Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 89

Chương 89
Tần Thu Uyển lớn tiếng nói.

Cung Oánh Oánh mặt mày tái mét toàn thân run rẩy.

Trong lòng Lâm Nguyên Đạc có dự cảm không lành, cái gì mà dù viết đơn hòa ly thì Cung Oánh Oánh vẫn không được vào cửa?

Nếu như nhi tử đi theo ông ta thì ông ta đồng ý cả nghìn lần chuyện Cung Oánh Oánh làm nhi tức ông ta, mà bà ta lại bảo Cung Oánh Oánh chết tâm chẳng phải chứng minh ký giấy hòa ly xong con cái không đứa nào theo ông ta hay sao?

"Ngọc Dung, hòa ly không phải chuyện đùa nàng đừng kích động."

Tần Thu Uyển ánh mắt sắc bén: "Việc này không theo ý ngươi."

Nàng lấy ra một tờ đơn hòa ly, lại lấy trong áo ra một tờ giấy đã úa vàng.

Đây là sau khi phu thê họ thành thân, Lâu Ngọc Dung khó sinh phát hiện ra Lâm Nguyên Đạc lén lấy nhân sâm cứu mạng của nàng tặng cho người trong lòng nên đã nhất định đòi hòa ly. Ông ta vì muốn dỗ dành thê tử mình nên cố ý viết một chứng từ đưa cho nàng.

Bên trong viết rất rõ nếu như ông ta còn vì mẫu tử Phương Thu Ý mà mắc nợ thê nhi thêm một lần nữa sẽ tự nguyện rời đi, để lại tất cả tài sản tích góp bao nhiêu năm nay tặng lại cho ba mẫu tử nàng.

Nói thật thì chứng từ này viết ra chỉ mang ý đùa. Lúc đó Lâu Ngọc Dung đơn giản là tạo ra một bậc thang đi xuống để hai phu thê hòa thuận lại mà thôi, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nó lại hữu dụng, nàng sẽ dùng thật tốt cái chứng từ cũng như thuyết phục bản thân, bất kể Lâm Nguyên Đạc giúp đỡ mẫu tử nhà kia thế nào, trái tim ông ta người nhà ông ta đều ở nhà này.

Lâm Nguyên Đạc không ngờ ông ta lại nhìn thấy cái chứng từ kia lần nữa, lần đó thê tử ông ta cực kỳ khó dỗ dành ông ta mới dưới sự đe dọa của nàng viết ra tờ giấy này.

Nhìn rõ nét chữ trên tờ giấy Lâm Nguyên Đạc kinh ngạc trợn mắt: "Thế mà bà vẫn giữ cái này?"

Tần Thu Uyển cười trào phúng: "Mười lăm năm rồi, tự ta cũng nghĩ nó mất rồi nhưng không ngờ vẫn còn. Vừa hay bây giờ có thể dùng đến." Nàng cầm hai tờ giấy đưa cho bà đỡ đứng bên cạnh: "Đến nha môn lấy đơn hòa ly về cho ta."

Lâm Nguyên Đạc: "..."

Chuyện xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài.

Xem dáng vẻ của Lâu Ngọc Dung rõ ràng là quyết tâm muốn trở mặt, kiên quyết viết đơn hòa ly bắt ông ta rời đi. Nếu như đại nhân nhận án kiện này sẽ tra ra ông ta liệu có vì mẫu tử Phương Thu Ý tính kế thê nhi mình không, đến lúc đó tất cả mọi chuyện phát sinh trong thư phòng đều lộ ra cho thiên hạ biết.

Bao gồm cả việc ông ta muốn chăm sóc cho Cố Oánh Oánh nên cố ý đưa nàng ta đến hầu hạ ở thư phòng, làm một công việc nhàn hạ lại nhận tiền công cao hơn cả chưởng quỹ. Còn cả chuyện Cung Oánh Oánh với nhi tử ông ta làm chuyện thân mật ở thư phòng này... Những những chuyện này nếu truyền ra ngoài, ông ta nhiều nhất cũng chỉ bị người ta mắng vài câu vong ân phụ nghĩa và phong lưu. Nhưng đối với thanh danh hai mẫu tử Phương Thu Ý thì đây không phải là điều gì tốt.

"Ngọc Dung, chúng ta là phu thê bao nhiêu năm sao bà không niệm tình cảm một chút nào vậy?"

Tần Thu Uyển tức đến bật cười: "Ngươi tính toán đủ kế hòng muốn đưa kẻ thù đến trước mặt ta khiến ta bực bội. Giữa chúng ta còn cần tình cảm nữa sao?"

Lâm Nguyên Đạc muốn bảo toàn cho thanh danh của hai mẫu tử Phương Thu Ý thì không thể cho Lâu Ngọc Dung cầm giấy đi lấy giấy hòa ly về.

Nhưng mà nàng ta chắc chắn sẽ đi. Trừ khi... ông ta đồng ý buông bỏ hết tất cả tài sản ra đi.

Thế nhưng ông ta vất vả kinh doanh nhiều năm làm sao có thể cam tâm chắp tay tặng toàn bộ tài sản cho người ta?

"Ngọc Dung, tôi biết bà tủi thân nhưng bà bắt tôi ra đi thế này làm sao được?" Lâm Nguyên Đạc tận tình khuyên nhủ: "Bà không biết chuyện làm ăn buôn bán, nếu như tôi đi rồi chắc chắn chuyện làm ăn của Lâm gia sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, những tổn thất này đều là tổn thất về tiền bạc, là lợi ích của con cái chúng ta! Bà không nghĩ cho bản thân cũng phải suy nghĩ cho hai hài tử của chúng ta! Bà không muốn Cung Oánh Oánh về làm nhi tức vậy tôi chiều ý bà vậy, chuyện này xong rồi đúng không? Ở cùng nhau bao năm không dễ dàng, chuyện hòa ly là chuyện tổn thương tình cảm không được tùy tiện nhắc đến."

Ông ta nói cả một tràng dài chốt lại chỉ có một ý tứ.

Nếu như nhất quyết muốn hòa ly, Lâm Nguyên Đạc bằng lòng nhượng bộ, không tiếp tục khăng khăng cho Cung Oánh Oánh vào phủ nữa.

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Sự tồn tại của mẫu tử nàng ta như cái gai mắc trong cổ họng ta, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy đau đớn không chịu nổi, nhưng vì ngươi ta đều có thể chịu đựng được. Bây giờ, ta đau đủ rồi, cũng nhịn đủ rồi, ta không muốn tiếp tục như thế này nữa. Vì thế đơn hòa ly này ta nhất định phải viết."

Nói xong nàng thúc giục bà đỡ: "Đi nhanh đi, trước khi trời tối ta muốn nhìn thấy giấy hôn thú."

Ngụ ý để nhanh chóng nhận được giấy hôn thú còn có thể cho nha môn một số lợi ích.

Với Lâm Nguyên Đạc mà nói hòa ly là chuyện nhỏ, thanh danh của hai mẫu tử Phương Thu Ý mới là quan trọng nhất.

Nhìn bà đỡ co cẳng chạy đi Lâm Nguyên Đạc cắn răng: "Tôi đồng ý với bà." Để đề phòng Lâu Ngọc Dung nhất định muốn làm lớn chuyện này ra cho mọi người bên ngoài đều biết ông ta giật đơn hòa ly nhanh chóng ấn dấu tay.

Ra đi chỉ là biện pháp tạm thời để nghĩ kế sách, đợi quay về dỗ người là được. Dù sao tờ đơn này cũng không rõ ràng, ông ta có ấn dấu cũng không sao.

Tần Thu Uyển thấy thế mới hài lòng cười mỉm gọi bà đỡ quay về, nàng lấy đơn hòa ly từ trong tay bà đỡ để trước mặt Lâm Nguyên Đạc, nhìn thấy ông ta ấn dấu tay tâm tình liền tốt lên: "Thế có phải tốt không, nói nhảm nhiều làm gì thẳng thắn lên." Nàng nghĩ nghĩ lại nói: "Thêm một câu nữa."

Nàng nhấc bút viết bên trên dấu ấn tay một dòng "Lâm Nguyên Đạc đồng ý từ bỏ tất cả tài sản Lâm gia một mình rời đi."

Lâm Nguyên Đạc: "..." Còn có thể viết thêm bên trên sao?

Cầm tờ đơn hòa ly đã được ấn dấu tay xong xuôi Tần Thu Uyển phân phó: "Đi lấy hôn thư đi."

Lần này không cần dùng đến tờ giấy đã ố vàng kia nữa.

Lâm Nguyên Đạc trong lòng cực kỳ bực tức, ông ta đã gần đến tuổi tứ tuần rồi không đủ can đảm để làm lại tất cả mọi thứ thêm một lần nữa, ông ta trong bụng hạ quyết tâm dỗ dành thê tử mình: "Ngày đó chúng ta đùa giỡn mới viết ra văn tự này, bà trả lại cho tôi có được không?"

"Không!" Tần Thu Uyển trước mắt ông ta tỉ mỉ cất tờ giấy vào tay áo, nàng tiếp tục nói: "Đây cũng xem như ta dạy cho ngươi một bài học, chuyện mình không làm thì đừng bao giờ hứa hẹn lung tung."

Nàng nhìn xung quanh một vòng: "Nếu như ngươi đã ấn dấu tay vào đơn hòa ly rồi thì tất cả của cải Lâm gia cũng sẽ không thuộc về ngươi nữa. Nói ra thì mọi việc buôn bán kinh doanh của ngươi đều là tiền của ta và giúp đỡ của Lâu gia mới có được như ngày hôm nay, thật sự không chia cho ngươi thì ta cũng chẳng tính là quá đáng. Ngươi đi đi."

Lâm Nguyên Đạc: "..."

Ông ta còn đang tính toán đuổi hết hạ nhân đi rồi dỗ dành nàng, sao có thể chịu đi?

Cung Oánh Oánh bị sự việc tiến triển thành mức này dọa sợ, vội vàng nói: "Phu nhân, người với Lâm thúc tình cảm nhiều năm người đừng vì xúc động mà làm ra chuyện sau này phải hối hận."

"Đến lượt ngươi quan tâm." Đối với nàng ta giọng điệu của Tần Thu Uyển vô cùng bực mình: "Không nhìn thấy à? Phu thê ta đi đến bước đường này là do mẫu tử nhà ngươi!"

Nàng chỉnh lại trâm cài tóc giọng nói hòa hoãn lại: "Tuy nhiên từ nay về sau mẫu tử ngươi với ông ta có dây dưa qua lại thế nào cũng không liên quan đến ta nữa. Các ngươi cứ việc quấn lấy ông ta đòi tiền, không có ai ngăn cản nữa." Nàng phất tay: "Người đâu, tiễn khách."

Bà đỡ đứng bên cạnh ngay lập tức đưa tay ra.

Lâm Nguyên Đạc nhất thời không nói nên lời, ông ta vẫn không tin Lâu Ngọc Dung thật sự sẽ buông tay mình, ông ta thở dài: "Ngọc Dung bà bình tĩnh đã, tôi sang bên phụ mẫu ở vài ngày."

Nói xong cẩn thận đưa Cung Oánh Oánh rời đi.

Đợi người đi hết Tần Thu Uyển lập tức nói: "Đem tất cả khế nhà và khế đất trong nhà mang đến nha môn đổi thành tên của ta."

Tiền Tần Thu Uyển có thể tự kiếm được, chẳng qua nàng đơn giản không muốn Lâm Nguyên Đạc chiếm tiện nghi.

Có tờ đơn hòa ly rồi việc sang tên chắc sẽ dễ dàng hơn.

Mọi chuyện tiến hành thuận lợi khiến tâm tình Tần Thu Uyển rất tốt, lúc quay về còn không quên mang thêm cho nhi nữ ít đồ ăn vặt.

Đã có người đợi nàng ở ngoài cổng lớn Lâm gia.

Phương Thu Ý mặc áo vải xanh đang ngồi xổm bên cạnh sư tử đá một cách đáng thương, nhìn thấy xe ngựa của Tần Thu Uyển nàng ta nhanh chóng đứng dậy nói: "Lâm phu nhân, ta có chuyện muốn nói với ngài."

Tần Thu Uyển vén rèm lên: "Kể từ lúc nãy ta đã không còn là Lâm phu nhân nữa, gọi ta là Lâu cô nương."

Phương Thu Ý mím môi, lại bước lên hai bước: "Lâu cô nương, ta muốn nói chuyện với ngươi việc nhi nữ ta."

"Không cần." Tần Thu Uyển lắc lắc ngón tay: "Trong phủ bây giờ do ta làm chủ, mẫu tử ngươi đừng hòng vào phủ."

Sắc mặt Phương Thu Ý nhợt nhạt, ngoài ba mươi tuổi nhưng khuôn mặt lại không có nhiều nếp nhăn, ngũ quan dịu dàng, lông mày lúc này hơi nhíu lại lộ ra vẻ u sầu, nếu như để cho nam nhân nhìn thấy không tránh được nổi lên lòng thương hại.

"Lâm..."

Tần Thu Uyển giơ tay ngăn cản lời nàng ta, nàng nhấn mạnh: "Lâu cô nương!"

"Lâu cô nương," Phương Thu Ý đành phải đổi lại: "Nữ nhi ta vừa về đã tìm đến cái chết, nó xé một dải lụa trắng định treo cổ tử tự, may mà ta phát hiện kịp thời... Dù gì cũng là một mạng người, ngươi thật sự trơ mắt nhìn được sao?"

Nàng ta khóc tới khóc không ra tiếng.

Tần Thu Uyển không biết việc này là thật hay giả, vẻ mặt nàng thờ ơ: "Cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai chân đâu có hiếm. Trên thế gian này có phải một mình nhi tử ta là nam nhân đâu, lẽ nào do nhi nữ ngươi không ai thú?"

Phương Thu Ý trợn to mắt: "Ngươi cũng là nữ nhân, sao ngươi có thể ác độc như vậy?"

Tần Thu Uyển xuống xe ngựa đi về phía cửa phủ thản nhiên nói: "Trên đời này không phải ai yêu nhau sau này đều đến được với nhau. Nhớ lại năm đó ngươi với Lâm Nguyên Đạc không phải cũng yêu đương nồng nhiệt, sau một người thú thê một người thành thân hay sao?"

Phương Thu Ý tái mặt: "Bất kể ngươi tin hay không thì ta từ lâu đã buông tay Lâm đại ca rồi. Giữa chúng ta qua lại trong sạch, chưa bao giờ vượt quá giới hạn cho phép."

Tần Thu Uyển đã đi đến cửa nghe vậy liền quay người lại: "Nếu ngươi đã hiểu lễ giáo như vậy tại sao nhi nữ ngươi lại bỏ thuốc tính kế nam nhân? Ngươi vất vả dạy dỗ nàng ta một đời là dạy dỗ cái này?"

Lời nói gay gắt đả kích Phương Thu Ý run bần bật. Nàng ta vừa khóc vừa run run nói: "Lâu cô nương, là ta có lỗi với ngươi, chuyện năm đó không liên quan đến Oánh Oánh, ngươi đừng giận chó đánh mèo lên con bé."

"Ta đang giận chó đánh mèo đấy ngươi làm gì được ta?" Tần Thu Nguyệt thản nhiên: "Mẫu tử ngươi ngoan cố ở giữa phu thê ta nhiều năm qua, ta hận các ngươi có gì đáng ngạc nhiên?" Nói xong nhấc chân bước vào cửa, nàng phất phất tay phân phó gác cổng: "Từ hôm nay trở đi chỉ cần mẫu tử họ tới gần trực tiếp thả chó."

Phương Thu Ý: "..."

Lâm Hữu Lang đã chuyển biến tốt đẹp hơn, sẩm tối Tần Thu Uyển đang ăn cơm với Vân Đóa, một nha hoàn vội vã chạy đến bẩm báp: "Phu nhân, lão thái thái đến rồi. Công tử không biết ban ngày xảy ra chuyện gì nên đã mời lão thái thái đến đây."

Vẻ mặt Vân Đóa khờ khạo hỏi: "Tổ mẫu đến rồi?"

Tần Thu Uyển rót cho Vân Đóa một bát canh: "Từ hôm nay Vân Đóa không có tổ mẫu nữa, chỉ có ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu thôi hiểu chưa?"

Vân Đóa kinh ngạc: "Tổ mẫu con chết rồi ư?"

Tần Thu Uyển cười khúc khích: "Con có thể xem như bà ấy chết rồi."

Vân Đóa bắt đầu nghiêm túc: "Chết rồi nghĩa là chết rồi, chưa chết là chưa chết, sao có thể xem như chứ?"

Dung mạo thiếu nữ xuân xanh thanh nhã nghiêng nghiêng đầu, mặt mày ngây ngô, càng nhìn càng thích, Tần Thu Uyển cười nhéo chóp mũi nàng: "Loại người đáng ghét như vậy con cứ xem như đã chết là được."

Vân Đóa chỗ hiểu chỗ không: "Cho nên, nương ghét tổ mẫu? Nhưng phụ thân bảo con phải hiếu thuận với trưởng bối."

Tần Thu Uyển dịu dàng nói: "Nếu như trưởng bối không tốt thì chúng ta không cần hiếu thuận với họ."

Vân Đóa ngơ ngác không hiểu: "Nhưng phụ thân nói..."

Tần Thu Uyển ho khan một tiếng: "Vân Đóa, nương quên không nói cho con biết, những lời phụ thân con nói ông ấy đều không thể coi là thật."

Vân Đóa: "..."

 
Bình Luận (0)
Comment