Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 117

Tử Tình đến cùng vẫn không nhịn nỗi, lôi kéo Tử Phúc: "Đại ca, ngươi nói đi, nếu ta bán phương pháp mạt chược cho Văn gia, bán bao nhiêu bạc là thích hợp?"

Tử Phúc nhìn nàng lúc lâu, sờ sờ tóc Tử Tình, nói: "Đầu óc ngươi làm từ gì mà cái gì cũng nghĩ bán đi lấy bạc? Nhưng ngươi nói cũng đúng, sớm muộn gì sẽ truyền ra ngoàn, không bằng ngươi vụng trộm kiếm khoản tiền. Nhưng sao ngươi lại nghĩ bán cho Văn gia?"

"Đại ca, ta chỉ quen một nhà có thế lức là Văn gia mà, tùy tiện tìm một người, ai biết có đáng tin không? Với lại chúng ta giao tiếp nhiều năm cùng Văn gia, nhà bọn họ kín, ta cũng không muốn cho người ngoài biết chúng ta làm ra."

"Ngươi nói có chút đạo lý. Ta nghe Tử Vũ nói, ngươi cùng gã sai vặt của Văn gia thường xuyên gặp nhau, nương nói hình như các ngươi hợp tác làm ăn, có chuyện gì à? Vì sao tới giờ mà ngươi không nói với ta?"

"Đại ca, ta chỉ nhờ hắn bán tranh thêu, hắn làm buôn bán ở Việt thành cùng người ngoại quốc, người ngoại quốc ra giá cao một ít, ngươi đừng nghe Tử Vũ nói bừa, nàng nhỏ như vậy, biết cái gì?"

"Tình nhi, ngươi cũng không nhỏ, dù sao tiểu tử kia cũng là người ngoài, đại ca lo lắng cho ngươi, ngươi muốn dùng bạc thì có thể bảo nương, với lại ngươi cũng không ra ngoài, muốn nhiều bạc như vậy có tác dụng gì?"

"Đại ca, nào có ai sợ nhiều bạc? Ngươi yên tâm, trong lòng ta đều biết, ta đáp ứng ngươi, về sau ít cùng còn họ gặp gỡ, chẳng qua chuyện này ta còn phải làm xong đã, dù sao ta đều tốn nhiều tâm tư như vậy, ngươi cũng biết, ta không mấy khi ra ngoài, nhất là ra ngoài một mình, ngươi chỉ cần giúp ta suy nghĩ, muốn bán bao nhiêu bạc?"

"Ừ. Đại ca suy nghĩ đã, đại ca cũng chưa buôn bán bao giờ, ít nhất cũng phải 500 lượng. Phu nhân tiểu thư nhà quyền quý rãnh rồi nhiều, vừa vặn có thể lấy trò này làm giải trí. Ngươi dùng gỗ lim làm, một bộ 1 lượng là ít. Hoặc ngươi còn có thể hợp tác với bọn họ. Muốn 2 phần lợi nhuận cũng được."

Tử Tình nói: "Ca, ta cũng suy nghĩ rồi. Ta lười giao tiếp với nhà bọn họ. Ca, còn có một loại trò chơi nữa, là của người nước ngoài, Lâm Khang Bình cũng nói, lần sau tìm người nước ngoài mua về."

Tử Phúc nghe xong câu đầu, đem tâm tư buông xuống. Nghe thấy câu sau lại nhăn nhíu mày: "Không phải ngươi đã nói với ta là làm lần cuối sao? Sao còn nhờ hắn nữa?”"

Tử Tình âm thầm le lưỡi, nói câu: "Nói sai rồi, đại ca." Bỏ chạy.

Tháng giêng ngày 28, Chu chưởng quầy tự mình đến mua đồ, nói hôm nay lão gia ở nhà, có thể gặp Tử Tình, Tử Tình nói cùng Thẩm thị, Thẩm thị có chút lo lắng, muốn đích thân đi theo. Nhưng trong nhà còn có Tử Vũ, cũng không thể để Tử Vũ ở nhà, mà ôm Tử Vũ theo cũng không tiện, nghĩ nghĩ, Thẩm thị nói: "Không bằng lần khác ngươi hẵng đi, lúc đó phụ thân đưa đi."

Tử Tình nghe xong, có chút khó xử, lão gia nhà giàu làm gì dễ hẹn như vậy được, lần sau ai biết phải chờ tới khi nào, huống hồ bạc này Tử Tình còn muốn lấy để đầu tư, Thẩm thị thấy Tử Tình không vừa ý, nghĩ nghĩ nói: "Không bằng chúng ta ôm Tử Vũ tới học đường, nương cùng ngươi đi."

Chu chưởng quầy nghe xong, vội nói: "Không cần phiền toái như thế, theo ý ta thì đại tẩu không cần đi theo đâu, ta sẽ tự mình đưa Tử Tình cô nương về nhà, đại tẩu, chúng ta đã giao tình nhiều năm, ít nhiều cũng tin ta chứ."

Tử Tình cam đoan, bàn xong buôn bán sẽ về. Thẩm thị mới cho đi, Tử Tình mang theo bộ mạt chược, đi theo Chu chưởng quầy.

Lần này đi Văn gia, Tử Tình lần đầu tiên đi vào một nhà phú quý, nhưng thấy nhiều trong TV rồi, cung điện cũng xem qua, nên không có gì ngạc nhiên, Tử Tình chủ yếu đem lực chú ý tập trung vào kết cấu ở phòng, bố cục hoa viên, kẻ có tiền làm nhà lớn, đi qua hành lang, đầy hoa hoa cỏ cỏ, nhà giữa kiến trúc Giang Nam chính hiệu, cao hơn những phòng khác, chính giữa có một sân lớn, sàn làm bằng đá cẩm thạch, còn có vài chậu thủy tiên, phòng có ghế nằm khắc hoa, hình như rất làm bằng lim, còn được khảm đá quý.

Tử Tình thấy nha hoàn đi qua nhiều, nên ngừng đánh giá, không quá để ý, tự nhiên cũng không thấy được ánh mắt kinh ngạc của người khác, Tử Tình không biết là, hôm nay Văn lão gia cố ý an bày nàng đến Văn gia, bằng không, lấy thân phận của nàng – một thôn cô làm sao có thể dễ dàng tiến vào đây, nhất là Văn phu nhân muốn gặp Tử Tình, có vài phần tò mò, một là muốn nhìn dạng nha đầu nông thôn gì mà khiến con trai bảo bối mù quáng, hai là muốn để Tử Tình thấy nhà già có chân chính thế nào, sau đó biết khó mà lui. Ở trong nhận thức của bọn họ, luôn luôn nghĩ Tử Tình cuốn lấy Văn Tam, dù sao ví dụ như vậy nhiều lắm, nha hoàn trong nhà còn cả ngày suy nghĩ trèo lên giường chủ tử, huống chi là một nha đầu nông thôn, có thể có bao nhiêu thể diện? Còn không sớm bị phú quý làm mờ mắt, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, Tử Tình một chút hứng thú cũng không có đối với Văn gia.

Biết bỏ đi dục vọng mới xong việc lớn, cho nên Tử Tình nhìn thấy người Văn gia rất là thản nhiên. Cung kính chào hỏi xong, Tử Tình mở hộp gỗ nhỏ trong tay mình ra, yêu cầu Văn lão gia tìm ba người đến, nói cho bọn họ cách chơi trò chơi. Hoàn toàn không nhìn ánh mắt soi mói của Văn gia lão gia cùng phu nhân.

"Không phải quân bài à? Sao nhiều quân vậy?" Văn lão gia hỏi.

"Đương nhiên không phải quân bài, nếu là quân bài thì ta sẽ không đi tìm ngài, đây là mạt chược, dành cho bốn người chơi, thú vị hơn quân bài nhiều. Chúng ta cũng may mắn mới biết được loại trò chơi này, nên nghĩ có thể đổi được bạc. Lão gia, ta vẫn có yêu cầu ấy, hi vọng người ngoài không biết là từ nhà ta mà ra."

Vì thế, Tử Tình, văn lão gia, cùng với văn lão gia phu nhân và một vị như phu nhân ngồi vào bàn, Tử Tình nói luật chơi, lấy ra mấy tiền đồng, nói: "Tiền đặt cược không lớn không nhỏ."

Cùng chơi hai vòng, Tử Tình thấy mọi người đều học xong, liền hỏi: "Đông gia lão gia, sinh ý này có được không?"

"Ta đang suy nghĩ, nhưng ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi trước."

"Đã nhiều năm giao tình, Văn gia đối xử chúng ta rất tốt. Ta rất rõ ràng, một giá thôi, một ngàn lượng bạc. Ngài có thể đem mạt chược làm tinh xảo lên, ví như dùng ngà voi, dùng ngọc thạch, cứ như vậy liền có vẻ xa hoa hơn. Các phu nhân nhà phú quý sẽ không để ý chút tiền ấy, kinh thành, tỉnh thành, An Châu, mời các phu nhân quen biết cùng nhau ngồi xuống chơi, vừa có cảm tình, lại vừa giết thời gian, cớ sao không làm? Chỉ sợ đến lúc đó người phú quý trong thành nơi nơi tìm kiếm, mạt chược này rất nhanh có thể mở rộng ra ngoài, bên chỗ ta đương nhiên sẽ không phô trương ra. Ngài thấy sao?" Tử Tình nói.

Văn lão gia suy nghĩ khoảng mười phút, thuận miệng hỏi: "Ngươi là một nữ tử thông minh, không biết tương lai ai có thể có phúc lấy được? Năm nay bao lớn? Phu nhân, không bằng ngươi xem chung quanh ngươi có nhà nào thích hợp không?"

"Tử Tình năm nay cả tuổi mụ vừa tròn mười ba, trước cảm ơn lão gia cùng phu nhân, nhưng phu nhân quen toàn nhà phú quý, không phải một nha đầu ở nông thôn có thể trèo cao được, không phải là coi thường người ta, mà nương ta thường xuyên dạy, từ xưa môn đăng hộ đối mới hợp nhau, người phải biết vị trí nào là của mình, không hợp với mình thì đừng miễn cưỡng, càng ép càng không hạnh phúc." Tử Tình thông minh, đoán được ý của Văn gia, cố ý nói lời này.

Quả nhiên, Văn lão gia cùng phu nhân nghe xong, nhìn nhau cười, đều vui vẻ, văn lão gia nói: "Không ngờ nương ngươi lại hiểu biết như vậy, ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi."

"Là Tử Tình làm càn, Tử Tình cảm ơn lão gia cùng phu nhân."

"Tốt lắm, cũng không thể cho ngươi tay không trở về được, sinh ý này làm đi, về phần khế ước, ta không kí được không? ngươi tin chúng ta chứ?"

"Lão gia, tin hay không không phải vấn đề, quy củ không thể dễ dàng sửa đổi." Dưới sự kiên trì của Tử Tình, hai bên không được nói ra xuất xứ của mạt chược.

Tử Tình ký xong, Văn phu nhân lấy một ngàn lượng ngân phiếu, Tử Tình cất lại mạt chược, mang đi, phu nhân có chút không vừa ý, nói: "Lâu lâu chúng ta mới có đồ để chơi, ngươi lấy đi rồi mấy ngày nữa chúng ta mới chơi được."

Tử Tình đem bản vẽ quần cơ, cách chơi viết ra giấy, nói: "Huynh đệ nhà ta tự mình làm ra, nên rất thô ráp, để ở chỗ ngài cũng không thích hợp, ta tin bây giờ lão gia phân phó, đêm nay các ngươi có thể chơi rồi."

Tử Tình cáo từ, Chu chưởng quầy còn chờ ở bên ngoài. Tử Tình không biết sau khi nàng rời đi, văn lão gia nói với phu nhân: "Gặp rồi đấy, ta sớm nói rồi, là người hiểu biết, tiếc là thân phận thấp, làm thiếp thì không cam lòng, với lại ta thấy người ta cũng không nguyện ý làm thiếp, thông minh ai mà lại đồng ý làm thiếp? Ta thấy việc này không phải do Tam nhi muốn là được, về sau cũng đừng nói nữa."

"Nếu ngươi không nói thì thật đúng không biết đây là nha đầu ở nông thôn, khí phái, ăn mặc, cách nói năng, còn có khí chất tự nhiên hào phóng, diện mạo cùng màu da, ta cho rằng làm thiếp cũng không sai, chỉ sợ giống như ngươi nói, là không cam lòng."

"Ngươi không thấy được nàng trước kia đâu, lần đầu tiên ta thấy nàng, một thân quần áo vải sợ, chải tóc hai bím, cũng đáng yêu, thấy ta cũng không luống cuống, đôi mắt kia vừa đen vừa sáng, lộ ra trí tuệ, bỗng chốc liền hấp dẫn ta, ta cảm thấy rất hứng thú."

"Mạt chược này có đáng một ngàn lượng không? Ngươi cố ý cho nhiều à?"

"Yên tâm đi, ta không làm chuyện lỗ vốn, chúng ta có thể kiếm được khoản lớn, ta còn lo lắng nàng muốn cổ phần, không ngờ lại muốn một ngàn bạc, coi nàng thông minh, cũng không nguyện ý liên lụy quá nhiều với chúng ta."

Tử Tình trở về trong nhà, cũng không có nói cụ thể với Thẩm thị, chủ yếu là sợ bọn họ biết lại e ngại, vả lại, nếu Thẩm thị biết có nhiều ngân lượng như vậy, khẳng định sẽ thu lấy, không thể cho Tử Tình làm vốn riêng.
Bình Luận (0)
Comment