tránh hiềm nghi, hắn không đối đãi với Lý Duệ Chi khác với những người khác. Cho nên, đặc biệt ưu đãi phủ Thượng Thư, những ngày này làm việc gì cũng luôn mang theo Lý thượng thư.
Dưới tình hình như vậy, nếu phủ Thượng Thư đưa nữ tử vào trong cung, thái tử nhất định sẽ nể tình lưu người đó lại.
"Đại nhân nhà ta năm nay mới ba mươi tuổi, tướng mạo cũng tốt." Chu Nguyệt Tuệ nghiêm trang nói: "Công chúa thứ lỗi, ta là người hay ghen tị, không thể chứng kiến việc trong phủ có nữ tử thân phận không minh bạch."
Ngụ ý, không muốn để cho cô nương xa lạ thân cận với phu quân nhà mình.
Trường Ninh công chúa xụ mặt: "Lưu cô nương xuất thân là người nhà quan gia tam phẩm, hộ tịch có thể tra. Có chỗ nào là nữ tử không minh bạch ư?" Mặt mũi nàng ta tràn đầy vẻ không vui: "Lý phu nhân, nữ tử quá mức ghen tị đều không tốt. Lại nói, ta đã có an bài với đường đi nước bước của Lưu cô nương. Chỉ là ở nhờ thôi mà, chẳng lẽ ngươi cũng không đáp ứng được?"
"Thứ cho ta khó tòng mệnh." Chu Nguyệt Tuệ nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Thất muội, muội không phải nói, muốn dạy ta làm mát bánh ngọt sao?"
Cái này là hạ lệnh trục khách rồi.
Sắc mặt của Trường Ninh công chúa tức giận, đập một cái lên bàn: "Ngươi dám đuổi bổn cung sao?"
Chu Nguyệt Tuệ tràn đầy kinh ngạc: "Công chúa có chỗ nào bất mãn đối với phủ Thượng Thư của ta sao?"
Cái đó khẳng định có.
Một cái đập bàn kia cũng dùng không ít sức lực, tay của công chúa khẳng định đã bị đau rồi.
"Bổn cung tìm tới ngươi là cho ngươi mặt mũi, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không!" Công chúa thu hồi bàn tay bị đập đỏ lên, ngữ khí mang ý cảnh cáo: "Lý phu nhân, bổn cung khuyên ngươi một câu, ngươi vẫn nên thương lượng với Lý đại nhân một chút rồi hẵng quyết định cho thỏa đáng."
Chu Nguyệt Tuệ không cho là đúng: "Đại nhân nhà ta gần đây bề bộn, đều không rảnh nói chuyện với ta."
Trường Ninh công chúa: "..."
Loại thái độ này quả thực khiến người ta tức giận, trong khi đó công chúa từ nhỏ đến lớn còn rất ít khi bị cự tuyệt.
Nàng ta muốn quay đầu bỏ đi, thế nhưng, hôm nay là nàng ta có việc cầu người.
Vì mẫu phi, vì ca ca bị đuổi đến vùng đất Man Hoang. Cũng là vì mình... Công chúa mặc dù không bị giáng chức, nhưng hoàng thượng gần đây cũng không yêu quý nàng ta nữa. Rất rõ ràng là đang giận lây sang nàng ta. Nhưng mà, thái tử hiện nay như mặt trời ban trưa, nếu không nghĩ biện pháp thì đợi đến lúc thái tử đăng cơ, Trường Ninh công chúa có thể lấy được cái gì tốt chứ?
Nghĩ tới những thứ này, công chúa hít sâu, kiềm chế tức giận, đè xuống những phẫn nộ kia: "Lý phu nhân, ta chỉ là muốn mượn chỗ ở. Cũng sẽ giúp ngươi không ít, sẽ không để cho ngươi làm không công."
Chu Nguyệt Tuệ thở dài: "Công chúa, quan viên trong kinh thành nhiều như vậy, người nguyện ý giúp công chúa cũng có rất nhiều. Công chúa vì sao phải làm cho ta khó xử chứ?"
Trường Ninh công chúa im lặng.
Đương nhiên là bởi vì gần đây thái tử đặc biệt ưu đãi Lý thượng thư rồi!
Mắt thấy không thể khuyên bảo hai tỷ muội này, Trường Ninh công chúa cũng không muốn mất mặt nữa. Phủ Thượng Thư là lựa chọn tốt nhất của nàng ta nhưng cũng không phải lựa chọn duy nhất.
Nàng ta đứng lên, cười lạnh nói: "Thế nhân đều nói, phu thê Lý Thượng Thư làm người chính trực khoan dung. Theo bổn cung thấy, chẳng qua cũng chỉ là một đám giả tạo. Thấy bổn cung sa sút liền lãnh đạm với bổn cung. Nếu có cơ hội, bổn cung sẽ nói chuyện với thái tử hoàng huynh."
Câu cuối cùng rõ ràng là uy hiếp.
Chu Nguyệt Tuệ không để mình bị đẩy vào thế yếu, làm bộ không nghe thấy, khách khí mà giữ lại: "Công chúa không ngồi thêm một chút nữa sao?"
Trong miệng giữ lại, động tác lại không chậm, đưa tay dẫn ra cửa ra vào.
Trường Ninh công chúa thấy nàng ta không bị uy hiếp, còn càng thêm quá phận, hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
"Chờ mà xem."
Nghe được ba từ bao hàm tức giận của công chúa, mặt mũi Chu Nguyệt Tuệ vẻ bất lực, đề bút viết xuống một phong thư, sai người đưa cho nam nhân nhà mình, còn giải thích với muội muội: "Việc này phu quân sẽ bẩm báo với thái tử điện hạ. Nếu công chúa trong cơn giận dữ mà ra tay đối với phủ Thượng Thư thì chính là tự rước phiền toái cho mình."
Tần Thu Uyển hiếu kỳ hỏi: "Tỷ cố ý chọc giận nàng ta?"
Chu Nguyệt Tuệ liếc muội muội một cái: "Bên ta đã khách khí ứng đối như vậy mà công chúa còn tức giận. Ta còn có biện pháp gì nữa? Lại nói, ta còn phải chọc giận nàng ta sao?"
Hơn nữa, công chúa tùy hứng đã quen, không được như ý nguyện nên mới tự mình tức giận.
*
Chớp mắt thời gian thành hôn càng ngày càng gần, Lý Duệ Chi gần đây rất bận.
Tần Thu Uyển sống rất thanh thản, ngẫu nhiên sẽ đi kiểm tra của hồi môn.
Ngày đại hôn, thời tiết tốt hiếm mà có được. Tần Thu Uyển một thân đỏ thẫm, từ biệt viện Chu gia trong kinh thành gả cho Lý Duệ Chi.
Chí thân của Chu Nguyệt Như cũng đều đến rồi, thúc bá huynh đệ thân cận cũng tới không ít.
Có thể nhìn ra được, bọn họ cũng không bởi vì chuyện Chu Nguyệt Như thành thân lần thứ hai mà bất mãn với nàng.
Giờ lành đã đến, Tần Thu Uyển bái biệt song thân, đi lên kiệu hoa.
Lý Duệ Chi ngày bình thường ăn nói rất có ý tứ, hôm nay ôn hòa hơn rất nhiều. Thậm chí còn có thể chắp tay đối với người chung quanh cười nói cảm ơn. Có người vui đùa cùng hắn ta, hắn ta còn hưởng ứng, thậm chí còn đáp lại. Bất luận là người hắn ta có quen hay không, đều nhìn ra được hắn ta rất hài lòng với mối hôn sự này.
Chu Nguyệt Như thành thân thì ân oán trước kia giữa nàng và Hộ Quốc Hầu phủ khó tránh khỏi lại bị người ta lôi ra để bình luận.
Tất cả mọi người đều nói ánh mắt Chu Nguyệt Như tốt mà vận khí cũng tốt.
Nếu như còn ở lại Hộ Quốc Hầu phủ cùng vị Tam công tử hoa tâm lạm tình kia, hiện tại tất nhiên cũng sẽ giống như toàn bộ Hầu phủ, sắp biến thành tù nhân rồi.
Đội ngũ đón dâu chậm rãi đi trên đường, âm thanh nhạc hỉ truyền đi thật xa.
Trên đường chật ních dân chúng đứng xem náo nhiệt. Rất nhiều người đều nghe thấy được, kể cả người của Hộ Quốc Hầu phủ.
Lúc này, Hầu phu nhân còn đang lo lắng mà canh giữ ở trong Thiên phòng của nhi tử, đơn giản là hài tử mà Hồ Tâm Tuệ sinh hạ bị bệnh.
Đây là tôn bối đầu tiên của Hầu phủ, đối với Hầu phu nhân mà nói, đây là con nối dõi duy nhất của Tam nhi tử, cho nên đặc biệt để bụng.
"Sao vẫn còn chưa hết nóng?" Mặt mũi Hầu phu nhân tràn đầy lo lắng.
Con người này một khi vô cùng lo lắng sẽ rất dễ tức giận. Bà ta nhìn thấy Hồ Tâm Tuệ đứng ở bên cạnh trầm mặc không nói, không khỏi tức giận: "Ta sớm đã nói, hài tử như vậy không thể thiếu người chăm sóc! Nhìn thấy nó như vậy, trong lòng ngươi không đau sao?"
Mặt mũi Hồ Tâm Tuệ vô cùng tiều tụy: "Phu nhân, bệnh tật là việc ai cũng không muốn. Tổn thương là nhi tử, đau lòng là mẫu thân. Ta là mẫu thân của hài tử, sẽ không cố ý hại nó."
Thấy nàng ta còn có tâm trạng tranh luận, Hầu phu nhân càng giận dữ: "Nhưng hài tử đã bị bệnh rồi đó!"
Trên mặt Hồ Tâm Tuệ nước mắt cuồn cuộn mà rơi: "Hài tử sinh bệnh là chuyện bình thường, trách được ai bây giờ? Nhiều ngày qua ta canh giữ ở bên cạnh giường nó, đã hai ngày không chợp mắt... Phu nhân đã không thích nhìn ta như vậy thì ta đi là được."
Vứt bỏ một câu, nàng ta liền quay người tiến vào phòng trong. Còn nghe thấy nàng ta đang dặn dò: "Thu thập vài món y phục, ta phải về nhà."
Hầu phu nhân: "..."
Liễu Thanh Văn: "..."
Sắc mặt của mẫu tử hai người khó coi vô cùng, đến giờ phút này, bọn họ chợt nhớ tới, Hồ Tâm Tuệ hiện nay vẫn chưa phải thiếp thất Hầu phủ!
Trước khi hài tử được sinh ra, Hồ Tâm Tuệ nhiều lần đề cập đến việc nạp thiếp, khi đó Hầu phu nhân muốn gây khó dễ cho nàng ta, muốn để cho ca ca của nàng ta hướng về Hầu phủ, nên vẫn chưa có đáp ứng.
Mà bây giờ, trên người Hồ Tâm Tuệ không có bất kỳ khế ước nào, mà bên ngoài quan binh chỉ vây bắt người Hầu phủ. Nói cách khác, Hồ Tâm Tuệ muốn đi thì lúc nào cũng đi được.
Chưa qua mấy nhịp thở, Hồ Tâm Tuệ đã thu thập một cái bao y phục đi ra. Mặt mũi Liễu Thanh Văn không thể tin nổi: "Ngươi muốn rời khỏi ta sao?"
Nữ nhân xấu như vậy, hắn ta cũng không chê nàng ta mà nàng ta lại muốn đi?
Hồ Tâm Tuệ từ nhỏ đến lớn đều được đọc sách ca ca mang theo trên người, bởi vì có ca ca nên khi mọi người đối mặt với nàng ta, đa số đều tán thưởng. Dần dà, cũng tạo nên cái tính tình bốc đồng của nàng ta.
Cho nên, mới làm ra cái việc chạy đến Hoa Lâu chủ động động phòng với hắn ta.
Thế nhưng mà, hiện tại Liễu Thanh Văn là một tên phế nhân. Hồ Tâm Tuệ sanh con mấy ngày này, ngày nào cũng nhìn hoàng hôn ở Hầu phủ, như sắp biến thành tù nhân đến nơi rồi. Nàng ta không muốn phải ngồi tù!
"Thanh Văn, không phải ta muốn rời đi, mà là mẫu thân của ngươi không muốn dung nạp ta." Hồ Tâm Tuệ nhấc bước đi ra ngoài.
Liễu Thanh Văn không có ngăn lại, nhìn về phía mẫu thân: "Mẫu thân, Tâm Tuệ mang thai hài tử tâm lực lao lực quá độ, người bớt tranh cãi lại được không."
Hầu phu nhân quả thực chịu thua: "Thu thập bao phục nhanh như vậy, con còn không nhìn ra được sao, cái bao phục này của nàng ta hẳn là đã sớm chuẩn bị xong rồi. Nàng ta vốn đã có ý định rời đi, nói ta không dung nạp nàng ta rõ ràng chỉ là lấy cớ! Nàng ta thấy Hầu phủ sa sút nên mới muốn rời đi."
Liễu Thanh Văn đuổi ra tận sân: "Tâm Tuệ, ngươi thật đúng là người nịnh bợ như thế sao?"
Hồ Tâm Tuệ quyết tâm phải đi, ai cũng không ngăn được, nghe vậy cũng không quay đầu lại: "Thanh Văn, chính ngươi cũng như vậy, nếu như ta còn ở lại, thì sẽ phải sống cả đời là góa phụ!"
Liễu Thanh Văn: "..."