Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 95

Chương 95
Tần Thu Uyển vừa lên tiếng xem như đã vạch trần ý định của Lâm mẫu.

Bây giờ Lâm Hữu Lang đừng nói là có mười dặm hồng trang thú thê tử, mà chỉ sính lễ cầu thân như nhà bình thường cũng không có. Vì vậy hôm nay Lâm mẫu đến, thứ nhất là muốn khuyên Lâu Ngọc Dung hủy mối hôn sự kia đi, nối lại tiền duyên với Lâm gia. Thứ hai là cũng muốn Lâu gia cho tôn tử một ít ngân lượng.

Vừa nãy một đường đi tới, bà ấy trong lời ngoài lời đều nói Lâm Hữu Lang hiểu chuyện như thế nào, bảo hắn thú thê tử khó khăn ra sao. Lâu phu nhân thỉnh thoảng cũng nói vài câu, mắt thấy chuyện sắp thành công rồi, liền nghe thấy câu nói của nhi tức cũ.

“Đây là có ý gì?”

Lâu phu nhân nhíu mày.

Tần Thu Uyển không hề khách khí nói chuyện Lâm Nguyên Đạc tới mượn ngân lượng của nàng để thú Cung Oánh Oánh, cuối cùng nói: “Người buôn bán chúng ta, một khi mượn ngân lượng, không nói tới tiền lãi, ít nhất cũng phải xem đối phương có khả năng chi trả hay không, mới cho mượn đúng không? Mẫu tử bọn họ thì sao...Không phải con xem thường bọn họ, nhưng bọn họ rời khỏi Lâu gia chúng ta thì đời này cũng chỉ như vậy mà thôi. Cho bọn họ mượn ngân lượng như lấy bánh bao thịt cho chó ăn vậy.”

Câu nói này cũng quá khó nghe rồi.

Lâm mẫu sống sung sướng nhiều năm, sao có thể chịu được lời này? Hơn nữa lúc trước Lâu Ngọc Dung cho dù bất mãn với bà ấy, nhiều nhất là không để ý đến bà ấy, trước giờ chưa nói qua lời khó nghe như vậy.

Bà ấy nhấn mạnh: “Ngọc Dung, ta là trưởng bối.”

Tần Thu Uyển không nhanh không chậm nói: “Lúc trước là như vậy, bây giờ không phải rồi.”

Lâm Nguyên Đạc bước lên một bước, không đồng ý nói: “Ngọc Dung, lời này của bà quá quá đáng rồi. Cho dù hai chúng ta không còn là phu thê, nhưng vẫn còn hai hài tử, nương ta tóm lại vẫn là tổ mẫu của hài tử. Bà ấy sao lại không phải trưởng bối của bà rồi?”

Tần Thu Uyển tự đắc nói: “Ta nhớ mấy năm trước thúc thúc trong tộc ngươi tới mượn ngân lượng ngươi, lúc đó lời ngươi nói còn khó nghe hơn bây giờ nhiều.”

Đúng là có chuyện như vậy, Lâm Nguyên Đạc không vui: “Hai chuyện này sao giống nhau được? Thúc thúc trong tộc đó của ta ăn chơi trác táng, lấy ngân lượng đi cờ bạc.”

Tần Thu Uyển không chút khách khí phản bác lại: “Ngươi không thích mục đích ông ấy mượn ngân lượng, vậy nên không muốn cho mượn. Bây giờ ta cũng không muốn đưa ngân lượng cho hai mẫu tử Phương Thu Ý nên ta cũng không cho mượn, sao lại không giống?”

Phu thê hai người tranh cãi kịch liệt.

Phu thê Lâu gia đều nhìn thấy rõ, trong lòng đều có tính toán. Lại nhìn thấy Chử Tu Nghệ ngọc thụ lâm phong từ trong nhà đi ra, hai mắt lập tức sáng lên, Lâu phụ nhanh chóng nói: “Ngọc Dung nói đúng, hai đứa nếu đã không còn là phu thê, thì không nên gần gũi quá. Lúc nãy là ta suy nghĩ quá nông cạn rồi...” Ông ấy phân phó nha hoàn: “Tiễn hai người bọn họ ra ngoài.”

Nha hoàn giơ tay về phía hai mẫu tử.

Sắc mặt mẫu tử Lâm gia cứng ngắc.

Lúc nãy phu thê Lâu gia còn đồng ý dẫn bọn họ vào, có lẽ cũng có ý định để hai phu thê bọn họ tái hợp. Nhưng sau khi nhìn thấy Chử Tu Nghệ lập tức thay đổi suy nghĩ.....Lâm Nguyên Đạc đột nhiên nghĩ tới những người tế tử mà Lâu phụ chọn.

Chỉ cần là người có lợi với Lâu gia thì đều có thể thành thân. Cũng chỉ có Lâu Ngọc Dung là một ngoại lệ mà thôi.

Ông ta đã nghe ngóng qua, Chử Tu Nghệ là người phủ thành, hơn nữa Chử gia trong thành cũng được xem như hộ lớn thứ nhất thứ hai, tất nhiên tốt hơn nhiều so với một người bình thường xuất thân từ nhà nông không chút danh tiếng như ông ta.

Tâm tư lúc này của Lâu phụ vô cùng rõ ràng, đó là muốn biến Lâu Ngọc Dung một ngoại lệ duy nhất trở lại con đường đúng đắn, đóng góp một phần công sức cho Lâu gia.

“Nhạc phụ, những năm qua, con luôn tôn trọng người như phụ thân...”

Lâu phụ không cho là như vậy: “Ta cũng không thiếu nhi tử, người nhanh đi đi!”

Vừa nói xong, còn phất phất tay.

Động tác tùy ý, như đuổi ruồi muỗi vậy.

Lâm mẫu không cam tâm, hôm nay nếu như bị đuổi ra, đợi đến khi Chử Tu Nghệ ở trước mặt phu thê Lâu gia trổ tài, làm gì còn có chuyện của Lâm gia bọn họ?

“Thông gia, bản thân Ngọc Dung tùy hứng, mọi người cũng không thể chiều theo nó.”

Trong lúc gấp gáp lời nói cũng không quá khách sáo.

Lâu phu nhân lập tức trở mặt: “Lâm lão thái thái, ta nguyện ý sủng ái nữ nhi, đều là chuyện nhà ta. Thân là người ngoài, bà không cần nói bậy nói bạ, tránh làm người ta chán ghét. Còn nữa, thân là khách phải tự biết thân biết phận, chủ nhà đã tiễn khách thì không nên dây dưa. Nếu không thật sự bị đuổi ra ngoài thì cũng là các người mất mặt.”

Nói xong, lạnh lùng phân phó: “Tiễn người ra ngoài. Sau này loại người không biết chừng mực như vậy không được cho vào cổng.”

Việc đến nước này, Lâu gia rõ ràng không nể mặt Lâm gia nữa.

Lâm mẫu cũng biết bây giờ ngoan ngoãn rời đi là tốt nhất, nhưng mà sao bà ấy có thể cam tâm?

Khi bị bà đỡ đuổi ra ngoài còn không nhịn được hỏi: “Các người không nhận Lâm gia là người thân, đến Hữu Lang cũng không nhận sao?”

Lâu phu nhân nhíu mày, hỏi nữ nhi: “Ngày khác vẫn phải đón Hữu Lang về đi.”

Trong lòng Tần Thu Uyển có tính toán, không trả lời, ngược lại nói: “Vị Chử công tử này là vị hôn phu con sắp đính ước.”

Lâu phu nhân hôm nay nghe tin vội vàng đến, không biết trong phủ nữ nhi có khách. Trước khi đến bà ấy còn có chút nghi ngờ, nhưng nhìn thấy dung mạo khí chất và cách ăn mặc của người trước mặt thì cũng biết một hai về thân phận của hắn.

Dù gì, họ Chử cũng khá hiếm, đặc biệt là khí chất của vị Chử công tử này, không thể xuất thân trong gia đình bình thường. Ông dò hỏi: “Chử gia của phủ thành...”

Chử Tu Nghệ hành lễ: “Không ngờ người cũng nghe qua, Chử Hải là đại ca ta.”

Lâu phụ đã đi qua phủ thành, biết đương gia bây giờ của Chử gia chính là Chử Hải, lập tức vui mừng: “Ta và Chử đông gia còn có chút duyên phận, nếu ngươi đã đến huyện thành, sao lại không đến tìm ta?”

Chử Tu Nghệ cười nói: “Không dám quấy rầy. Nhưng sau khi thú Ngọc Dung, người chính là nhạc phụ của ta, sau này hai nhà là thông gia, nhất định phải thường xuyên qua lại.”

Lâu phu nhân cũng biết Chử gia, cười hỏi: “Nghe nói Chử gia rất lớn?”

Lâu phụ và bà ấy là phu thê nhiều năm, thê tử vừa mở miệng, ông ấy liền biết ý của bà ấy, lập tức không dấu vết trừng thê tử một cái, cười tiếp lời: “Bà đúng là phí lời, Chử gia phú quý mấy trăm năm, có thể không lớn sao?”

Vừa dứt lời, Chử Tu Nghệ liền biết ý của nhạc mẫu tương lai, cười nói: “Đúng là hơi lớn, nhưng mà viện của con và đại ca cách hai con đường, ra ngoài cũng thuận tiện.”

Trong trạch viện của đại hộ nhân gia, sẽ phân thành những viện tử to to nhỏ nhỏ, mà vị trí của những viện này và người sống trong đó đặc biệt quan trọng.

Càng là người quan trọng trong nhà sẽ cách chủ viện càng gần. Nghe thấy viện của hắn chỉ cách viện của Chử Hải một con đường nhỏ, phu thê hai người liền hiểu. Chử Tu Nghệ trước mặt chính là con cháu trực hệ đời này của Chử gia.

Lâu phụ vốn chỉ cần hắn liên quan tới Chử gia là được, không ngờ còn có niềm vui bất ngờ thế này. Nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình, bước lên giơ tay nói: “Đều không phải là người ngoài, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”

Hai bên đều có lòng, càng nói càng hợp. Sau nửa ngày, hai người đã trở thành quan hệ nhạc phụ tế tử thân thiết.

Phu thê Lâu gia không phản đối, hôn sự liền được định đoạt.

Dần dần người ngoài cũng tiếp nhận việc Lâu Ngọc Dung lại gả cho người khác.

Nhưng người Lâm gia không tiếp nhận được.

Những ngày này Lâm Nguyên Đạc vì mượn ngân lượng, chân thiếu chút nữa chạy gãy luôn rồi, tốn nhiều ngân lượng mời người khác uống rượu nhưng vẫn không mượn đủ ngân lượng để thú thê tử.

Phía Cung gia ngày nào cũng cho người tới hỏi, đến Lâm Nguyên Đạc cũng bực bội.

Mà Cung gia không có được câu trả lời chính xác cũng bực bội, ngày hôm nay vậy mà đích thân Phương Thu Ý tới.

Nàng ta khóc đi tới, sau khi nhìn thấy Lâm Nguyên Đạc khóc càng đau lòng hơn: “Nguyên Đạc, Oánh Oánh đêm qua nó lại đi tìm cái chết...mối hôn sự này còn không định xuống ta sợ rằng sẽ mất đi con bé.”

Trong lòng Lâm Nguyên Đạc cũng không dễ chịu gì: “Để ta nghĩ cách.”

Phương Thu Ý cho rằng hôn sự không tổ chức là tốt nhất, nhưng lời này tốt nhất là do Lâm gia nói ra, nàng ta lại hiểu lòng người nên thuận thế đồng ý. Qua đó cũng cho thấy mẫu tử nàng ta thấu tình đạt lý.

Lần này nàng ta đến, vốn là muốn ép Lâm gia một chút, nếu không lấy ra được ngân lượng chỉ có thể nói với nàng ta về việc làm đơn giản hôn sự hơn.

Thấy Lâm Nguyên Đạc không nói, nàng ta khóc nói: “Oánh Oánh thích Hữu Lang, cũng không tham ngân lượng, hay danh tiếng gì đó, các người nhanh tới cửa cầu thân đi! Nếu không Oánh Oánh không còn nữa ta cũng không sống nữa...”

Nói như vậy, gần như rõ ràng rồi đúng không?

Nhưng Lâm Nguyên Đạc lại không thuận thế nghe theo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Muội yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ đến cửa cầu thân.”

Tiếng khóc Phương Thu Ý đột nhiên dừng lại, nghi ngờ nhìn ông ta: “Thật sao?”

Nàng ta vốn dĩ muốn hỏi ông ta lấy ngân lượng từ đâu, lại cảm thấy sau khi hỏi câu này thì có hơi khinh thường lập tức nuốt ngược trở lại bụng.

“Thật.” Giọng điệu Lâm Nguyên Đạc quả quyết: “Sáng mai, các người chuẩn bị tiếp khách, muộn nhất là buổi trưa, chúng ta nhất định đến.”

Quả quyết như vậy ngược lại khiến Phương Thu Ý yên tâm.

Nàng ta biết Lâm Nguyên Đạc là một người thông minh, có lẽ đòi được ngân lượng từ chỗ Lâu gia hoặc là Lâu Ngọc Dung rồi, như vậy nàng ta càng không nên hỏi.

Lâm Nguyên Đạc tiễn nàng ta ra cửa, nhìn nàng ta rời đi xong. Bản thân cũng không vào nhà mà đi sang bên kia đường.

Mấy ngày này ông ta đi khắp nơi mượn ngân lượng, bám theo người ta rất chặt, có một số người ngại từ chối trước mặt, bèn chỉ cho ông ta một con đường khác.

Trong hầu hết các sòng bạc đều có người cho vay.

Lãi cao đúng là cao hơn thật nhưng có thể lấy bất cứ lúc nào, chỉ cần đồng ý viết giấy mượn nợ, thì có thể cầm ngân lượng.

Lâm Nguyên Đạc không phải là tên ngốc, biết ngân lượng đó không trả được hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng chuyện đến bây giờ ông ta cũng là bất đắc dĩ.

Đêm khuya chính là lúc sòng bạc náo nhiệt nhất, Lâm Nguyên Đạc đi vào, thể hiện ý định của mình, lập tức được nha hoàn dẫn lên lầu.

Những người cấp bậc thấp ở đây cả ngày đón tiếp nhiều người, biết được không ít tin tức. Hai bên chưa nói được mấy câu, Lâm Nguyên Đạc đã thuận lợi mượn được hai trăm lượng bạc.

Ông ta cầm ngân lượng thì chỉ cảm thấy nóng cả người.

Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng, một ngày nắng đẹp, tổ tôn ba người Lâm Nguyên Đạc dẫn bà mối tới cửa cầu thân.

Phương Thu Ý vốn còn có chút lo lắng, sợ lễ vật mang đến ít quá khiến Cung Xương không hài lòng.

Nhưng sau khi nhìn thấy hạ nhân nâng từng thùng gỗ đỏ vào cửa thì càng thêm bất an.

Không phải vì quá ít mà là vì quá nhiều.

Lâm Nguyên Đạc lấy ở đâu ra nhiều ngân lượng như vậy?

Trên mặt Phương Thu Ý cười dịu dàng, trong lòng lại vô cùng khó chịu như cào tim cào phổi, khi thấy Lâm Nguyên Đạc đi vệ sinh lập tức mượn cớ ra khỏi đại sảnh đi theo.

“Nguyên Đạc.”

Lâm Nguyên Đạc xoay người, cười hỏi: “Bây giờ muội có lẽ đã yên tâm rồi nhỉ?”

Phương Thu Ý: “...” Càng lo lắng hơn đó.

Nàng ta trước giờ chưa quên chuyện Lâm Nguyên Đạc mượn ngân lượng để thú nữ nhi mình vào cửa, cười nói: “Lễ vật quá nhiều, ta sợ Oánh Oánh nhận không nổi.”

“Nó là nữ nhi của muội, trong mắt ta, con bé như con của ta, cho dù ta đưa bao nhiêu đồ tốt, con bé đều có thể nhận được.” Trong mắt Lâm Nguyên Đạc tràn đầy dịu dàng: “Muội yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nó.”

Phương Thu Ý thật sự nhịn không được nữa rồi, hỏi thẳng: “Những lễ vật đó tốn hết bao nhiêu ngân lượng.....từ đâu có vậy?”

Lâm Nguyên Đạc vô thức không muốn nói cho nàng ta sự thật, chuyện chạy đi vay có lãi này không phải chuyện tốt gì, hơn nữa, nơi cho vay ngân lượng rất nổi tiếng, ông ta không muốn nàng ta lo lắng.

“Ta mượn của người ta.”

Trong phút chốc sắc mặt Phương Thu Ý trắng bệch, thân thể lung lay như sắp đổ, hận không thể ngất đi.

Từ đồ cầu thân cho đến sính lễ, có nhiều thứ đặt mua như vậy, nào là điểm tâm, rồi cả ngân lượng để mời đội ngũ rước dâu các loại cũng không thể dùng ít tiền được. Số ngân lượng này tiêu rồi, sau này lấy cái gì để trả? Lại do ai trả?

Nữ nhi nhận được lợi ích có thể không trả sao?

Chương 96
Phương Thu Ý một tay vịn tường, run giọng hỏi: "Mượn ai?"

"Muội không cần phải để ý chuyện đó." Lâm Nguyên Đạc vung tay lên: "Muội đừng lo lắng, trong lòng ta biết rõ. Bạc có thể kiếm bất cứ lúc nào, còn việc thành thân thì chỉ có lần này thôi, ta nhất định phải làm cho thật nở mày nở mặt."

Phương Thu Ý không đồng ý: "Bây giờ chúng ta không có tiền, không cần phải làm như thế đâu. Ví dụ như những món điểm tâm kia, dùng của các cửa hiệu bình thường là được, không cần phải đặt người khác làm. Còn có, kiệu hoa mười sáu người khiêng kia cũng không cần thiết..."

"Ta muốn vậy." Lâm Nguyên Đạc mỉm cười đánh gãy lời nàng: "Đây đều là ý định của ta, muội cứ làm theo là được."

Phương Thu Ý đột nhiên cảm thấy người trước mặt này rất cố chấp, không khỏi nói: "Huynh muốn Đông Sơn tái khởi, vậy tiền vốn thì sao? Nếu lỡ không kịp, huynh tính thế nào?" Lời ra khỏi miệng, mới nhận ra giọng điệu của mình không tốt lắm, nên dịu giọng nói: "Người huynh mượn tiền tính tình ra sao? Có thể đột nhiên đòi huynh trả hay không?"

Trong ngày vui như hôm nay, Lâm Nguyên Đạc không muốn nhắc tới chủ nợ: "Muội cứ yên tâm đi, bên ngoài mọi người đang đến rồi đấy, muội đi ra chào hỏi trước đi." Còn ông ta thì đi nhà xí.

Cung Xương cũng không lo lắng số tiền mà Lâm gia cầu thân là từ đâu mà có, nhìn vào đống đồ đạc, nghe người xung quanh nịnh nọt, ông ta cười vô cùng vui vẻ, còn lôi kéo Lâm Nguyên Đạc, thông gia tương lai cùng uống rượu.

Trong bầu không khí náo nhiệt, mối hôn sự đã được định ra.

Cung Oánh Oánh thấy rất ngượng ngùng, đã sớm tránh về phòng.

Lâm Nguyên Đạc uống rượu xong, cười nói với nhi tử: "Kể từ hôm nay, con và Oánh Oánh là hôn thê và hôn phu của nhau, có thể qua lại với nhau nhiều hơn. Hai người các con cùng nhau mua đồ sính lễ, chỉ cần là Oánh Oánh thích, con cứ việc mua, ta có bạc, không cần phải tiết kiệm thay ta."

Lâm Hữu Lang nhìn nam nhân có vẻ hạnh phúc cứ như là chính mình sắp thành hôn này với cảm xúc lẫn lộn.

Mối hôn sự giữa hai nhà Cung Lâm đã được định ra, Tần Thu Uyển biết được tin này, nhưng cũng không để trong lòng.

Lâm Nguyên Đạc không sợ chết mà chạy đi vay mượn tiền bạc, về sau tiền lãi cứ giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, những ngày tháng tốt đẹp của tổ tôn ba người Lâm gia chẳng mấy chốc mà sẽ chấm dứt.

Vào buổi chiều ngày hôm nay, Tần Thu Uyển và vị hôn phu của nàng đã hẹn nhau cùng đi du ngoạn, thuận tiện đặt mua của hồi môn.

Danh tiếng của nữ tử Lâm gia rất tốt, rất nhiều chưởng quỹ trong thành đều biết, nữ tử Lâm gia rất thích mua son phấn, đồ hóa trang, đồ trang sức, vải vóc nên vừa nhìn thấy Tần Thu Uyển bước vào cửa, liền lập tức tiến lên nghênh đón.

Nhìn thoáng qua, Chử Tu Nghệ liền chọn trúng một chiếc vòng tay màu xanh lục nổi bật trong đó, chất ngọc óng ánh sáng long lanh, hắn đưa tay cầm lấy: "Ta đeo giúp nàng."

Tần Thu Uyển cũng không quá quan tâm đến những vật ngoài thân này, có điều, đồ mà vị hôn phu tặng nàng vẫn rất thích. Khi hắn duỗi tay đeo vào, chiếc vòng ngọc sáng long lanh làm cho làn da trắng nõn của nàng càng thêm trắng mịn.

"Có vẻ ổn." Chử Tu Nghệ giúp nàng cầm lấy chiếc còn lại, ánh mắt ra hiệu cho người tùy tùng ở bên cạnh đi tính tiền.

Tần Thu Uyển đang nhìn chiếc vòng ngọc trong tay nàng, dư quang thoáng thấy có một vị khách khác bước vào cửa, bóng người có chút quen thuộc.

Đại sảnh nhỏ này chứa đầy đồ trang sức tốt nhất trong cửa hiệu, các tiểu nhị cũng sẽ không tùy tiện đưa người vào. Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn lại phát hiện ra rằng đó là Lâm Hữu Lang và Cung Oánh Oánh, người vừa đính ước vào ngày hôm qua.

Hai người tay trong tay bước vào cửa, nhìn thấy Tần Thu Uyển ở trước quầy, Lâm Hữu Lang vội vàng chào hỏi: "Mẫu thân, người đến rồi à?"

Tần Thu Uyển khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào vòng ngọc trên tay, thản nhiên hỏi: "Ngươi làm gì ở đây vậy?"

Vừa rồi, Lâm Hữu Lang vừa nhìn thấy mẫu thân đã quá kích động, nghe thấy lời này mới nhớ tới ý đồ mình đến đây. Đột nhiên hắn có chút xấu hổ, nhưng cũng không muốn lừa dối mẫu thân: "Con đưa Oánh Oánh đi mua một ít đồ trang sức."

Tần Thu Uyển có chút kinh ngạc: "Đồ ở đây không hề rẻ. Phụ thân ngươi gần đây làm ăn phát đạt sao?"

Lâm Hữu Lang càng trở nên xấu hổ.

Cung Oánh Oánh mỉm cười bước tới, đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Lâm Hữu Lang: "Lâu di, thật trùng hợp."

"Ai là dì của ngươi?" Tần Thu Uyển không thèm đưa mắt nhìn nàng: "Nhìn dung mạo ngươi thấy cũng ra hình người dáng người, thế sao lại như người điên hô loạn vậy?"

Lời này thực sự không xuôi tai, Cung Oánh Oánh lập tức đỏ bừng hai mắt: "Lâu di, ta biết người không thích ta, nhưng bây giờ ta đã là vị hôn thê của Hữu Lang..."

Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Nhi tử của ta đã chết, lấy đâu ra nhi tức?" Vừa nói xong, thì nhìn thấy trong khay có một mặt dây chuyền hình con chuột bằng vàng, liền đưa tay cầm lên xem.

Chử Tu Nghệ cười hỏi: "Thích không? Thích thì mua." Ánh mắt hắn ôn nhu, ngữ khí cưng chiều.

Lâm Hữu Lang nhìn thấy, trong lòng cảm thấy không nói nên lời, nhất là khi nhìn thấy mẫu thân mình vì một lời nói của hắn mà mặt mày giãn ra, nhịn không được nói: "Nếu mẫu thân thích, con sẽ mua nó cho người."

Cung Oánh Oánh: "..."

Nàng kéo tay áo hắn: "Hữu Lang, Lâm thúc cho chàng bao nhiêu bạc?"

Trước khi đi ra ngoài, mẫu thân nàng đã lặng lẽ dặn dò rằng Lâm gia bây giờ thiếu không ít nợ bên ngoài, không nên tham lam khi chọn đồ, nhất định phải mua những thứ có thể nhận ra được giá trị của nó.

Vì đang mắc nợ nên trong tay Lâm Hữu Lang hẳn là không có nhiều bạc, nếu hắn mua nó cho mẫu thân thì điều gì sẽ xảy ra với nàng đây?

Hữu Lang quay đầu lại nhìn nàng: "Không thành vấn đề, với thân phận của ta, ta có thể lấy đồ trước rồi thanh toán hóa đơn sau."

Tần Thu Uyển ở một bên sờ sờ mặt dây chuyền, vừa nghe thấy lời này động tác trên tay dừng lại, rồi rất nhanh lại khôi phục. Cười tủm tỉm nói: "Là thật tâm, chứ không phải bị ép nên mới mua."

Chử Tu Nghệ quay đầu nhìn về phía tùy tùng.

Lâm Hữu Lang đã tiến lên một bước đi tới trước mặt quản sự: "Khoản nợ này nhớ ghi vào dưới danh nghĩa của ta."

Quản sự chỉ là nghe nói Lâm gia gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cũng không biết nội tình nên cười nói: "Lâm gia thật có phúc."

Tần Thu Uyển như cười như không: "Ta quên nói với các ngươi, sau này ta sẽ không quan tâm bất kì khoản nợ nào của Lâm Hữu Lang nữa. Nếu các ngươi mang nó đến phủ đệ bây giờ, tới cửa cũng không thể vào được."

Quản sự kinh ngạc, lập tức xác nhận. Lại nhìn về phía Lâm Hữu Lang một lần nữa, trên mặt mang theo một nụ cười thoả đáng: "Mặt dây chuyền này được chế tác từ vàng ròng, cần một trăm lượng bạc. Công tử dùng bạc hay là ngân phiếu?"

Lâm Hữu Lang: "..."

Hắn mang theo năm mươi lượng bạc, nhưng hắn không định dùng hết để mua đồ trang sức, số bạc này cần dùng để mua tất cả đồ sính lễ. Chỉ khi nghe mẫu thân nói vậy, hắn mới nhớ ra những khoản trước đây đều do song thân quyết toán.

Nhưng bây giờ thì khác, hắn ở với phụ thân không có tiền, căn bản không mua nổi mặt dây chuyền kia. Lúc này mới lúng túng nói: "Đã là tấm lòng thành của Chử công tử, ta không muốn trái ý, cứ để ngài ấy tính đi!"

Nụ cười trên mặt quản sự vẫn không đổi: "Công tử có thể chọn cái khác cho Lâm phu nhân.” Hắn ta cầm một viên ngọc như ý nhỏ lên: "Như ý ngụ ý tốt, Lâm phu nhân vừa mới nhìn nó một lúc, có lẽ cũng thích. Công tử không suy nghĩ về nó một chút sao?"

Lâm Hữu Lang suy nghĩ nhưng không nói gì.

Thực tế là đang nghĩ cách từ chối lịch sự mà không làm mất mặt. Nhưng Cung Oánh Oánh ở bên cạnh lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn, còn tưởng rằng hắn thật sự đi tính tiền, nên lúc này nàng mới lo lắng: "Hữu Lang, chàng đừng quên ý định ban đầu của chúng ta."

Lâm Hữu Lang đột nhiên tỉnh táo trở lại: "Được!" Hắn nhìn về phía tiểu nhị: "Chúng ta thành thân cũng cần một thanh ngọc như ý, ta thấy cái này rất tốt."

Ngọc như ý dài chừng một thước, vì sử dụng khối nguyên liệu lớn, nên chất ngọc bình thường. Quản sự cười nói: "Ban đầu bán mười lượng, nhưng chỉ lấy của công tử tám lượng."

Lúc này, Lâm Hữu Lang cũng không thể nói cái gì khác được, nếu hắn không muốn làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.

“Đắt quá!” Cung Oánh Oánh thực sự không muốn, thật ra nàng chỉ muốn mua vàng bạc thôi.

Ngọc chỉ cần rời khỏi cửa hàng, đi tới tiệm cầm cố thì nhiều nhất chỉ có thể đổi về tám phần giá tiền. Nhưng vàng và bạc thì khác, dù để bao lâu thì chúng vẫn có giá trị cao như vậy.

"Ta không muốn mua ngọc.” Cung Oánh Oánh nhẹ nhàng nói: "Ta tuổi Tý, chàng có thể mua mặt dây chuyền mười hai con giáp cho ta!"

Mặt dây chuyền mười hai con giáp đã được mang đến đây vào sáng sớm, mà con chuột kia giờ đã nằm trong tay Tần Thu Uyển.

Mặt Lâm Hữu Lang lúc này liền biến sắc.

Quản sự cười nói: "Chuột đã không còn, cô nương có thể xem thứ khác."

Ngay khi lời vừa nói ra khỏi miệng, Cung Oánh Oánh liền nhận ra mình thất thố, khi nhìn thấy vị hôn phu trước mặt thay đổi sắc mặt, lập tức nói: "Ta muốn bạc."

Giá bạc còn ổn, sắc mặt Lâm Hữu Lang dịu đi: "Nếu có thì lấy một cái."

Tần Thu Uyển nhìn hai người hòa hợp, đột nhiên nói: "Hữu Lang, có vẻ ngươi còn chưa chính thức gặp Chử thúc của ngươi."

Lâm Hữu Lang có thể hiểu rằng mẫu thân hắn không muốn dành cả cuộc đời mình cho một nam nhân đã có người khác trong lòng, nhưng đối với việc bà ấy tái giá hắn vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được.

Đặc biệt là nam nhân trước mặt trông cũng không lớn hơn hắn được mấy tuổi… Hắn có hơi khó xử khi gọi một người xa lạ là thúc.

"Chào Chử thúc." Lâm Hữu Lang hô một tiếng xong, lại hàn huyên thêm hai câu. Rồi mới mang theo Cung Oánh Oánh nhanh chóng rời đi.

Nhưng cũng không thật sự rời đi, mà chỉ đi sang gian phòng rẻ hơn sát vách.

Trước khi ra khỏi cửa, hai nhóm người gặp nhau trong một lối đi hẹp trước cửa, theo sau là một tiểu nhị giúp họ cầm đồ.

Một bên là những chiếc hộp hoa mỹ dị thường, một bên khác thì chỉ là những chiếc hộp bình thường, một trong số chúng còn đã cũ.

Thoạt nhìn, họ đều là những tuấn nam mỹ nữ, nhưng vừa so sánh như vậy liền thấy sự khập khiễng.

Lâm Hữu Lang nhìn thấy, chỉ cảm thấy xấu hổ mà nhìn nam nhân bên cạnh: "Ngươi có thể dẫn ta đến nhà xí không?"

Cung Oánh Oánh đương nhiên cũng nhận thấy sự khác biệt giữa hai bên, trong lòng cảm thấy khá khó chịu. Nàng cũng muốn mua một thứ tốt, nhưng nàng không có bạc! Những món đồ cũ đó đều là đồ vàng bạc nàng chọn để giữ nguyên giá trị, khuyết điểm chính là cồng kềnh, bề ngoài không đẹp lắm.

Là phụ mẫu, rất nhiều người sẽ dành những thứ tốt nhất cho con cái của mình. Tần Thu Uyển thì ngược lại, bản thân thì ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đặt mua nhiều sính lễ cho mình như thế, lại bỏ mặc nhi tử không màng, quả thật uổng cho người làm mẫu thân.

Mắt thấy vị hôn phu không còn ở bên cạnh, Cung Oánh Oánh không khỏi đâm chọt: "Người thì đã lớn tuổi rồi, dù có mặc thế nào đi nữa trông cũng vẫn già, mặc như thế sẽ chỉ khiến cho người ta chê cười."

Tần Thu Uyển lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng: "Ta có bạc, ta muốn mua, ta muốn mặc, không phiền ngươi xen vào. Ngươi cũng chỉ có thể nói vài lời chua ngoa, khinh bỉ thôi."

 
Bình Luận (0)
Comment