Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 99

Chương 99
Thái độ của hạ nhân ở mức nào đó cũng sẽ đại biểu cho thái độ của chủ tử ở bên trên.

Cho nên, trong lúc nha hoàn đang tỉ mỉ giúp Lâm Hữu Lang mở rèm, hắn ta đã có thể dự cảm, mẫu thân có lẽ không nỡ để cho hắn ta mệt mỏi như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Hữu Lang đã có một cuộc sống tốt đẹp, bất kỳ vật gì, chỉ cần hắn ta muốn, còn chưa mở miệng cũng đã có người đặt tới trước mặt. Lại thêm lúc Lâm Hữu Lang rời nhà vì làm trái với ý nguyện của mẫu thân, sau khi hành lễ thì ngồi xuống, hắn ta căn bản không có ý tứ mở miệng đòi bạc.

"Mẫu thân, người gần đây như thế nào?"

Tần Thu Uyển cười mỉm: "Rất tốt."

Lâm Hữu Lang thấy mẫu thân khí sắc hồng nhuận phơn phớt, mặt mày giãn ra, bên môi tươi cười ôn nhu, đúng là đã sống không tệ, lập tức nói: "Người sống tốt thì nhi tử an tâm."

Lúc này có nha hoàn bưng khay tiến đến, đưa một chén nước trà đến trước mặt hắn ta.

Lâm Hữu Lang trên đường đi rất khẩn trương, cũng không dám uống nhiều nước, nhìn thấy chén trà, vô ý thức cầm lấy. Đưa tay đụng phải vành chén, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chén trà còn chưa bưng lên thì đã rơi trên bàn.

Cái chén bị lật, nước trà tràn ra, nha hoàn vội vàng lấy khăn ra lau đi. Lâm Hữu Lang lui lại, vẫn không quên giải thích: "Mẫu thân, là do bản thân con cầm không chắc, không liên quan đến ai khác."

Tần Thu Uyển thấy rõ ràng, vốn cũng không có ý định trách cứ nha hoàn, thuận miệng hỏi: "Ngươi về nhà có chuyện gì sao?"

Lâm Hữu Lang: "..."

Đang muốn nghe mẫu thân trách cứ hai câu, thuận thế nói ra cánh tay của bản thân đau nhức, rồi sẽ dẫn đến chuyện bản thân hai ngày nay phải làm việc. Không nghĩ tới mẫu thân căn bản không thèm hỏi.

"Không có chuyện gì ạ." Lâm Hữu Lang di chuyển ánh mắt, đứng người lên đi đến sau lưng mẫu thân, đưa tay nắn vai.

Vừa đụng phải vai, hắn ta kinh hô một tiếng.

Tần Thu Uyển nghe tiếng quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Hữu Lang rốt cục cũng đợi được câu nói này, trên mặt khổ sở nói: "Không sao ạ."

Trong miệng nói không sao, nhưng giữa lông mày của hắn ta tràn đầy vẻ u sầu, rõ ràng miệng nói không đúng như lòng nghĩ.

Tần Thu Uyển cũng không ý định hỏi nhiều, bởi vì chuyện phát sinh trên người hai phụ tử nàng cũng biết. Hôm nay Lâm Hữu Lang chạy về, rõ ràng là làm không nổi nữa muốn nhờ vả nàng.

"Không sao là tốt rồi." Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Đừng thấy mình tuổi trẻ thì chuyện gì cũng ổn, khi thời tiết thay đổi nhớ mặc đủ y phục."

Quan tâm một câu, sau đó lại nói đến món ăn trưa nay ăn.

Lâm Hữu Lang ngẫu nhiên phụ họa hai câu, lại bắt đầu sốt ruột. Thấy mẫu thân không hỏi nữa, hắn ta cho rằng không thể cứ đợi như vậy... thấy có người đưa đến một bàn điểm tâm, lúc hắn thò tay đi lấy lại kêu lên một tiếng.

So với vừa rồi thì lúc này đây hắn đau đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo rồi.

Tần Thu Uyển cho dù bị mù lòa, cũng thấy rất rõ ràng, lại hỏi: "Tay ngươi làm sao vậy?"

Câu chuyện lại được kéo trở về, Lâm Hữu Lang xòe bàn tay ra, lộ ra mấy vết bầm tím chảy máu trong lòng bàn tay: "Phụ thân tìm chút công việc, nhưng gần đây là ngày mùa thu hoạch, công nhân bốc vác đều về nhà rồi. Thật sự tìm không được người nào, hai chúng con đành phải đi làm việc. Công việc này, trước kia con chưa làm bao giờ nên bị thương ở tay, cánh tay cũng đau. Sau khi về nhà ngã xuống giường, một ngón tay cũng không muốn động."

Tần Thu Uyển theo ý nghĩ của hắn ta hỏi: "Mệt mỏi như vậy à?"

Lâm Hữu Lang gật đầu: "Đúng vậy ạ."

Hắn ta chờ mong lời nói của mẫu thân.

Quả nhiên, chợt nghe mẫu thân đã mở miệng: "Ngươi còn trẻ, làm chút công việc cũng được."

Lâm Hữu Lang: "..." ! !

Hắn ta trợn tròn hai mắt, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, rồi vội cúi đầu xuống che dấu cảm xúc ở trên mặt: "Ban ngày con đều phải làm việc, ngày mai con cũng phải đi. Cái chân này của con đau đến nỗi con cũng hận không thể cưa nó đi rồi."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Rất tốt. Ngươi vừa mới làm việc, mệt mỏi là bình thường, cái đau này chỉ cần tối đa bảy ngày, sau đó ngươi quen rồi thì cũng sẽ không đau đớn nữa. Trước đó ta còn muốn cho ngươi chịu chút khổ, để ngươi biết là kiếm tiền không dễ. Đáng tiếc khi đó ta không thể hạ quyết tâm, phụ thân ngươi mạnh hơn so với ta. Việc mà ta không làm được thì ông ta đều làm được."

Lâm Hữu Lang thật lâu không nói ra lời.

Nhưng không nói cũng không được! Hắn ta thật sự là chịu đựng không nổi nữa, cường điệu nói: "Mẫu thân, phụ thân con bắt con làm giống như những công nhân bốc vác kia, con thật sự là..." Hắn ta thử thăm dò nói: "Mẫu thân có thể nói chuyện với phụ thân con, để cho ông ấy xếp công việc ít cho con một chút được không?"

"Ta với phụ thân ngươi một đao hai đoạn, ta cũng đã gả cho người khác, có nói cũng không thích hợp. Hai phụ tử ngươi thì dễ nói chuyện hơn, ngươi có chỗ nào bất mãn, hoặc là có chuyện phải thương lượng thì cũng có thể nói thẳng."

Từ đầu tới cuối, đều rất đồng ý đối với việc Lâm Hữu Lang phải làm việc, con chưa nói xong khoản nợ và căn bản cũng không có đề cập đến cái chuyện kia.

Trong đầu Lâm Hữu Lang trống rỗng, phản ứng của mẫu thân khiến cho hắn ta rất kinh ngạc, lại nói: "Mẫu thân, phụ thân bảo con làm nhanh như vậy, căn bản cũng không phải là để thân thể khỏe mạnh hơn, mà là muốn giết con."

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Làm sao có thể như thế? Vậy ông ta có làm việc hay không?"

Lâm Hữu Lang trầm mặc một chút: "Có. Thế nhưng mà con từ nhỏ đến lớn đều chưa từng làm những chuyện lặt vặt kia, căn bản không chịu đựng được. Phụ thân cũng thế, vì để thú thê cho con nên đã mượn không ít bạc, chủ nợ vẫn chờ từ lâu rồi, không làm không được."

"Như vậy sao!" Tần Thu Uyển cảm khái một câu, lại dặn dò nha hoàn: "Công tử vất vả, mang một chút điểm tâm lên cho nó."

Lại còn nhấn mạnh với Lâm Hữu Lang: "Ta sai người đưa điểm tâm cho ngươi, ngươi tự mình từ từ ăn. Nếu ta biết ngươi cho Cung Oánh Oánh và Lâm Nguyên Đạc, về sau đừng đến tìm ta."

Lâm Hữu Lang đi một chuyến này dù sao cũng không phải vì một chút điểm tâm, khóc nói: "Mẫu thân, người không thương con sao?"

Tần Thu Uyển không hiểu thấu nói: "Ngươi vì một nữ nhân, không phải cũng muốn rời bỏ ta sao, ta còn có thể thương ngươi như thế nào đây?"

Lâm Hữu Lang cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi hắn ta thành thân, cứ tưởng mẫu thân sẽ tiếp nhận Oánh Oánh, nhưng xem ra người vẫn còn nhớ.

Tần Thu Uyển nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt hắn ta, tiếp tục nói: "Sau khi thành gia, ngươi cũng không thể coi là hài tử nữa rồi. Ngươi phải học cách hiểu chuyện, chính mình phải biết đảm đương. Tất cả nợ nần hôm nay Lâm gia sở hữu đều là bởi vì ngươi thành thân mà thiếu nợ, phụ thân ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi, phụ trách trả khoản nợ, ngươi cũng có phần. Vừa làm việc tốt cho thân thể, lại trả được khoản nợ, tính ra là một chuyện tốt. "

Nói đến đây, còn nghiêm túc gật đầu: "Phụ thân ngươi không hổ là làm kinh doanh, đầu óc rất linh hoạt, ngay cả việc này cũng đã nghĩ đến."

Nhìn sắc trời một chút: "Hữu Lang, trời không còn sớm, ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải làm việc đấy."

Vừa dứt lời, lập tức có bà đỡ tới mời hắn ta đi ra ngoài.

Ánh mắt của Lâm Hữu Lang sững sờ, mẫu thân vậy mà lại rất đồng tình với công việc mà hắn phải làm, hắn ta thật sự không có cách nào khác nữa. Lại nói một cách thẳng thắn hơn: "Mẫu thân, việc kia quá mệt mỏi, vừa rồi sau giờ ngọ con còn ngã quỵ, thiếu một chút nữa là ngã vào cái xà beng bằng đá, con không muốn làm nữa."

Vẻ mặt Tần Thu Uyển rất thản nhiên: "Vậy ngươi đi thương lượng với phụ thân ngươi đi! Ngươi ở đây có nói với ta nhiều hơn nữa thì phụ thân ngươi cũng không biết ý nghĩ của ngươi. Nói như vậy tốn nước miếng, ngươi canh giờ trở về nhanh một chút, phụ thân ngươi có lẽ còn chưa ngủ, tranh thủ thời gian đi."

Lâm Hữu Lang mãi mà vẫn không nói ra lời, chân cũng không chịu di chuyển, cũng thấy không rõ, nếu không tiếp tục được câu chuyện này, hắn ta thật sự luống cuống, hắn nói thẳng: "Mẫu thân, bạc để cho con thành thân người có lẽ cũng phải bỏ ra một chút. Hiện tại có chủ nợ đang thúc giục, người có thể cho con mượn trước hay không..."

Hắn ta dần dần bị bao phủ trong ánh mắt trong veo của mẫu thân hắn.

Tần Thu Uyển dáng tươi cười ôn nhu: "Trước đó là ngươi muốn vứt bỏ ta mà đi. Ta đã nói với ngươi, hai mẫu tử của Phương Thu Ý có thù với ta. Ngươi thú nàng ta, cũng là có cừu oán với ta. Nói thật, nếu không phải xem trọng giữa chúng ta có một phần là mẫu tử thì vừa rồi ngay cả cửa lớn ngươi cũng không vào được."

Sắc mặt Lâm Hữu Lang tái nhợt: "Mẫu thân, người đừng nóng giận."

Tần Thu Uyển đứng ở bên cửa sổ: "Phụ tử các ngươi không xuất hiện ở trước mặt ta thì ta đã không tức giận rồi."

Ngụ ý, nàng tức giận đều là vì hắn ta.

Lâm Hữu Lang lòng tràn đầy uất ức: "Mẫu thân, người thực sự không để ý đến con nữa sao?"

"Vậy ngươi để ý đến ta sao?" Tần Thu Uyển cười lạnh hỏi lại: "Ngươi còn không để ý đến tâm tình của ta không nên lấy cừu nhân vào cửa, ta vì sao phải lo cho sống chết của ngươi? "

Trong lòng Lâm Hữu Lang run lên: "Mẫu thân..."

Tần Thu Uyển phất tay: "Không có việc gì không lên điện tam bảo, không ngờ ngươi cũng là người như vậy. Trở về gặp mẫu thân như ta đây cũng đều là vì muốn ta giúp cho phụ tử các ngươi trả nợ. Ta đã từng nghĩ phụ thân ngươi nuôi ngươi như vậy, có lẽ ngươi sẽ trở thành người kiêu ngạo không thèm nhờ vả, hiện tại xem ra, ngươi cũng giống như vậy, phụ tử các ngươi nhất mạch tương liên, đều là cái thứ không biết xấu hổ!"

Lời nói về sau đã bắt đầu mắng chửi người.

Lâm Hữu Lang vốn đã mệt mỏi, lại đã bị đả kích như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là ngôi sao, giống như chỉ giây tiếp theo thôi sẽ ngất đi.

Hắn ta kiên cường chống vịn tường mới đứng vững, qua một lúc, không biết nghĩ tới điều gì, chân liền mềm nhũn, trượt xuống mặt đất. Lúc ngã sấp xuống, con mắt cũng lập tức nhắm lại.

"Phu nhân, công tử ngất xỉu rồi."

Tần Thu Uyển liếc nhìn: "Vậy thì đưa nó về Lâm gia đi."

Lâm Hữu Lang: "..."

Trời đất chứng giám, nếu muốn trở lại Lâm gia, hắn ta sao còn chóng mặt chứ?

Nhưng nghĩ đến việc nếu mình sinh bệnh thì mẫu thân có lẽ sẽ giúp mời đại phu, như thế sẽ thuận thế ở lại trong nhà qua đêm. Cho dù ngày mai có phải rời đi, thế nhưng nếu mình thường xuyên trở về ngủ lại... Năm rộng tháng dài về sau, mẫu thân có lẽ có thể tha thứ cho hắn ta.

Lâm Hữu Lang đã "chóng mặt" rồi, tuy có sốt ruột cũng không thể mở mắt, vì vậy, cứ như vậy hôn mê được đưa lên xe ngựa, đưa về Lâm gia.

Trong xe ngựa lung la lung lay, Lâm Hữu Lang từ trong cái khổ cảm thấy có chút vui mừng. Vốn đã phải đi bộ về, nhưng hiện tại có xe ngựa tiễn đưa, cũng không tính là một chuyến tay không.

* Trong sân nhà Lâm gia, hai mẫu tử Lâm Nguyên Đạc vẫn đang chờ tin tức.

Nghe thấy có người Lâu gia đến, hai mẫu tử liếc nhau, đã thấy được sắc mặt vui mừng trong mắt của đối phương.

Lâu gia hẳn là đã đưa bạc đến rồi.

"Mau mời vào."

Vốn tưởng rằng người tiến vào sẽ là quản sự của Lâu gia, Lâm Nguyên Đạc đã nghĩ kỹ sẽ nói thế nào để níu kéo quan hệ. Thật không nghĩ đến chỉ là một hạ nhân của Lâu gia, trên lưng cõng nhi tử trở về.

Lâm Nguyên Đạc vẫn cảm thấy còn có hi vọng, nghênh đón hỏi: "Nó làm sao vậy?"

"Công tử ban ngày làm việc quá mệt mỏi, mới nói chuyện cùng phu nhân được một lúc liền té xỉu." Hạ nhân đi thẳng vào trong sân, đứng bên cạnh nói: "Phu nhân bảo tiểu nhân đưa ngài ấy trở về."

Lâm mẫu không thể tin nổi: "Nàng ta không nói mời đại phu giúp hài tử sao?"

Hạ nhân thả người xuống xong, lau một chút mồ hôi trên trán: "Không nói. Nhưng, phu nhân dặn dò, việc công tử làm người biết rõ, còn nói người trẻ tuổi có thể làm việc nhiều hơn một chút."

Nói xong, đã đi ra ngoài rồi.

Lâm mẫu vội vàng đuổi vài bước: "Không còn gì khác sao?"

Hạ nhân lắc đầu: "Không có."

Không có! !

Nhìn hạ nhân rời đi, hai mẫu tử hai mặt nhìn nhau.

Trên giường Lâm Hữu Lang đúng lúc tỉnh lại, thở dài một tiếng, nước mắt bất tri bất giác theo khóe mắt, chảy xuống rơi vào trong gối.

Lâm Nguyên Đạc quay đầu lại nhìn thấy nước mắt của nhi tử, hiếu kỳ hỏi: "Con trở về làm cái gì?"

Lâm Hữu Lang nghiêng đầu nhìn về phía phụ thân: "Con thấy phụ thân làm việc mệt mỏi, liền muốn hỏi mẫu thân mượn một chút bạc để trả nợ."

Việc này quan trọng hơn, Lâm Nguyên Đạc thấy nhi tử cứ như không muốn sống nữa, nói chuyện chậm rãi từ từ, không kiên nhẫn được trực tiếp hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lâm Hữu Lang duỗi ngón trỏ ra lau nước mắt: "Mẫu thân không giúp người trả nợ, con choáng váng mà mẫu thân cũng mặc kệ con... Phụ thân, mẫu thân thật sự giận con rồi..."

Nói đến đây, nước mắt rơi càng nhiều.

Trong lòng Lâm Nguyên Đạc có cảm giác khó chịu, chua chát nói: "Bà ta hiện nay đã gả cho người khác, có lẽ còn sẽ có hài tử, mặc kệ con, cũng là bình thường."

Lâm Hữu Lang kinh ngạc ngồi dậy: "Mẫu thân còn sẽ có hài tử?"

Lâm Hữu Lang mặc dù không cẩn thận suy nghĩ đến chuyện này, nhưng trong đầu hắn ta đã mơ hồ hiểu rõ, mình là hài tử duy nhất để phụ mẫu mỗi người có thể phó thác gia tài. Kể cả trước ngày hôm nay, hắn ta cũng vẫn cho rằng bất luận phụ thân và mẫu thân có bao nhiêu đồ đạc quý trọng, sau khi bọn họ trăm tuổi thì nhất định sẽ đều là của mình.

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ sẽ phải phân chia với người khác.

Càng không nghĩ tới... Những vật kia sẽ toàn bộ bị người ta lấy đi mà chính mình không có phần nào.

Hắn ta tựa vào đầu giường, rủ mí mắt xuống như có điều suy nghĩ.

Lâm Nguyên Đạc thấy thế, quay người đi ra ngoài: "Đêm đã khuya, ngày mai còn phải làm việc đấy, con đi ngủ sớm một chút đi! Đợi đến hơn nửa tháng sau sẽ đẩy nhanh tốc độ, trừ đi tiền công, ta có thể kiếm được ba lượng bạc."

Tay Lâm Hữu Lang đặt ở trên chăn nắm chặt.

Làm hơn nửa tháng, hắn cũng chỉ có thể kiếm được ba lượng bạc?

Còn là chia đôi cho hai người!

Lâm phụ rời đi, bên ngoài trời đất đen kịt, Cung Oánh Oánh thổi tắt ánh nến, tiến vào trong lồng ngực của hắn ta.

Nếu nàng ta mà có thai thì người trong nhà có lẽ sẽ khách khí với nàng ta một ít.

Lâm Hữu Lang trong lòng có việc, vô ý thức đẩy người ra.

Cung Oánh Oánh: "..." Quả nhiên vẫn bị nợ nần ảnh hưởng.
 
Bình Luận (0)
Comment