Chương 65
Tiểu nhị không thấy hắn ta có chút nào lay động, tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Xem cách nàng ta ăn mặc, đồ trang sức trên người tùy tiện chọn ra một cái cũng đủ để huynh cứu cữu mẫu và đại biểu ca rồi.”
Cao Trường Du không tức giận: “Đừng nói nữa. Mang đồ đưa qua đó cho ta.”
Tiểu nhị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Huynh đừng có ngang ngược! Dù sao ta cũng không giúp huynh đưa.” Ngừng lời nói, quay đầu liền chạy.
Cao Trường Du: “…” Đồ biểu đệ xấu xa này.
Vào một canh giờ mỗi ngày, hắn ta có một khắc nghỉ ngơi, uống một ngụm trà bên cạnh, rồi bưng khay kia lên lầu, một đường đến trước mặt Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển vẫn luôn đứng ở trên hành lang, chưởng quầy đã phái người lấy cho nàng cái bàn ghế nhỏ. Nhìn hắn ta từng bước từng bước một lên lầu, trong mắt nàng tràn đầy ý cười: “Sao ngươi không uống trà?”
Cao Trường Du đi tới trước mặt nàng thi lễ: “Vô công bất thụ lộc, cô nương không cần đa lễ như vậy.”
Tần Thu Uyển lấy tay chống cằm, thêm vào đó có sự hứng thú: “Ta chỉ cảm thấy giọng của ngươi rất hay, thuận tay làm mà thôi, không tính là gì cả, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Cao Trường Du cố ý đặt khay lại trên bàn: “Thật không dám nhận.”
Tần Thu Uyển nhìn động tác của hắn ta: “Công tử tính tình cao thượng làm cho người ta khâm phục.”
Cao Trường Du cười khổ, thực tế, trên đường lên đây trong lòng hắn ta cũng đã nghĩ qua đề nghị của biểu đệ, nhưng lại cảm giác bản thân như vậy rất đê tiện. Hơn nữa sau khi lên tới nơi, nhìn thấy thái độ của nữ tử trước mặt đối với mình rất ôn hòa, ánh mắt trong suốt, không giống những nữ nhân trước kia trong mắt luôn khinh bỉ và ghê tởm hắn, hắn lại càng không nỡ lợi dụng nàng.
Hắn ta lần nữa thi lễ: “Đa tạ cô nương đã khen.”
Tần Thu Uyển mỉm cười nhìn hắn ta xuống lầu, gọi tiểu nhị, nâng tay đưa cho một thỏi bạc: “Ta có thể cho hắn ta phần thưởng không?”
Tiểu nhị cầm lấy bạc, mặt mày hớn hở: “Đương nhiên.”
“Bạc chia như nào?” Số bạc này không thể nào đều là của hắn ta.
Tiểu nhị nhìn ngó xung quanh, thấp giọng nói: “Bảy ba, tửu lâu bảy, Cao công tử ba.” Có điều tiểu nhị không nói, tuy là sau khi Cao Trường Du đến khách ở tửu lâu từ từ tăng lên, nhưng phần thưởng nhận được còn không bằng nữ tử đánh đàn mời tới lúc trước.
Các nữ tử thì dè dặt, cho dù thích cũng sẽ không lộ ra bên ngoài. Nhiều nhất chỉ là mời uống trà còn đặc biệt căn dặn không được truyền ra bên ngoài. Nhưng Cao Trường Du khăng khăng không chịu nhận nước trà của người ta, những nữ tử đó sau khi bị từ chối đều cảm thấy rất mất mặt, nhưng sợ làm lớn chuyện sẽ bị trưởng bối trách cứ, lâu ngày đã không ai muốn mời hắn ta uống trà nữa.
Tần Thu Uyển nâng tay đưa hai mươi lượng: “Thưởng cho hắn ta. Nhớ kỹ, ta muốn hôm nay các ngươi phải đem phần đó phân cho hắn.”
Tiểu nhị: “…” Đột nhiên muốn đi thuyết thư rồi!
Không đề cập tới việc Cao Trường Du sau khi xong việc, cầm sáu lượng bạc tâm tình phức tạp thế nào, mà từ lúc Tần Thu Uyển rời đi, chuyện nàng thưởng hậu hĩnh một người thuyết thư tiên sinh lập tức đã bị truyền đi khắp nơi.
Chuyện của Tiền gia và Dương gia vô cùng huyên náo, tình hình hiện tại là nhi nữ Tiền gia bắt lỗi Dương Hưng Tự muốn hòa ly, mà Dương Hưng Tự thì không đồng ý.
Ban thưởng cho một công tử trẻ tuổi tuấn tú không phải là việc một nữ tử muốn sống yên ổn qua ngày nên làm. Rất rõ ràng, nhi nữ Tiền gia thực sự không định cứ yên ổn mà qua ngày, mà lại còn bất chấp hủy đi thanh danh của chính mình để Dương gia từ bỏ nàng.
*
Dương Hưng Tự từ Hách gia trở về liền trầm mặc, đang dùng bữa tối, Điền thị ở một bên thuyết giáo: “Hài tử đầy tháng thỉnh thoảng cũng sẽ khóc một trận, nhưng nếu đúng như nàng ta nói hài tử khóc đến suýt nữa nghẹt thở thì căn bản là không thể khỏi nhanh như vậy. Theo ta thấy, hài tử đó vốn không sao. Nàng ta chính là cố ý gạt con, muốn cho con không được yên ổn.”
Dương Hưng Tự thở dài: “Mẫu thân, có thể để con ăn cho xong bữa cơm này không?”
Sau khi hắn ta đến Hách gia, hài tử ngủ rất say sưa, theo lời Hách Uyển Quân nói hài tử vô duyên vô cớ bắt đầu khóc cũng vô duyên vô cớ mà tốt lên. Nghe thấy lời này, lúc đó hắn ta liền biết nàng ta chắc chắn đã lừa hắn. Vốn có chút tức giận, nhưng hắn ta không quỳ nổi nữa, cũng lười so đo. Càng huống hồ, sau đó Hách Uyển Quân còn nói chuyện nhà của nàng ta có một đệ đệ không có phụ thân bị ức hiếp sỉ nhục…Đương nhiên, sau khi nàng ta tỉnh táo lại thì đã đảm bảo không cố ý muốn ép hắn, chỉ là vô ý nói tới mà thôi.
Bất luận cố ý hay vô ý, hài tử không có phụ thân đích thực sẽ đối mặt với rất nhiều ánh mắt dị nghị, huống chi hài tử có phụ thân không thể gặp nhau thì sẽ càng khiến người khác nói lời dèm pha.
Hắn ta không có tâm tư ăn cơm, chỉ ăn mấy miếng, đem chuyện hài tử không có phụ thân nói ra.
Điền thị nghe xong tức giận bất mãn: “Nàng ta nói vô ý mà con cũng tin sao? Theo ta thấy, nàng ta chính là cố ý, miệng nói không ép con, kỳ thực là đang ép con nhanh đưa ra quyết định! Bởi vì nàng ta biết rõ, nếu Tiền gia đề nghị không cho phép mẫu tử bọn họ vào cửa mới chịu cho Tiền Thiền Nhi trở về, chúng ta nhất định sẽ đồng ý.”
Trước đây, Điền thị rất là thích cô nương có thể sinh hạ tôn tử cho Dương gia này, nhưng nhi tử bà ta rõ ràng đang cầu xin tha thứ lại bị lôi đi, vào trong mắt Tiền gia chỉ sợ càng không dễ dàng tha thứ. Hơn nữa sau khi bà ta đích thân đến đó thì lại phát hiện hài tử không làm sao cả, chỉ là nữ tử đó đang tranh thủ tình cảm, cho nên, trong lời nói của bà ta không chút khách khí.
Dương Hưng Tự đến trà cũng không muốn uống: “Bất luận cố ý hay vô ý, nếu hài tử không trở về nhất định sẽ bị người khác chửi rủa, người nỡ lòng sao?”
Điền thị đương nhiên là không đành lòng, bà ta nhăn mi lại: “Nhưng Thiền Nhi bên đó không tha thứ cho con, nếu đón hài tử về, chỉ sợ càng sẽ…”
Vào lúc này có nha hoàn vội chạy vào: “Phu nhân.”
Điền thị vốn không muốn bị nha hoàn cắt ngang lời liền tức giận, vỗ một cái xuống bàn: “Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy? Quy tắc đâu rồi?”
Nha hoàn vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Nhìn thấy nha hoàn sợ tới mức nơm nớp lo sợ, trong lòng Điền thị càng thấy không thoải mái, giống như bản thân là diêm vương vậy, không kiên nhẫn phất tay nói: “Có việc thì nói đi!”
“Nô tỳ…Nô tỳ…” Đến thời điểm nói ra, nha hoàn đột nhiên có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của chủ tử không kiên nhẫn, chỉ đành cắn răng đem chuyện thiếu phu nhân nhà mình thưởng cho một thuyết thư tiên sinh từ đầu đến cuối nói hết ra.
Dương Hưng Tự bưng một ly trà, miệng hơi giương lên, rất là kinh ngạc.
Điền thị trước là kinh ngạc sau đó là lập tức giận dữ, ném vỡ tan chén trà trước mặt: “Không tuân thủ nữ tắc, nàng ta muốn làm gì đây?”
Trong lúc âm thanh đồ sứ vỡ vụn, Dương Hưng Tự đã bỗng nhiên đứng dậy chạy đi ra ngoài.
Điền thị nhíu mày: “Hưng Tự, con muốn đi đâu?”
Dương Hưng Tự đã chạy đi không thấy bóng dáng.
Hắn ta chạy ra khỏi phủ, một đường chạy đến Tiền gia, muốn trực tiếp vào phủ chất vấn lại bị người gác cổng ngăn lại: “Dương thiếu đông gia, ngài có chuyện gì?”
Nhìn thấy sắc mặt khó chịu của người gác cổng trước mặt, Dương Hưng Tự mới hồi thần, mới vừa nãy hắn ta hồ đồ rồi, hắn ta quên mất chính mình hiện giờ không thể tiến vào Tiền gia nữa, hắn ta cắn cắn đầu lưỡi, trầm giọng nói: “Ta muốn gặp cô nương nhà ngươi. Ngay bây giờ!”
Người gác cổng không biết trong lòng hắn ta đang đầy mối tâm tư và tức giận, sắc mặt không thay đổi: “Xin lỗi, vừa nãy cô nương khi trở về nói hôm nay hơi mệt, không tiếp khách. Ngày mai ngài hãy đến.”
Dương Hưng Tự tức không nhẹ, tay run rẩy chỉ vào đại môn: “Ta không gặp nàng ấy cũng được, ngươi đi hỏi giúp ta, nàng ấy có phải thực sự không muốn trở về nữa?”
Người gác cổng bị vẻ mặt kích động của hắn ta dọa sợ, lùi về sau hai bước, ánh mắt lảng tránh: “Ta đi liền đây.”
Lúc đó, Tần Thu Uyển đúng lúc đang tắm rửa, nghe thấy nha hoàn truyền đạt lời của người gác cổng, ánh mắt cũng không mở, thuận miệng nói: “Bất luận hắn làm cái gì, chửi rủa như nào, ta đều không thể quay đầu.”
Dương Hưng Tự rất nhanh liền biết được lời nàng, ngồi xổm trên mặt đất nắm tóc, một lúc lâu, hắn ta hét lớn: “Tiền Thiền Nhi là ta có lỗi với nàng. Nàng muốn rời khỏi ta cũng không cần tìm biện pháp này để làm tức ta. Bất luận nàng làm gì ta cũng sẽ không đồng ý hòa ly.”
Tiền Thiền Nhi ở nội viện, Tiền gia lớn như vậy đương nhiên là không nghe thấy rồi.
Khi Tần Thu Uyển biết được Dương Hưng Tự đã ở trước cửa nổi điên hồi lâu. Nội viện nghe không thấy nhưng mấy nhà phụ cận Tiền gia lại nghe thấy được.
Tần Thu Uyển nghe thấy những lời này, cười lạnh khoác y phục đi ra ngoài, đến trước cửa, đối với Dương Hưng Tự đang ở đó chân thành nói: “Nếu ngươi muốn làm con rùa(người bị cắm sừng) thì cứ việc không đồng ý!”
Dương Hưng Tự tức đến nỗi trong đầu trống rỗng, tay run rẩy chỉ chỉ: “Nàng…Nàng dám!”
Tần Thu Uyển nhướng mày: “Ngươi còn dám, ta làm sao lại không dám? Nếu ngươi không sợ ta mang theo danh tiếng nữ nhân Dương gia cùng nam nhân khác qua lại, không hòa ly cũng được thôi. Ta không sao cả!” Nói tới đây, nàng ý vị thâm trường: “Đương nhiên, không phải ta cố ý đâu mà là ngoài ý muốn đó.”
Dương Hưng Tự trước mắt biến thành màu đen nhìn nữ tử trước mặt, hắn ta chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ, cũng nhận thức sâu sắc chính mình làm tổn thương nàng quá sâu, sâu đến mức nàng bất chấp thanh danh cũng muốn rời xa hắn.
“Thiền Nhi, ta xin lỗi nàng.”
Tần Thu Uyển không biết hắn ta lại nghĩ đến cái gì, chỉ nói: “Nếu ngươi thực sự cảm thấy có lỗi thì ký vào thư hòa ly đi. Tha cho ta cũng như tha cho chính ngươi.”
Dương Hưng Tự không cam tâm: “Thiền Nhi, ta…”
Nha hoàn của Hách gia vội vàng chạy đến, cơ hồ là té ngã tới hắn ta trước mặt, khóc lóc nói: “Dương thiếu đông gia, xảy ra chuyện rồi!”
Thấy thế, Dương Hưng Tự nhăn mi lại nói: “Chuyện gì? Trường Vượng lại xảy ra chuyện?”
Trường Vượng là hài tử đó.
Nha hoàn khóc, nước mắt giàn giụa, lắc đầu nói: “Cô nương nhà ta nói…Bởi vì nàng ta…và hài tử không thể nhận tổ quy tông…Cho nên…Nàng ta…Nàng ta…”
Dương Hưng Tự kinh ngạc, cất bước chạy đi: “Nàng ấy thế nào?”
Nha hoàn nức nở lắc đầu, một lúc lâu sau cũng nói không nên lời.
Dương Hưng Tự lo lắng không thôi: “Nhanh chóng lên xe ngựa!”
Hắn ta lên ngựa phóng đi, phóng được một nửa phát hiện không di chuyển được, quay đầu nhìn, chỉ thấy thê tử tóc dài mang theo ẩm ướt đang túm đai lưng hắn.
“Thiền Nhi, mạng người quan trọng, đây không phải lúc nàng bốc đồng. Về sau ta sẽ giải thích với nàng, muốn đánh muốn mắng ta đều nghe theo nàng.”
Sắc mặt Tần Thu Uyển hờ hững, từ trong tay nha hoàn lấy ra ba tấm giấy than đưa đến trước mặt hắn ta: “Nữ nhân này nhiều chuyện như vậy, nếu ta trở về Dương gia, nàng ta ngày ngày tìm đến ngươi như thế, ta sẽ phát điên mất. Cho nên, ta thành toàn cho các người, ngươi ký lên khế thư thì ta sẽ thả ngươi đi.”
Dương Hưng Tự nhìn thấy tờ giấy trước mặt, lòng đầy nôn nóng: “Nàng thực sự muốn bức ta đến như thế sao?”
Tần Thu Uyển cười lạnh: “Ngươi nói đi, ký hay không ký.”
Dương Hưng Tự gắt gao trừng mắt nhìn nàng: “Nàng xác định bản thân không hối hận?”
“Ta ước còn không được,” Tần Thu Uyển đưa mực đóng dấu lên: “Mau lên đi, ngươi vội đi cứu người, ta còn vội phải quay về dùng bữa tối nữa. Mọi người đều bận, đừng lãng phí thời gian.”
Dương Hưng Tự nghe thấy nàng nói đến việc hòa ly rất nhẹ nhàng, cảm thấy khó chịu, nghĩ đến chuyện nữ nhân này vì muốn làm hắn ta tức giận vậy mà làm ra việc ban thưởng cho nam nhân khác, rõ ràng không có đầu óc. Lại nghĩ đến hai người đã có gần bảy năm tình cảm, cho dù hòa ly cũng có thể dỗ dành trở lại…Việc quan trọng nhất là không biết Hách Uyển Quân xảy ra chuyện gì, hắn ta phải đi xem thử. Lập tức cầm lấy giấy nhanh chóng ấn dấu vân tay.
Tần Thu Uyển lập tức vui vẻ hẳn lên, thu lấy tờ giấy đưa cho nha hoàn, cười tươi: “Nguyện quân về sau sẽ được như ý, nhiều con nhiều phúc.” Lại cảm khái: “Hách cô nương thực sự là người tốt, giúp được ta việc lớn, nếu không nhờ nàng ta năm lần bảy lượt xảy ra chuyện, ngươi cũng không nhanh chóng chấp thuận như vậy, sau này ta sẽ cảm ơn nàng ta.”
Dương Hưng Tự: “…”
Hắn muốn nói gì đó nhưng nàng đã xoay người tung tăng rời đi.