Cuộc Sống Của Thiên Thần Chán Đời Tại Dị Giới

Chương 3

"Oaaaa"

Chúng tôi hét lên khi nhìn thấy tường thành, nó cao 10m được xây bằng đá và đã tráng vôi cùng với một số lớp phép phòng thủ kiên cố.

Tôi và hai nhóc đang xếp hàng để có thể đi và thành phố, như được biết thì thành phố có tên là All cùng tên với khu đại lâm All. Đây là thành phố lớn nhì quốc gia Mi chỉ sau Vương thành, là nơi vua cùng hoàng tộc sống.

Chúng tôi đang trò chuyện để giết thời gian.

"Anh Nico, anh cho em thanh kiếm này thật à?"-El

"Nó rất tuyệt, khi em cầm nó, cơ thể em nhẹ bỗng, mọi thứ xung quanh như chậm lại, và em cảm thấy mình mạnh lên rất nhiều, nhưng em không thể nhận nó được"-Kai

"Anh nói nhận là nhận đi, các em cứ coi như là quà nhập môn mà sư phụ tặng cho học trò đi,nếu hai đứa không nhận thì đừng có gọi là học trò của anh."

"Uh... chúng em nhận, chúng em nhận mà vì vậy xin anh đừng bỏ tụi em"

Tôi nói bỏ tụi nhóc hồi nào.

"Được rồi, anh không bỏ ai hết được chưa"

"Uhm"

Tôi thở dài, nói với hai nhóc, chúng nó cứ hết lần này đến lần khác từ chối hai thanh kiếm đó, tôi phải dùng biện pháp mạnh rồi đấy.

"Nhân tiện hai em đã là chủ nhân của thanh kiếm rồi, hãy chăm sóc nó thật tốt. Thanh màu đen tên là Kuro, thanh màu trắng là Shiro. Còn tác dụng thì sau này anh nói."

"Shiro... cái tên thật đẹp"-El

"Kuro giờ mày đã là bạn đồng hành của tao, xin giúp đỡ"-Kai

"Mời người kế tiếp"

Người gác cổng-san gọi , tôi quay sang, và dẫn hai nhóc đi lại, bọn tôi chào lịch sự, rồi người gác cổng nói

"Xin mời xuất trình thẻ ID"

Thẻ ID là thẻ mà mới sinh ra đã có nó giống như hộ chiếu chỉ khác là cái mới mới sinh ra đã có còn cái thì 18 tuổi mới được làm.

"Bọn tôi làm mất thẻ trong một lần bị cuớp trong đại lâm All, có cách nào khác để cho bọn tôi vào thành hay không"

  Người gác cổng-san nhìn bọn tôi xem xét, thấy hai nhóc ăn mặc rách rưới đang nấp sau tôi anh ta cuối cùng cũng tin. 


"Ummm... có một cách, mời cậu đặt tay vào quả cầu này"

  Người gác cổng-san lấy ra một quả cầu thủy tinh trong phòng nghỉ sát bên cổng thành.

"Quả cầu này sẽ xác định xem cậu có  phạm tội hay không, tất nhiên nếu có cậu sẽ bị áp giải ngay lập tức."


Oh...tôi chưa làm gì nên tội cả nên chắc là được nhưng hai nhóc đã từng là nô lệ thì có sao không ta.

"Anh gác cổng, nếu hai nhóc này đã từng là nô lệ có qua được cổng hay không"

"Chuyện đó thì không sao khi ở thành phố này, nhưng nếu ở thành phố khác thì có đấy, họ không chấp nhận việc nô lệ không rõ nguồn gốc một cách dễ dàng"

"Cảm ơn anh về số thông tin"

Tôi nói cảm ơn gác cổng-san sau đó đặt tay lên quả cầu, nó phát ánh sáng màu trắng, như vậy chắc là không sao đâu nhỉ, kế đó hai nhóc cũng làm theo tôi và quả cầu cũng không có gì lạ. Người gác cổng nở nụ cười rạng rỡ rồi nói.

"Chào mừng đến với thành phố All"

"Cảm ơn"

Tôi đáp lại và dẫn hai nhóc đi.

Trên đường bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi cứ như là thấy rồng vậy, mà cũng phải thôi, ba á nhân đi cùng nhau mà hai người ăn mặc rách rưới một người mặc bộ đồ màu trắng toát từ trên xuống dưới với cái mái đầu màu trắng. Sao không nổi bật.

Tôi bật [bản đồ] một skill giống như cái tên của nó, tôi có thể thấy được nhiều thứ như nhà cửa,...

Tôi nhanh chóng tìm một cửa hàng bán quần áo rồi tạt vào.

Người chủ tiệm thấy tôi đi vào liền nở nụ cười.

"Quý khách muốn mua gì, cửa hàng của chúng tôi có bán các loại quần áo, trang sức và vật dụng hằng ngày, cậu mua gì ạ"

Chủ tiệm là một ông chú á nhân với đôi tai chó, nhìn có vẻ là người tốt.

"Tôi muốn mua quần áo cho hai nhóc này, tôi thì cho qua"

"Oh, hai nhóc này à, cậu muốn quần áo loại gì?"

"Cái gì đó thuận tiện cho việc di chuyển nhanh nhưng phải chắc chắn, nếu có giáp nhẹ càng tốt, giá cả không thành vấn đề"

"Được rồi, hai nhóc qua đây"

"Hai em qua đó đi"

Tôi đẩy hai nhóc qua chỗ oji-san, tôi không hiểu vì sao mà nếu không có mệnh lệnh tôi đưa ra thì hai nhóc không làm gì cả, thí dụ lúc nãy oji-san gọi hai nhóc qua hai nhóc hoàn toàn đứng yên không làm gì cả.

Hai nhóc nghe tôi nói thế liền đi qua chỗ oji-san, thử bộ đồ mới, sau 15 phút sau hai nhóc ra diện bộ đồ mới cho tôi xem.

"Đẹp lắm,hai em mặc rất hợp "

"Cảm ơn anh"-cả hai 

"Oji-san, chỗ này hết bao nhiêu tiền"

"Tôi lấy rẻ cho nhưng nhớ quay lại đó"


"Cảm ơn, nhưng tôi hiện tại không có tiền, tôi có thể đổi thứ này được không"

Tôi lấy ra con sói đỏ từ [kho không gian] đặt lên cái bàn gần đó, người dân xung quanh xúm lại xem.

"Còn hơn cả đủ nữa, nếu bán nó đi cậu có thể mua thêm ba hay bốn bộ đồ nữa cho cả hai nhóc này"

"Thế à, thôi ông cứ lấy hết đi coi như quà cảm ơn vì đã cho chúng tôi mua đồ"

"Cậu thực ra là ai vậy?"

Oji-san hoài nghi nhìn tôi.

"Tôi chỉ là một á nhân bình thường đi du hành cùng học trò thôi"

"Thật không? Tôi lại thấy cậu giống một người khác thường hơn, đâu ai tự nhiên lại lôi ra cái thứ này trong một cửa hàng bình thường bằng một phép thuật đặc biệt như [kho không gian] rồi cho luôn cả con sói mà không bán đi"

"A...ha...ha...ha"

Tôi cười khổ, lần sau phải cẩn thận hơn, không là lộ hết thân phận. Hai nhóc này nãy giờ nhìn tôi chằm chằm chắc là chúng nó nghi ngờ thân phận của tôi lắm rồi.

"Thôi, cảm ơn về hai bộ đồ."

"Cảm ơn đã mua hàng, dù giờ tôi có hỏi nữa chắc cậu cũng không trả lời đâu. Tôi là Hal đừng gọi tôi là oji-san nữa nghe già quá"

"Tôi là Nico thưa Hal-jisan"

Tôi gọi Hal là jisan cốt để cho vui thôi, nhờ ơn ông mà nãy giờ tôi không trốn được này.

"Cậu... đồ con mèo đáng ghét"

"Ha..ha..ha"

Tôi cười to trong khi ôm hai nhóc chạy khỏi cửa hàng.

Đi được một đoạn, cách xa cửa hàng chừng 1km tôi giảm tốc độ và thả hai nhóc xuống, để chúng đi bộ bình thường.

Tôi và hai nhóc đi một hồi, tôi nhận ra hai nhóc ít nói hẳn kể từ khi vào thành phố. Có lẽ nào...

"Hai em dừng lại cho anh hỏi tí."

Hai nhóc dừng lại đúng như dự đoán.

"Hai em đang sợ thành phố có đúng không? Phải trả lời thật lòng. hiểu chưa."

Hai nhóc nhìn nhau như mọi lần, khi có những câu hỏi mà hai đứa cảm thấy khó trả lời, chúng sẽ nhìn nhau trước khi nói cho tôi nghe.

"Em..em sợ lắm"-El

"Chủ buôn Gaic luôn bắt bọn em làm việc đến kiệt sức, nhưng lại không cho chúng em ăn còn đánh đập chúng em nữa, nhiều nhất một bữa ăn một mảnh bánh mì nhỏ cho một ngày"-Kai

Tôi hiểu rồi, bọn nhóc sợ thành phố vì thế, nhưng tôi sẽ không để nó diễn ra lâu hơn nữa...

"Anh hiểu, nhưng hai em phải vượt qua nó nếu không hai em không thể mạnh hơn nữa, hai em không thể làm được điều gì nếu hai em không vượt qua được nỗi sợ này. Anh biết việc này rất khó khăn, anh biết rất rõ bởi vì anh..."

Không, không được nói với bọn trẻ điều này.

"Hai em hãy nhớ bây giờ hai em là học trò của anh dưới tư cách là á nhân, người cùng chủng tộc, chứ không phải là nô lệ, hai em có quyền làm mọi thứ hai em muốn mà không cần sự cho phép của anh, hãy xem anh như gia đình của hai em đấy. Vì thế hãy dũng cảm lên"

Hai nhóc nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng nước mắt của hai đứa trào ra, tôi nói gì sai à.

"Hai em đừng khóc, anh nói gì sai à...cho anh xin lỗi mà"

Tôi hoảng loạn, rồi hai nhóc bắt đầu cười, cười rất lâu rất dài, đến khi nào cười không được nữa.

"Anh thật ngốc"-El

"Anh là đồ ngốc"-Kai

Tôi ngốc thật à.

"Sao anh lại là đồ ngốc"

Tôi hỏi hai nhóc vì rất tò mò.

"B...í   m...ậ...t"-Cả hai

Thật là, tôi bảo hai nhóc có quyền làm mọi thứ chúng muốn nhưng không nhất thiết phải chọn lúc quan trọng như thế này chứ.

"Thôi, anh thua hai em"

"He..he"-El

"Fufufufufufu"(Tiếng cười phì)-Kai

"Giờ ta có nên đi đến hội mạo hiểm gia hay không"

Tôi hỏi hai nhóc vì nếu chúng không muốn đến tôi sẽ không ép.

"Em muốn đi"-El

"Em sẽ được trở thành mạo hiểm gia mạnh như anh"-Kai

"À...Anh chưa nói à? Anh không phải là mạo hiểm giả, anh chưa đăng kí lần nào cả"

"Ểểểểểểểểể"-hai nhóc

"Sao, có gì sai à"


"Anh...anh..thật là... chắc em phải làm quen với chuyện này thôi."-El

"Anh đúng là ngốc thật"-Kai

"Anh ngốc ở điểm nào"

Tôi thắc mắc lắm rồi, từ khi nào mà hai nhóc thật thà đáng yêu của tôi lại trở nên ranh ma như thế.

"Không nói cho anh biết đâu"-hai nhóc

Hai nhóc nói xong rồi chạy đi mất, này hai đứa có biết đường không.

Tôi đuổi lắm mới theo kịp được hai nhóc này, thật tình, chúng chạy nhanh quá.

Tôi dẫn hai nhóc đi qua vài con phố cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cao to khoảng gấp 4 lần nhà dân. Trên đầu tòa nhà có biểu tượng một cái khiên với hai thanh kiếm bắt chéo vào nhau.

Đó là guild mạo hiểm gia, nơi mà mạo hiểm gia đến và nhận nhiệm vụ để kiếm tiền và nhiều mục đích khác.

Tôi dẫn hai nhóc vào trong, mùi rượu sộc vào mũi tôi. Tôi chú ý đến mấy cái bàn ở góc phải, đó là nơi mà bọn nát rượu thường hay ngồi và hiện tại có một nhóm gồm 5 người đang ngồi rượu chè ở đó. Tôi bơ đẹp nó luôn đi thẳng đến quầy tiếp tân.

Ở đấy có một cô gái loài người cao hơn tôi khoảng 17-18 tuổi.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho cậu."

Khá lịch sự, có vẻ cô ấy không có thành kiến với á nhân.

"Tôi muốn đăng kí làm mạo hiểm gia cho tôi và hai nhóc này"

Tôi vừa nói vừa đẩy hai nhóc lên phía trước cho cô ấy thấy mặt.

"Chào buổi chiều"-El

"Xin chào"-Kai

Hai nhóc chào lại cô tiếp viên.

"Cậu có chắc không, nghề mại hiểm gia cực hơn cậu nghĩ nhiều đó, và nhìn cậu và hai nhóc này có vẻ còn rất trẻ"

"Chuyện đó..."

Tôi đang nói thì hai nhóc nhảy vào miệng tôi.

"Không sao đâu, anh Nico mạnh lắm"-El

"Chị đừng có coi thường Nico-nii, anh ấy không như vẻ bề ngoài nhìn yếu đuối dễ bắt nạt đâu"-Kai

Bộ anh nhìn trông như thế thật à. Đau lòng quá.

"Vậy thì hãy điền tên, tuổi, chủng tộc,và nghề nghiệp vào tờ giấy này, tôi sẽ làm thẻ cho các cậu"

Cô tiếp viên đưa ra ba tờ giấy. Bọn tôi viết vào, hai nhóc cũng viết như tôi. Kĩ năng đọc viết là điều bắt buộc khi làm mạo hiểm gia, nếu không đọc được thì làm sao nhận nhiệm vụ. Có vẻ như hai nhóc đã được giáo dục rất tốt trước khi gặp tôi.

"Xong rồi"-Hai nhóc

Tôi lấy hai tờ giấy của hai nhóc đọc thử, nhưng phần nghề nghiệp lại bị bỏ trống.

"Sao hai em không điền và phần nghề nghiệp?"

"Em không biết mình có thể làm gì"-El

"Em không có tài năng như anh"-Kai

Ặc...hai nhóc đang nói với tôi là chỉ khi mạnh mới có thể chọn nghề á, đồ ngốc.

"Xem của anh này"

Tôi đưa tờ giấy của tôi cho hai nhóc xem. Phần nghề nghiệp thì tôi điền là ma kiếm sư tức là người vừa sử dụng kiếm vừa sài ma pháp. Nghề ngày thường bị xem thường tại vì thời gian niệm chú quá lâu thì thà rằng làm pháp sư có phải hơn không, còn nếu sử dụng kiếm thì thường do dành nhiều thời gian cho ma pháp mà kiếm kĩ rất tệ.

"Hai nhóc thấy rồi chứ, anh muốn làm ma kiếm sư thì anh làm, còn hai em muốn làm gì thì hai em hãy tự chọn cho mình."

"Vậy em sẽ làm ma kiếm sư như anh có được không"-El

"Em cũng muốn nữa"-Kai

Tôi đang cho lời khuyên chứ không phải là hướng nghiệp, hai con ngốc này. Nhưng vẻ mặt mong chờ đó khiến cho tôi không từ chối được.Haizzzz...

"Được rồi, hai em điền vào đi"

"Vâng"-hai nhóc

"Cô tiếp viên, tôi có thể đăng kí tổ đội chứ."

"Tất nhiên là được vậy hãy điền tên thành viên, nghề nghiệp của từng thành viên và tên tổ đội vào đây"

Cô ấy lấy ra thêm một tờ giấy nữa đưa cho tôi.

"Hai em có muốn vào tổ đội với anh không"

"Em muốn"-El

"Cho em vào với"-Kai

"Vậy anh sẽ làm đội trưởng, có ai phản đối không"


"Không"-hai nhóc

Một nhóm gồm ba ma kiếm sư khá là bất căng bằng nhưng có tôi ở đây dù cho hai nhóc làm nghề gì đi chăng nữa thì đây vẫn là tổ đội mạnh. Nhưng trước hết phải huấn luyện hai nhóc này trước đã.

"Hai em muốn tổ đội của chúng ta tên là gì"

Tôi không được tự ý quyết định mọi thứ được, phải có ý kiến của hai nhóc ấy chứ.

Hai nhóc nhìn nhau, sau đó kéo nhau ra xa bàn bạc gì đó, tôi không nghe rõ được.

Hai nhóc quay lại và nói với tôi.

"Tổ đội của mình sẽ tên là <Tam nhân hành> được không"-El

"Nó có nghĩa là ba người chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau đó"-Kai

Được đó, tôi sẽ lấy nó.

"Tên hay đây, anh sẽ điền vào cho"

Tôi đưa tất cả tờ giấy cho cô tiếp viên, sau 5 phút thì tôi nhận được tổng cộng ba tấm thẻ có tên của từng người.

"Xin hãy nhỏ một giọt máu của các cậu vào"

Cô tiếp viên nói tôi nhỏ máu vào đây á. Được rồi. Tôi lấy ra từ [kho không gian] một con dao nhỏ sau đó cắt vào ngón tay mình, máu chảy xuống, khuôn mặt của tôi dần hiện ra trên tấm thẻ.

Hai nhóc cũng làm theo. Sau đó tôi dùng [trị liệu] một phép thuật hệ Quang thường dùng cho việc chữa trị vết thương. Vết thương của hai nhóc lành lại ngay lập tức, tất nhiên, của tôi cũng vậy.

Cô tiếp viên nhìn tôi ngạc nhiên.

"Phép lúc nãy cậu dùng là [kho không gian] và [trị liệu] phải không"

"Đúng vậy"

"Thật hiếm thấy, lần đầu tiên tôi gặp được người có thể sử dụng hai loại phép khác nhau mà không phải là ma pháp sư đấy"

"Em đã nói với chị rồi, anh Nico mạnh lắm"-El tự hào nói về tôi

"Chị nên làm quen đi, bởi chúng em còn tận mắt chứng kiến những điều kì lạ hơn rồi"-Kai tiếp lời cho El

Tôi như vậy thật à, tôi nhớ bản thân mình chỉ tiễn đưa 11 con sói đỏ trong vòng 15 giây, cho hai nhóc hai thanh kiếm được tôi đặc chế kì công, tặng cho Hal-jisan một con sói đỏ, và nói gì đó làm hai em ấy khóc.

"Chị xin nhận lời góp ý, nhân tiện, chị là Loura"

"Tôi là Nico"

"Em là El, 12 tuổi"-El

"Em là Kai, 11 tuổi"-Kai

Tôi và hai nhóc lần lượt giới thiệu bản thân.

"Cậu có câu hỏi nào không tôi sẽ giúp cho"

"À... có, liệu tôi có thể bán ma thú hay không"

"Được, tùy theo độ thiệt hại trên cái xác mà giá của ma thú giao động khá nhiều"

Tôi lấy ra 10 con sói đỏ từ [kho không gian] cả hội rộn hẳn lên.

"Cậu muốn bán thứ này à"-Loura

Loura ngạc nhiên hỏi tôi.

"Phải"

"Để tôi mang nó đi định giá"-Loura

Sau cô ấy gọi vài người từ phía sau của hội, có lẽ đó là nơi phân tách ma thú.

Khoảng 10 phút sau thì Loura đi ra mang theo một túi tiền, cô ấy đặt lên bàn

"Đây là 20 đồng bạc dành cho 10 con sói đỏ rank C, do được giết trong 1 nhát nên chúng bán giá khá cao"

Một con sói đỏ đó là rank C á, sao chúng yếu thế.

Ở Gin đơn vị tiền tệ được tính như thế này

1G=1 đồng sắt

10 đông sắt= 1 đồng đồng

10 đồng đồng = 1 đồng bạc

100 đồng bạc = 1 đồng vàng

10 đồng vàng = 1 đồng bạch kim

Nhưng đơn vị tiền tệ như đồng vàng và đồng bạch kim chỉ có giới quý tộc sử dụng. Ở Gin có tồn tại chế độ quý tộc và nó diễn ra ở mọi đất nước, mọi thành phố.

20 đồng bạc là khá nhiều, thường thì thuê một phòng bao ăn lẫn ngủ chỉ tốn có 5  đồng đồng thôi.

"Cảm ơn"

Tôi nhận tiền rồi cảm ơn Loura

"Không, chính tôi phải cảm ơn cậu. Nhưng cậu vẫn không được lên rank do không trực tiếp nhận nhiêm vụ, có sao không"

"Không, sau này tôi sẽ lo, với cả tôi cũng không muốn bỏ hai nhóc này ở lại"

Để tôi giải thích, mạo hiểm gia chia thành các rank từ E->D->C->B->A->S->SS->SSS

Cấp E là của người mới gia nhập, D là đang tập tành, C là đã có kinh nghiệm, càng lên cao thì càng khó có thể lên rank. Người duy nhất từng đạt rank SSS là vị anh hùng đã đánh bại quỷ vương.

Tôi và hai nhóc tất nhiên là rank E rồi.

"Này lính mới, mày có nhiều tiền nhỉ"-óc tó 1

"Muốn đi thì xì tiền ra"-óc tó 2

"Để bọn anh còn đi uống rượu nữa"-óc tó 3

"Đúng đấy"-óc tó 4


"Phải, phải"-óc tó 5

Nhóm nát rượu ở góc phải của phòng đi lại chỗ tôi bắt tôi phải đưa tiền cho chúng, đâu có dễ ăn đến thế, đây là tiền tôi để dành cho hai nhóc mà còn lâu mới cho các người.

"Nếu tôi nói không thì sao" 

"Thì ta sẽ đập ngươi đến khi hai nhóc á nhân thấp kém này nhìn không ra"-óc tó 1

"Và cả người nhà của ngươi nữa"-óc tó 2

"Tất nhiên nếu ngươi có bạn gái thì cô ta sẽ phải làm chút chuyện vui cho chúng ta" -óc tó 3

"Để ngươi có thể toàn mạng trở về"-óc tó 4

"Phải đấy"-óc tó 5

"Các ngươi dám sỉ nhục cô ấy"

Tôi không kiềm được tức giận, tỏa sát khí đến kinh người, áp lực đè lên của guild.

"Lũ giòi bọ...quỳ xuống"

5 tên óc tó đồng loạt quỳ xuống, rất sợ hãi... sợ bản thân bị giết.

"Các ngươi nói gì về hai nhóc và...cô ấy"

Tôi hỏi lại chúng, giọng rất lạnh lùng.

"Ngươi làm gì ta hả"-óc tó 1

  "Ta hỏi lại,các ngươi nói gì về hai nhóc và...cô ấy"  


"Ngươi có quyền gì mà ta phải trả lời câu hỏi của ngươi"

Tôi đã cho hắn cơ hội, nhưng đã muộn rồi, tôi rút một thanh kiếm từ [kho không gian] và chém đứt đầu tên  óc tó đó. 4 tên còn lại sợ són ra cả quần. Hôi quá.

Chết rồi, làm hơi quá, hai nhóc đang run rẩy ở phía sau kìa.

Giờ chỉ còn một cách để cứu vãn tình hình. Đó là...

"Aaaaaa...Đáng sợ quá, năm tên đó bắt nạt anh kìa"

Tôi thu lại sát khí, phóng như bay lại chỗ hai nhóc, nấp ra sau lưng đẩy hai nhóc ở phía trước tôi.

Khuôn mặt của những người chứng kiến như đang nói "đùa à, hắn ta vừa chém chết 5 tên mạo hiểm gia đó giờ lại quay sang cầu cứu hai tên nhóc".

Hai nhóc cũng hoàn hồn lại, nói với tôi với giọng như bình thường.

"Anh thật là"-El

"Anh vừa giết chết 5 người đó, thế mà anh lại quay sang khóc với bọn em"-Kai

"A...ha...ha"

Tôi cười khổ.

"Loura-san, tôi giết chúng có sao không?"

"Không, do họ gây chuyện trước nên chuyện này sẽ không bị tố cáo đâu, cậu yên tâm"

Quả đúng là tiếp viên của guild, Loura-san giữ bình tĩnh rất giỏi.

"Vậy tôi đi đây"

"Chào tạm biệt"

Loura-san chào tôi trong khi tôi đi khỏi cửa cùng với hai nhóc dưới sự bàn hoàng của nhiều mạo hiểm gia đang có công chuyện ở guild.

Tôi vẫn hơi lo sợ rằng hai nhóc có ghét tôi không sau khi thấy tôi nổi giận.

"Hai nhóc có ghét anh không"

Chết, đang lạc giữa dòng suy nghĩ thì tự nhiên nói ra.

Hai nhóc không hề nhìn nhau mà nhìn thẳng vào tôi.

"Không đâu, anh giận là vì bảo vệ tụi em mà"-El

"Sao em ghét Nico-nii được"-Kai

Cảm ơn, anh thật lòng cảm ơn hai em.

Tôi yên lặng không nói gì với tụi nhóc, vì nếu tôi nói giọng tôi sẽ run tới mức hai nhóc không nghe được gì.

Sau một lúc lâu đi trên đường, tôi dừng lại trước một quán trọ với một cái biển đề <Hắc miêu>.

Tôi nhìn mặt trời, giờ có vẻ hơi tối rồi, chắc cũng nên tìm chỗ nghĩ ngơi nhỉ.

"Chúng ta qua đêm ở đây thôi"

Hai nhóc gật đầu.

Tôi và hai nhóc đi vào, một cô bé khoảng 15 tuổi với mái tóc màu nâu nhạt, buộ đuôi ngựa.

"Chào mừng đến nhà nghỉ <hắc miêu>, ở đây giá cả phải chăng một phòng đơn một đêm chỉ có giá 3 đồng đồng, phòng đôi thì 5 đồng đồng, bao ăn và cho dùng cả nhà tắm."

Đãi ngộ không tồi.

"Vậy, cho anh một phòng đôi, phòng nào có giường lớn ấy, anh sẽ ở khoảng 10 ngày. Anh sẽ thanh toán trước"

"Mời anh đến quầy để làm thủ tục nhận phòng"

Cô bé nhanh nhẹn thật, cô ấy giới thiệu bản thân mình là Basil, cô và mẹ cô đang quản lá nhà nghỉ này, mẹ cô làm việc ở bếp, còn cô thì phụ trách đón khách và hướng dẫn cho họ.

Tôi nhận phòng và đi lên lầu. Nơi này có hai tầng tính luôn cả tầng trệt, phòng của tôi không rộng cũng không nhỏ vừa đủ để ta có không gian riêng cho hai người.

Tôi phân giường, do hai nhóc nhỏ nên sẽ nằm chung một giường nhưng El và Kai lại không chịu chúng đòi ngủ với tôi. Thế là chúng quyết định kê hai giường lại với nhau mỗi đứa một bên ôm tôi ngủ. 

Haizzz...Một ngày thật là dài



Bình Luận (0)
Comment