Chương 61
Điền thị còn tưởng rằng “sai vô cùng” trong miệng nhi tức là chỉ những năm nay nàng ngăn cản không cho nạp thiếp.
Không ngờ ý nàng là mối hôn sự này sai vô cùng.
"Thiền Nhi, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, sao có thể tùy tiện như thế?" Trong lòng Điền thị bất an.
Năm năm qua, nhi tức chưa hề có tin tức tốt gì, bà ta đã sớm muốn cho nhi tử nạp thiếp, nhưng nhi tức lại là người ghen tị, cứ ngăn cản không cho nạp. Càng làm cho bà ta khó chịu là bên nhà thân gia thế lớn lực lớn, bà ta cũng không dám ép nhi tức đồng ý. Vả lại, tình cảm giữa nhi tử và nhi tức rất sâu, nếu thật sự nạp thiếp vào cửa, chỉ cần nhi tức không gật đầu, nhi tử chắc hẳn cũng sẽ không đụng vào... Bởi vậy, mấy năm nay Điền thị mới không tự chủ trương đón người vào.
Nửa đêm tỉnh mộng, thỉnh thoảng Điền thị cũng nghĩ đến việc đổi một nhi tức khác, nhưng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Lợi ích trên người Tiền Thiền Nhi quá lớn, không nói những cái khác, nếu nàng sinh ra một nam một nữ, tất nhiên sẽ tiếp nhận mối làm ăn của Tiền gia, máu chảy trên người hài tử đó lại là dòng máu của Dương gia.
Cho dù không thể có hài tử, Tiền gia cần nhận con thừa tự làm con nối dõi, nhưng dù sao đó cũng không phải phụ thân. Mà bản thân Điền thị cũng không thể chắp tay đưa toàn bộ gia nghiệp lớn cho con nối dõi, cho dù muốn đưa thì cũng chỉ là một phần trong đó, phần lớn chắc chắn sẽ cho hài tử của mình.
Nói cách khác, chỉ cần Tiền Thiền Nhi ở đây, gia tài của Tiền gia ít nhất có hơn phân nửa đều sẽ đưa đến tay Dương gia.
Tần Thu Uyển kéo cao ống quần, đầu gối là một mảnh tím xanh, nổi bật trên da thịt trắng nõn, càng thêm dọa người.
Điền thị nhìn thấy, có phần chột dạ: "Thiền Nhi, ta bảo người mời đại phu cho con."
"Không cần." Tần Thu Uyển thuận miệng từ chối: "Chờ ta về nhà rồi, phụ mẫu của ta sẽ giúp ta mời đại phu."
Nghe thấy lời từ chối uyển chuyển này, Điền thị ngượng ngùng: "Ta cũng không ngờ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy." Rồi lại quở trách: "Thúy Bình nữa, tại sao không bảo con chứ?" Nói xong còn bảo nha hoàn: "Kêu Thúy Bình tự đi chịu phạt."
Nha hoàn vái chào đáp vâng.
Điền thị bày ra vẻ đoan chính.
Tần Thu Uyển làm như không thấy, ấn một cái lên vết thương, nói: "Mẫu thân, con muốn tắm rửa, thuận tiện chườm nóng một chút để lưu thông máu bầm, chắc là có thể khỏi nhanh thôi. Người ở đây con không tiện."
Trực tiếp ra lệnh tiễn khách.
Sắc mặt của Điền thị không tốt lắm, nghe tiếng nha hoàn trong phòng thu dọn của hồi môn, khuyên nhủ lần nữa: "Nếu con phiền lòng thì cứ về nhà ở mấy ngày, không phải làm ầm ĩ mọi chuyện lên. Phu thê cãi nhau là bình thường, nhưng nếu gây ồn ào ra bên ngoài thì con không thấy mất mặt hay sao?"
Bà ta dạy bảo: "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, con này, nếu có bất mãn có thể nói với ta, hoặc nói với Hưng Tự, cũng đừng có hơi một chút là ồn ào đòi về nương gia! Con chạy về như thế chẳng phải là khiến phụ mẫu con lo lắng sao?"
Tần Thu Uyển buông ống quần xuống, thuận miệng nói: "Phụ mẫu con ước gì con về nhà tận hiếu bên gối, sao lại lo lắng?" Giọng nói của nàng mỉa mai: "Nói nữa, từ nhỏ đến lớn, khoảng thời gian con làm cho bọn họ lo lắng nhất là năm năm nay con gả vào đây đấy."
Lời này thật sự không dễ nghe. Điền thị không vui: "Ý của ngươi là ta bạc đãi ngươi?"
"Chẳng lẽ không có?" Tần Thu Uyển hỏi lại. Nàng chững chạc đàng hoàng: "Không nói đến mấy chuyện bà hơi một chút lại phạt ta, nếu bà đủ tôn trọng ta, biết ta muốn tắm rửa thì nên chủ động đi ra ngoài!"
Lời này càng nói càng trực tiếp, càng nói càng khó nghe.
Trước kia mặc dù Tiền Thiền Nhi tùy hứng nhưng đối với bà ta vẫn rất tôn trọng. Điền thị cảm thấy có lẽ nhi tức bị đả kích quá lớn nên hơi điên rồi.
Bà ta thân là trưởng bối, cũng không muốn nhìn vãn bối lạnh mặt trào phúng mình như vậy, liền đứng dậy: "Cứ làm theo ngươi là được!"
Đi ra cửa phòng, Điền thị không hề trì hoãn một khắc, vội vàng phân phó: "Đi tìm thiếu đông gia trở về!"
*
Tần Thu Uyển tắm rửa xong, lại xoa dược cao, cơn đau đớn trên đùi nhẹ hơn đi nhiều. Nàng tựa trên giường chờ nha hoàn lau tóc, đang cảm thấy rất thoải mái thì cửa "Rầm" một tiếng bị người ta đẩy ra, Dương Hưng Tự bước nhanh vào.
Năm nay Dương Hưng Tự hai mươi ba, rất trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, da thịt như ngọc. Lúc này có lẽ hắn sốt ruột trở về, mệt mỏi hơi thở gấp gáp, lại bất chấp thở gấp, hỏi: "Thiền Nhi, mẫu thân nói nàng đang thu dọn của hồi môn?"
Tần Thu Uyển không quay đầu lại, lạnh nhạt mà "Ừ" một tiếng.
Khi Dương Hưng Tự nhận được tin tức trở về, vốn cho rằng thê tử sẽ khóc, nhưng trên mặt nàng không có chút dấu hiệu đau đớn nào, thu dọn của hồi môn về nhà ngoại tựa như chỉ là một chuyến về nhà bình thường.
Hắn vội vàng tiến lên hai bước: "Nàng về nhà ngoại ta có thể đưa nàng đi, nhưng vì sao phải thu dọn của hồi môn?"
Cuối cùng Tần Thu Uyển cũng ngẩng đầu, cười lạnh hỏi: "Giả ngu cái gì?"
Thấy được ý lạnh trên mặt nàng, nghe sự chế giễu trong lời nói của nàng, trái tim của Dương Hưng Tự chìm thẳng xuống dưới.
Nàng đây là... Thật sự muốn đi?
Hắn giơ tay muốn đỡ lấy vai của nàng.
Tần Thu Uyển bưng chén trà chặn lại: "Đừng đụng vào ta!"
Dương Hưng Tự cảm thấy nôn nóng hơn: "Có phải nàng vì Hách Uyển Quân không?"
"Đúng!" Tần Thu Uyển trực tiếp gật đầu: "Ngươi còn có lời gì muốn nói?"
Đối mặt với dáng vẻ hùng hổ dọa người của nàng, Dương Hưng Tự khá là không quen, cộng thêm việc hắn đang đuối lý... hắn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Thiền Nhi, đó là ngoài ý muốn, ta uống say. Ta không muốn cùng với nàng ta..."
"Hài tử đó thì sao?" Tần Thu Uyển ngắt lời hắn, chất vấn: "Mười tháng mang thai, ngươi qua lại với nàng ta vào mùa đông năm ngoái, đến nay cũng đã gần một năm. Nhìn bụng nàng ta to hơn từng ngày, vậy mà ngươi không nghĩ tới việc báo cho ta biết, ngươi đặt ta ở chỗ nào? Những lời ngươi đã từng nói chẳng lẽ là đánh rắm hay sao?"
Dương Hưng Tự sờ mũi: "Thiền Nhi, nàng là tiểu thư khuê các, không nên nói tục như vậy."
Tần Thu Uyển trách mắng: "Ban đầu ta cũng ôn nhu hiền thục, hiện giờ thô tục đều là bị ngươi ép!"
Nàng cũng không nhường một bước, ra hiệu cho nha hoàn không rời đi, tiếp tục nói: "Ngươi đã làm không được thì không nên hứa hẹn. Ta bởi vì câu "Đời này chỉ một mình nàng" đó của ngươi mới gả cho ngươi, bây giờ ngươi lật lọng, ta cũng sẽ không ở lại nữa. Hai chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc ly biệt, chờ sau khi ta trở về, ta sẽ dâng thư hòa ly lên, từ nay về sau, hãy tự bảo trọng đi!"
Dương Hưng Tự không tiếp thu được kết quả này, vội vàng giải thích: "Không nói cho nàng là bởi vì ta không dám nói. Hài tử kia... Thật ra ta muốn cho nàng ấy lạc thai."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Vậy tại sao lại không phá?"
Dương Hưng Tự không dám nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, nghiêng mặt sang hướng khác rồi nói: "Những năm gần đây phụ mẫu đã sớm muốn ôm tôn tử, bình thường cũng thúc giục chúng ta rất nhiều. Nhất là nàng, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy, nhưng nàng mãi vẫn không thể hoài thai, phụ mẫu đều ép nàng, có hài tử này, nàng cũng có thể thoải mái hơn..."
Nghe đến đó, Tần Thu Uyển tức cười: "Thì ra ngươi giấu diếm ta ở bên ngoài có hài tử, là vì muốn tốt cho ta? Có phải ta còn cần cảm ơn ngươi hay không?"
Dương Hưng Tự: "..."
Hắn muốn nói không cần cảm ơn, nhưng thấy giọng điệu này không phù hợp, cũng không dám nói ra, chỉ chân thành nói: "Ta có thể thề với trời, ta thật sự không cố ý làm việc đó với nàng ấy… Đều là trời xui đất khiến, còn hài tử, ta không muốn làm cho phụ mẫu đau lòng, cũng không muốn nàng bị bọn họ làm khó dễ..."
Tần Thu Uyển nói tiếp: "Không muốn nhất là để một cô nương trẻ tuổi vì ngươi mà lạc thai, cho nên mới để lại hài tử, đúng không?"
Đây cũng là một lý do.
Chẳng qua ngay trước mặt thê tử, Dương Hưng Tự không dám thừa nhận lời này, chỉ mềm giọng nói: "Là ta có lỗi với nàng. Ta cam đoan với nàng, đời này chỉ một lần này khiến nàng thua thiệt. Từ nay về sau, ta sẽ yên tâm ở bên nàng, tuyệt đối sẽ không khiến nàng đau lòng nữa. Thiền Nhi, nàng tha thứ ta lần này có được không?"
Tần Thu Uyển liếc xéo hắn: "Lúc trước ngươi thề son sắt là chỉ có một mình ta, bây giờ thế nào? Ngươi cho rằng ta sẽ còn tin ngươi nữa? Người sống một đời, bị lừa một lần là đủ rồi, ta không muốn bị lừa lần thứ hai."
Sắc mặt của nha hoàn trắng bệch.
Trước đó nàng ta nghĩ là cô nương nhà mình chỉ đang cãi nhau với phu quân, nhưng bây giờ xem ra, hình như là thật sự quyết tâm rồi.
Tần Thu Uyển liếc nàng ta một cái: "Lau khô tóc rồi trang điểm cho ta." Lại nhìn về phía tiểu nha đầu chờ ở một bên: "Phái người đi nói cho phụ thân mẫu thân ta biết, lát nữa ta sẽ về dùng bữa tối."
Dáng vẻ này không giống như làm bộ làm tịch, mà là muốn đi thật. Trong lòng Dương Hưng Tự tràn đầy sốt ruột: "Thiền Nhi, những chuyện này đừng nói cho nhạc phụ nhạc mẫu biết, để họ khỏi lo lắng. Trước kia nàng hiểu chuyện như vậy, vì sao lần này..."
"Trước kia ta quá hiểu chuyện, cho nên mới khiến họ càng lo lắng hơn." Tần Thu Uyển đứng dậy ngồi vào bàn trang điểm, cầm bút vẽ lông mày: "Từ nay về sau, ta muốn trở về làm nữ nhi Tiền gia bốc đồng như trước. Ta ở bên cạnh bọn họ, dưỡng lão lo ma chay cho họ."
Dương Hưng Tự: "..."
Thấy nàng khăng khăng muốn đi, hắn đành phải lui một bước: "Nếu nàng thật sự muốn trở về ở bên nhạc phụ nhạc mẫu, ta đưa nàng về. Chỉ là đừng mang của hồi môn, hai ngày nữa ta lại đến đón nàng. Còn chuyện Uyển Quân vào phủ, nếu nàng đã không muốn thì ta sẽ đi nói với mẫu thân." Hắn đứng sau lưng nàng, dùng ánh mắt chân thành nhìn người trong gương: "Thiền Nhi, ta có thể thề với trời là sẽ không có lần tiếp theo."
"Nếu thề có tác dụng thì ngươi đã sớm bị thiên lôi đánh trúng từ mùa đông năm ngoái rồi." Tần Thu Uyển vẽ lông mày xong, có phần không kiên nhẫn đặt phấn lông mày lại trên bàn: "Ngươi là một nam nhân, còn không bằng một nữ tử là ta. Nếu ngươi biết nhận thức thì cũng đừng hối hận vì việc từng làm. Ngươi biết rất rõ ràng giấu diếm ta lên giường với những nữ nhân khác là vi phạm lời hứa, mà vẫn để lại hài tử đó. Kể từ khi đó, ngươi đã nên nghĩ đến hôm nay. Đại trượng phu hà hoạn vô thê? Sao ngươi phải chấp nhất với ta?"
Nha hoàn run rẩy, Tần Thu Uyển cầm cây trâm trong tay nàng ta, tự mình búi tóc lên, hỏi: "Sắp xếp gọn chưa?"
Mặc dù nha hoàn bên dưới nghe theo nàng dặn dò bắt đầu thu dọn của hồi môn, nhưng cũng sợ chủ tử chỉ tức giận nhất thời, cộng thêm của hồi môn của nàng quá nhiều. Cho nên lề mề nửa ngày, mới chỉ thu thập xong chưa đến một phần.
Nha hoàn cúi đầu xuống: "Của hồi môn quá nhiều... Cho nên..."
"Trong vòng nửa canh giờ, ta muốn rời khỏi đây." Ánh mắt của Tần Thu Uyển sắc bén: "Làm không được việc, muốn ở lại đây thì cứ ở lại đi!"
Nha hoàn sợ quá nhảy dựng lên, vội vã đi ra bên ngoài gọi mấy người đi đến khố phong.
Trong lúc chờ đợi, Dương Hưng Tự vẫn luôn líu ríu bên tai Tần Thu Uyển, làm nàng nghe mà phiền vô cùng.
Tần Thu Uyển móc lỗ tai: "Dưới gầm trời này còn nhiều nữ tử, bằng gia thế của ngươi, chỉ cần ngoắc một ngón tay, còn nhiều người kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên. Sao ngươi phải ở đây cầu xin ta?"
Trong mắt Dương Hưng Tự đầy đau lòng: "Các nàng ấy đều không phải là nàng! Nàng biết rất rõ tâm ý của ta đối với nàng, tại sao phải nói những lời này làm tổn thương trái tim ta?"
Tần Thu Uyển tò mò: "Ngươi muốn giữ ta lại, rốt cuộc là bởi vì con người ta, hay là bởi vì ta là nữ nhi của Tiền gia?"
Dương Hưng Tự trừng lớn mắt: "Ý của nàng là ta nhìn trúng tiền tài của Tiền gia? Phu thê nhiều năm, sao nàng có thể nghĩ ta như vậy?"
"Nếu không nhìn trúng tiền tài thì ngươi hãy thả ta đi. Nam nhân mà, thoải mái một chút!" Tần Thu Uyển đứng lên, sai bảo nha hoàn: "Sắp xếp cho gọn, chúng ta sẽ đi về ngay."
Dương Hưng Tự đuổi theo hai bước, còn muốn nói nữa.
Tần Thu Uyển đã quay đầu lại nói: "Cách xa nhau đối với hai chúng ta đều tốt, phụ mẫu ngươi chờ ôm tôn tử, phụ mẫu ta cũng chờ mà, ngươi tìm những nữ nhân khác thì một lần đã có, thành công giúp bọn họ toại nguyện, vậy ta đổi thành người khác biết đâu cũng có thể có thai, ta cũng nên thử một lần chứ."
Dương Hưng Tự: "..." Cái gì, nàng muốn đi tìm nam nhân khác?