Chương 72
Về việc Dương gia muốn thẩm vấn nha hoàn, Hách Uyển Quân đã nghe nói từ mẫu thân từ lâu.
Chỉ là nàng không ngờ tới, ngay cả Dương Hưng Tự cũng bắt đầu nghi ngờ.
Nàng cố gắng hết sức để làm cho mình có bộ dáng điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Lúc đầu thiếp say rượu, nhưng nha hoàn lại không biết đi đâu. Vừa hay chàng vừa đến….vì vậy nha hoàn đó cũng bị đuổi đi rồi. Sao vậy? Có phải có người nói lung tung gì với chàng không?”
Hách Uyển Quân luôn đưa ra cái cớ này, có lý lại có bằng chứng. Dương Hưng Tự mặt đầy vẻ khó chịu: "Không có!"
Hắn đứng dậy lập tức bước ra ngoài.
Hách Uyển Quân thấy vậy liền đuổi theo vài bước: "Thiếp vừa bảo phòng bếp nấu món chàng thích, chàng có thể ở lại cùng thiếp không?"
Trong lòng Dương Hưng Tự lúc này tràn đầy nghi hoặc đối với chính mình, thuận miệng nói: “Hẹn lại ngày khác."
Trong tiềm thức hắn không muốn đối xử tàn nhẫn với Hách Uyển Quân, bởi vì như vậy sẽ chứng tỏ hắn thừa nhận hài tử không phải con của hắn, hắn không muốn tiếp nhận kết quả này.
Nhìn hắn vội vàng rời đi, tâm trạng lo lắng của Hách Uyển Quân càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Dương Hưng Tự một đường đi đến chủ viện, Điền thị đang dặn dò nha hoàn chuẩn bị trước cho hôn sự sắp tới, thấy sắc mặt hắn không tốt liền cho nha hoàn lui xuống, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đến trước mặt mẫu thân, Dương Hưng Tự không cần phải tiếp tục giả vờ, thất thần ngồi xuống ghế: "Mẫu thân, hai người bọn họ vẫn chưa mang thai."
Đối với Điền thị mà nói, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, vẻ mặt bà thận trọng: "Đừng nản lòng, điều này không thể chứng tỏ rằng con thực sự có bệnh, bên Hách gia ta sẽ tiếp tục đốc thúc, không để bọn họ giao ra ả nha hoàn đó không được!”
Dương Hưng Tự xoa lông mày: "Mẫu thân, bọn họ không được, vậy chọn thêm hai người nữa."
Điền thị: "..."
Bà nhìn khuôn mặt nhi tử dạo gần đây đã gầy đi không ít: "Việc con nối dõi, nhất thời cũng không gấp. Dù sao cũng có Trường Vượng rồi.”
Dương Hưng Tự nóng nảy: "Nhưng lỡ như nó không phải..."
Điền thị ngẩn người, gật đầu nói: "Nếu con đã muốn, ta sẽ giúp con chọn." Nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nhắc nhở: "Hôn sự đang đến gần, trong thời điểm này nếu như việc chọn nha hoàn bị truyền ra ngoài, bên phía Ninh gia có khả năng sẽ nghĩ lung tung.”
Dương Hưng Tự xoa xoa lông mày: "Bảo hạ nhân kín miệng một chút, đừng có việc gì cũng nói bậy bạ ra bên ngoài."
Điền thị cảm thấy gần đây tinh thần của nhi tử mình không được ổn nên khi sai người đến Hách gia để thúc giục, giọng điệu cũng khá là nóng nảy.
Hách gia sợ Dương gia tức giận, cuối cùng sau năm ngày, Hách mẫu tự mình đưa nha hoàn đến cửa.
Nước da của nha hoàn xám xịt, tóc khô xơ, nhìn là biết cuộc sống của nàng ta rõ ràng là không tốt.
Nếu đã đắc tội chủ nhân bị bán ra ngoài, thì như vậy cũng bình thường, Điền thị nhìn thấy trái lại càng thêm tin tưởng.
"Tên của ngươi là gì?"
Nha hoàn cúi người: " Hồi bẩm phu nhân, nô tì là Ngọc Hồng."
Điền thị từng nghe ngóng, bà biết nha hoàn trước đây hầu hạ bên cạnh Hách Uyển Quân là Ngọc Hồng, bà nhìn về phía Hách mẫu: "Nha hoàn này rất đẹp, người cũng rất thông minh. Ta chỉ nhìn qua liền muốn giữ lại ở bên cạnh. Nha hoàn này bao nhiêu ngân lượng?"
Hách mẫu trước khi đến đây, bà đã đoán được rằng Điền thị có thể sẽ giữ nha hoàn này lại để thẩm vấn, vì vậy bà không ngạc nhiên, bà cười và nói: "Được phu nhân thích là phúc phần của nàng ta. Hai nhà chúng ta là thông gia với nhau cả đời, không cần phải khách sáo như vậy. Việc ngân lượng cũng không cần nhắc đến.”
Nói xong, bà ta lại nhìn về phía Ngọc Hồng, khuyên nhủ nàng ta: "Từ hôm nay trở đi, chủ tử của ngươi là Dương phu nhân, ngươi làm việc phải cẩn thận một chút."
Ngọc Hồng cúi chào từ biệt chủ tử của mình, sau đó đứng bên cạnh Điền thị.
Ngay khi bọn họ rời đi, khuôn mặt của Điền thị nghiêm nghị đe dọa Ngọc Hồng: "Hiện tại ngươi đã nằm trong tay ta. Nếu như ta hỏi thì ngươi phải thành thật trả lời, nếu không, ta còn nhiều cách khiến ngươi sống không bằng chết."
Ngọc Hồng vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ nhất định sẽ nói hết những gì mình biết."
Lúc này Điền thị tìm nhi tử mình đến, Dương Hưng Tự nhìn thấy nha hoàn, không thể đợi tiếp, lập tức hỏi: “Cô nương nhà ngươi trước đây có người trong lòng phải không?”
Ngọc Hồng cúi thấp đầu: "Không có."
Lông mày Dương Hưng Tự nhíu lại: "Vậy cô nương nhà ngươi có gần gũi với nam nhân nào không?"
Ngọc Hồng lắc đầu.
Dương Hưng Tự nhìn nàng ta, một lúc sau mới hỏi từng chữ từng câu: "Ai là thân phụ của hài tử trong bụng cô nương nhà ngươi?"
Ngọc Hồng kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Không phải là người sao?"
Phản ứng rất chân thật, không phải giả vờ.
Hai mẫu tử nhìn nhau, từ đôi mắt đối phương nhìn thấy được sự vui mừng.
Hôm đó khi ăn tối, Điền thị lại tìm Hách Uyển Quân đi cùng, lúc đó cũng ôm hài tử không buông, sự yêu thương của bà đối với hài tử nhiều không thể nói thành lời.
Nhìn thấy như vậy, Hách Uyển Quân thầm thả lỏng người, nhân cơ hội nói: "Phu nhân, con có thể ra ngoài được không?"
Hôm nay tâm trạng Điền thị rất vui vẻ, nghe xong cũng không quở trách, thản nhiên hỏi: "Con muốn ra ngoài làm gì?"
Hách Uyển Quân cảm thấy nhẹ nhõm: "Muốn ra ngoài đi dạo một chút, con thích ăn vịt quay của Duyệt Hỉ Lâu, đặc biệt là vịt quay thơm nhất vừa mới ra khỏi lò. Con đã ở trong nhà được nửa năm rồi. Có chút thèm món đó. "
“Cái này có gì khó?” Điền thị phất phất tay: “Hưng Tự không có thời gian rảnh, ngày mai ta đưa con đi.”
Hách Uyển Quân vui mừng vô cùng, cúi người cảm tạ bà.
Bất luận là mẫu tử hai người ai đưa nàng đi ra ngoài, ở một mức độ nào đó cũng thể hiện sự ưu ái đối với nàng, cho dù là đối với nàng hay hài tử, đó cũng đều là một việc tốt.
Điền thị biết hài tử là tôn tử của mình thật, nên bà nguyện ý cho Hách Uyển Quân chút thể diện này, sáng hôm sau bà đưa nàng ta đi dạo, không chỉ mua trang sức, y phục mà còn đưa nàng ta đến Duyệt Hỉ Lâu ăn vịt quay.
Đi hết nửa ngày, cả hai đều rất vui vẻ. Nhưng khi ra khỏi Duyệt Hỉ Lâu vào buổi chiều, lại gặp phải một người làm cho bà mất hứng.
Người có thể khiến Điền thị mất hứng cũng chỉ có người Tiền gia mà thôi.
Tần Thu Uyển đỡ bụng bước lên lầu, làm bộ như không nhìn thấy hai người Điền thị, nàng cười nhìn Cao Trường Du bên cạnh: "Không ngờ Hách gia lại dạy dỗ được một nha hoàn lợi hại như vậy, chỉ cần nhấc tay đã biết thiếp muốn thứ gì. Càng dùng càng thuận tay."
Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai của Điền thị và Hách Uyển Quân.
Nhìn thấy Tiền Thiền Nhi, cả hai không thể không để ý, vì vậy cũng nghe được những lời này.
Khi ánh mắt của Hách Uyển Quân rơi vào ả nha hoàn bên cạnh Tiền Thiền Nhi, sắc mặt của nàng ta lập tức thay đổi, sau đó nhìn Điền thị bên cạnh, lập tức cúi đầu xuống.
Ánh mắt Điền thị nhìn lên người nha hoàn, bà thuận miệng hỏi: "Đó là nha hoàn của Hách gia à? Sao lại đi theo nàng ta?"
Hách Uyển Quân cố gắng bình tĩnh: "Ở nhà có rất nhiều nha hoàn, con cũng không biết hết. Hình như con chưa từng nhìn thấy nha hoàn này."
Nghe vậy, Điền thị cười chế nhạo: "Mắt nhìn của Tiền gia càng ngày càng kém. Thứ gì bị bỏ đi bọn họ cũng nhặt về…”
Lời còn chưa dứt, hai bên đã gặp nhau trong một lối đi hẹp trên cầu thang. Đều không có ý muốn chào hỏi nhau, khi chuẩn bị đi ngang qua, nha hoàn đó dừng lại, cúi người hành lễ với Hách Uyển Quân: "Đã sắp hai năm rồi. Nghe nói cô nương đã sinh quý tử, không biết cô nương và tiểu công tử gần đây thế nào?”
Một tia hoảng sợ lóe lên trong mắt Hách Uyển Quân, nàng ta nhanh chóng đáp lại: "Thân là nha hoàn, phải luôn nhớ rõ chủ tử của mình là ai. Dù trước đây ngươi là người Hách gia, nhưng nếu ngươi đã có chủ mới, việc trước đây cũng quên đi.”
Nha hoàn này hừ một tiếng, lại không nói gì nhiều.
Trái tim của Hách Uyển Quân như sắp rơi xuống đất, sau đó từng bước đi theo bước chân của Điền thị.
Nhưng sau đó lại nghe thấy giọng nói nhạt nhạt của Tiền Thiền Nhi từ sau lưng: "Ngọc Hồng, đi nhanh lên. Hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm chủ tớ nhiều năm như vậy. Không ngờ Hách cô nương ngay cả chào hỏi với ngươi cũng không muốn, nếu đã như vậy, ngươi cứ theo ý muốn của nàng ta, sau này xem như không quen nàng ta đi.”
Điền thị vốn dĩ xem như không có gì, nhưng khi bà nghe thấy "Ngọc Hồng", trong đầu chưa kịp phản ứng, thì người bà đã quay lại nhìn.
Tim Hách Uyển Quân như sắp nhảy ra ngoài, trên trán nàng ta rịn ra một tầng mồ hôi lạnh: "Phu nhân, sắc trời không còn sớm, có lẽ Trường Vượng đang đòi con, chúng ta nên trở về ..."
Điền thị cau mày: "Nha hoàn đó cũng tên Ngọc Hồng?"
Hách Uyển Quân căng thẳng không thôi, trong lòng vô cùng hoảng sợ, bàn tay để trong ống tay áo khẽ run lên: "Con không biết. Con còn không biết nàng ta là ai."
So với Hách Uyển Quân, Điền thị càng tin tưởng Tiền Thiền Nhi hơn.
Vì hai nhà có hiềm khích, nên Tiền Thiền Nhi chắc chắn sẽ gây thêm rắc rối cho Dương gia, đặc biệt là Tiền Thiền Nhi đã nhiều lần nói rằng phu thê bọn họ không sinh được hài tử là do nhi tử bà. Nếu nàng ta có bằng chứng, nhất định sẽ đưa tới trước mặt người Dương gia.
Điền thị không muốn bị Hách gia lừa, lập tức quay đầu lại: "Thiền Nhi, đã lâu không gặp, gần đây ngươi thế nào rồi?"
Tần Thu Uyển nghe thấy thì quay lại: "Tạ ơn Dương phu nhân nhớ tới. Ai cũng nhìn ra được ta sống rất tốt, tốt hơn lúc trước nhiều.”
Điền thị bị tức vô cùng, đó rõ ràng là đang lên án nàng ta trước đây ở Dương gia sống không tốt.
Có điều, khi bà mở miệng, bà đã đoán được Tiền Thiền Nhi sẽ không nói lời tốt, lại lười quan tâm nên quay sang nói: "Nha hoàn của ngươi thật thông minh, nếu đã là người của Hách gia, còn xin Tiền cô nương từ bỏ yêu thích nàng ta đi.”
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ta thích nàng ta hầu hạ, không muốn bỏ."
Điền thị: "..." Muốn đe dọa sao?
Nếu không muốn đưa nha hoàn này cho bà ta, thì không cần đặc biệt đưa người đến gặp bà ta, còn làm như muốn vạch trần bộ mặt Hách Uyển Quân.
Lúc nảy bà ta có thể nghe ra, nha hoàn Ngọc Hồng này từ nhỏ lớn lên cùng Hách Uyển Quân. Hơn nữa, cho dù Hách Uyển Quân có cố gắng che giấu đi chăng nữa thì bà cũng nhìn sự chột dạ của nàng ta.
Từ đó có thể thấy, đây mới thật là Ngọc Hồng.
Linh cảm điềm xấu của Điền thị càng lúc càng rõ ràng, nhưng sự thật chỉ còn cách một bước nữa, bà không muốn từ bỏ: "Giá cả như thế nào thì tùy ngươi!"
Trước mặt rất nhiều khách trong đại sảnh, Tần Thu Uyển mỉm cười: "Dương phu nhân, ta biết Dương gia giàu có, nhưng nhà ta tiền bạc cũng không thiếu một lượng bạc bán nha hoàn. Thật khó lắm mới tìm được một nha hoàn tốt. Dù có bao nhiêu bạc, ta cũng sẽ không bán!"
Điền thị nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nhi tức trước đây, biết nàng ta thật sự sẽ không dễ dàng bán lại, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Ngồi trong xe ngựa đi về, bầu không khí ngưng trệ.
Sắc mặt của Điền thị không được tốt, khi nghĩ đến việc Tiền Thiền Nhi đưa ả nha hoàn đó đến, rõ ràng là đã điều tra ra thân thế của Trường Vượng, nếu không, tại sao phải làm như vậy?
Thứ hai, bà tức giận vì Tiền Thiền Nhi thiếu hiểu biết, rõ ràng đã điều tra ra, tại sao còn không thuận nước đẩy thuyền nói cho bà biết sự thật? Sự ngoan ngoãn của nàng trước đây đâu mất rồi?
Thứ ba, khi nhìn thấy Tiền Thiền Nhi ôm bụng bầu vuốt ve, trong lòng bà ta không khỏi cảm thấy ghen tị. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, nếu thân thế Trường Vượng có điều đáng nghi, vậy nhi tử thật sự có bệnh trong người, Dương gia sau này phải làm sao đây?
Chẳng lẽ đợi bà chắp tay hành lễ mới chịu đưa người?
Hách Uyển Quân vẫn im lặng không nói một lời, chính là sợ Điền thị tra hỏi, sợ rằng những lời nàng ta vội vàng quá sẽ có sơ hở, và sự thật này sẽ không thể che giấu được nữa.
Suốt chặng đường trở về phủ, trong lòng hai người đều có tâm sự, cũng không có tâm tư nói chuyện với đối phương, mỗi người trở về nơi của mình.
Hách Uyển Quân vừa bước vào cửa, cũng không để ý đến hài tử, giọng nói run rẩy: "Chuẩn bị bút và mực, ta muốn viết một lá thư."
Chuyện này rất quan trọng, nàng phải nhanh chóng nói cho phụ mẫu biết để xử lý cho tốt, cho dù cố gắng nghĩ cách thế nào, nàng cũng phải làm cho Ngọc Hồng không nói được gì nữa!
Nha hoàn Ngọc Hồng ở Tiền gia kia, chỉ có thể là tiểu nha hoàn mà Hách gia không vừa mắt, từ đầu đến cuối nàng ta đều không quen biết.
Nha hoàn mài mực thật nhanh, Hách Uyển Quân chấm bút, ngón tay không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, lá thư với những nét chữ lộn xộn, bắt đầu bằng việc hỏi phụ mẫu nàng tại sao nha hoàn Ngọc Hồng lại xuất hiện ở trong thành, còn trở thành người của Tiền gia đang có hiềm khích với Dương gia.
Sau khi Điền thị trở về phòng, tâm trạng bà rối bời, nhưng bà làm chủ mẫu nhiều năm, tâm trí cũng có chút kiên định, lập tức ra lệnh cho hạ nhân quan sát vào Hách Uyển Quân.
Nếu nàng ta có vấn đề, nhất định sẽ có động tĩnh.
Quả đoán không sai, còn chưa tới hai khắc, hạ nhân đã bắt được nha hoàn Hách Uyển Quân ra lệnh mang thư ra ngoài, chặn lấy lại lá thư đó.