Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 122

Tử Tình đang đù giỡn cùng Lâm Khang Bình, ngày đính hôn đó, Lâm Khang Bình nói một câu "người gác cổng nhà tể cũng là quan thất phẩm" để uy hiếp Xuân Ngọc, Tử Tình hỏi hắn chẳng lẽ có người đắc tội hắn, thật sự có thể mượn thế lực của Văn gia đến sao?

Lâm Khang Bình cười trở về một câu: "Ngươi chẳng lẽ không biết có câu thành ngữ ‘cáo mượn oai hùm’?"

Tử Tình nghe xong, cười ha ha, lúc này nghe thấy tiếng vó ngựa đứng ở cửa, vội vàng đem cửa mở ra, ý cười trên mặt còn chưa tan, chỉ thấy một người nhảy từ trên ngựa xuống, hỏi Tử Tình: "Vì sao? Vì sao?"

Tử Tình tập trung nhìn vào, nguyên lai là Văn Tam, đính hôn gần một tháng, nên đến cuối cùng sẽ đến, nhưng Tử Tình chỉ có thể giả bộ hồ đồ, hỏi: "Cái gì mà vì sao? Ta không rõ ngươi hỏi cái gì?"

"Ngươi không rõ? Được, để ta làm cho ngươi rõ, vì sao đính hôn? Vì sao đính hôn nhanh như vậy? Vì sao không đợi ta? Vì sao ta không được? Hắn hơn ta chỗ nào? Hắn có thể cho ngươi thứ gì thì ta đều có thể cho ngươi thứ đấy, vì ngươi, ta trở mặt tổ mẫu, ngươi đừng gả cho hắn, được không?" Văn Tam câu đầu thì khí thế bức người, càng về sau càng khẩn cầu, trong lòng Tử Tình ê ẩm.

Lúc này, Lâm Khang Bình đi lại, lôi Tử Tình ra đằng sau lưng, nói: "Ngươi đừng trách nàng, nàng không biết gì cả, là ta nghe nhạc phụ nói muốn tìm một gia đình đính hôn cho Tử Tình, nên ta cầu thân, thẳng thắn mà nói, hôm nay ta không đính hôn cùng Tử Tình, Tử Tình cũng sẽ đính hôn cùng người khác, người kia không phải là ngươi. Ngươi biết không, ta cũng thích nàng, vì nàng, cái gì ta cũng làm, ngươi đừng quên, năm đó đã đồng ý với ta, ta làm được, còn ngươi?"

"Ta không nhớ đã đồng ý ngươi chuyện gì, ta chỉ nói, năm năm sau, ngươi có thể có tự do hoàn toàn, ta cũng tạm thời không dây dưa nàng, nhưng ta cũng không đồng ý buông tay như vậy, ta chỉ nghĩ sẽ an tâm đọc sách, tương lai có lợi thế thì đàm phán với nhà ta. Là ngươi, là ngươi giở trò quỷ, rõ ràng ngươi biết ta thích nàng, ngươi còn cướp của ta, thừa dịp ta an tâm đọc sách không ở đây, giở trò quỷ quái lừa nàng đính hôn với ngươi, vì sao? Khang Bình, nhiều năm như vậy, ta luôn luôn không coi ngươi làm hạ nhân, luôn luôn coi ngươi làm huynh đệ dư. Ngươi vì sao làm vậy? Ngươi tặng nàng cho ta, được không?" Nói xong Văn Tam đi lên, nói với Lâm Khang Bình.

Tử Tình thấy vậy, vừa định mở miệng, nghe câu của Văn Tam nói kế tiếp, ngược lại yên tĩnh muốn nghe Lâm Khang Bình trả lời thế nào, nếu Lâm Khang Bình vì không muốn đắc tội thế lực của Văn gia hoặc thân phận thiếu gia của Văn tam, muốn tặng mình đi, Tử Tình sẽ lập tức hối thân (hủy bỏ đính thân), nam tử như vậy không đáng để mình trả giá.

Lâm Khang Bình lui lại một bước, nói: "Ta không cướp gì của ngươi cả, ta cũng không thể tặng, Tử Tình không phải đồ vật, nàng là con người, nàng cũng có suy nghĩ của chính mình, có cuộc sống mà mình muốn! Ngươi tự hỏi ngươi đi, ngươi có thể cho nàng cái gì? Trừ bỏ tiền tài, ngươi có thể cho nàng cái gì? Văn gia có thể nhận nàng sao? Ngươi cảm thấy có năng sao? Ngươi muốn đem thiên kim quan nhất phẩm kia đặt ở vị trí gì? Ngươi cảm thấy để Tử Tình theo ngươi làm thiếp, làm oán phụ như hậu viện Văn gia, ngươi không biết là ủy khuất nàng à? Chính ngươi cũng nói, không đành lòng ủy khuất nàng."

"Nhưng ta đã nỗ lực, ta náo loạn chỗ tổ mẫu, ta đáp ứng sẽ học giỏi, ta thay nàng tranh thủ vị trí bình thê, còn nữa, ta sẽ đối tốt với nàng, ở trong lòng ta nàng khác biệt, ta sẽ thương yêu nàng. Có phải ngươi nói những điều này với nàng, làm làm sợ, có phải không phải? Ngươi thì sao? Ngươi có năng lực cho Tình nhi cái gì?"

"Ngươi cảm thấy thiên kim nhất phẩm kia sẽ đáp ứng cùng ngồi cùng ăn với một nữ tử nông thôn à? Cho dù ngươi thương nàng, ngươi cảm thấy chính thê của ngươi có thể dễ dàng tha thứ tất cả sao? Nàng sẽ dễ dàng tha thứ mình bị bại dưới tay một thôn cô (nữ tử nông thôn)? Tuy rằng Tử Tình không phải một người thôn cô chân chính, nhưng trừ hai ta, trong mắt người ngoài, Tử Tình không phải là một nha đầu nông thôn sao? Ai biết nàng sẽ có thủ đoạn gì để đối phó Tình nhi, đến lúc đó chính ngươi ‘ốc còn không mang nổi mình ốc’ (thân mình còn lo chưa xong, còn lo người khác), ngươi muốn Tình nhi dựa vào ai trong cái nhà tù kia? Ngươi nhẫn tâm để Tình nhi như hoa tươi từ từ héo rũ ở hậu viện của ngươi hả? Mà ta lại khác, đời này ta chỉ biết có mình nàng, chỉ biết thương mình nàng, ta đã thề. Tuy rằng cuộc sống sẽ kham khổ một ít, nhưng ta sẽ nỗ lực, để Tình nhi sống cuộc sống nàng muốn, thiếu gia, ngươi về đi, ta đồng ý chuyện giúp ngươi năm năm, nhất định sẽ làm được, ngươi yên tâm."

"Ngươi dựa vào cái gì mà nói thế hả, ngươi không phải Tử Tình, ngươi làm sao mà biết Tử Tình không đồng ý, nếu không phải ngươi thừa dịp ta không ở đây mà phá rối, Tử Tình chưa hẳn sẽ lựa chọn ngươi." Văn tam thừa dịp Lâm Khang Bình không chú ý, lại đẩy một chút, Lâm Khang Bình không đứng vững, ngồi xuống trên đất.

Lâm Khang Bình muốn mở miệng, Tử Tình kéo hắn lên, đứng bên cạnh hắn, nói: "Văn tam, ta luôn luôn coi ngươi là bằng hữu (bạn bè), ta biết ngươi sống trông một gia đình như vậy, khó tránh khỏi sẽ không có bằng hữu, cảm thấy cô độc. Thật ra, ngươi cũng không nhận rõ tình cảm của ngươi, cái ngươi gọi là thích chẳng qua là cảm thấy ta mới mẻ, khác thiên kim tiểu thư cổng lớn nhà cao ở quanh ngươi, mà ta lại trùng hợp cho ngươi một phần tình bạn ngang hàng, tình bạn này làm ngươi ấm áp, ngươi khuyếch đại sự ấm áp này lên, tạo thành cái gọi là ‘yêu’. Mà thật ra, trong nội tâm ngươi cũng không có tình bạn ngang hàng, ngươi luôn luôn là người cao cao tại thượng, bố thí thứ mà ngươi thích. Ngươi đừng gấp gáp phủ nhận, thử hỏi, có người nào thiệt tình muốn coi là bạn bè mà tên thật cũng không chịu nói ra, ta quen ngươi cũng vài năm, đến nay ta còn không biết tên thật của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi thật tâm sao?"

"Ta thật sự thích ngươi, ngươi không biết, lúc ta còn chưa biết ngươi, cha ta đã nói ngươi là người cơ trí, trí tuệ, năm đó, lúc tổ phụ (ông cố nội) ta qua đời, phụ thân ở nhà chịu tang, thuận tiện quản lý gia tộc sản nghiệp, Chu thúc bỗng nhiên đem nửa quả dưa hấu đi lại, phụ thân ăn qua, quả thật thật ngạc nhiên, ở nông thôn mà có dưa hấu chín sớm. Nhưng việc nhỏ này cũng không cần hắn tự mình đi qua, chính là hắn nghe Chu thúc nói người bán dưa hấu là một nha đầu năm sáu tuổi ở nông thôn, phụ thân ở nhà vừa vặn không có chuyện để làm, liền đi qua nhìn ngươi. Trở về thì nói, không ngờ một nha đầu năm sáu tuổi ở nông thôn, không riêng gì mồm miệng lanh lợi, còn biết chữ, ta liền nhớ kỹ ngươi. Lần thứ hai, là lúc ngươi bán đèn lồng, phụ thân vừa lúc ở nhà, có ấn tượng với ngươi, nói đi nhìn xem một hai năm nay ngươi có gì biến hóa không, ta nghe xong cũng rất tò mò, muốn đi theo. Ta còn nhớ rõ hình ảnh lúc đó, ngươi sợ cha ta không mua đèn lồng, một bộ cẩn thận lấy lòng, nhưng không để người khác chán ghét. Khi đó, ta có chút thích ngươi, cũng không có cơ hội gặp mặt nào, ta cũng cho đó là tính tình con nít. Cho đến hai năm sau, chúng ta ở trên đường gặp nhau, ta mới cảm thấy ta không quên được ngươi, nhìn thấy ngươi thật sự vui vẻ, nhưng ngươi lại quên ta mất."

lời Văn tam nói làm Tử Tình nhớ tới chuyện va chạm xe ngựa, thời gian nhoáng một cái mà qua, hài đồng ngây ngô năm đó bây giờ đã thành thiếu niên, nhưng năm đó bản thân sao có thể đoán trước hôm nay sẽ có chuyện này?

Tử Tình vừa định mở miệng, Văn tam tiếp tục nói: "Ta không nói cho ngươi biết tên cũng là có nguyên do, cha ta cha đã từng làm tuần muối ngự sử (quan kiểm tra thu thuế muối, muối là thứ đánh thuế cao nhất ở đây nhé), một năm đó ở Dương Châu, không biết đắc tội với ai, ta bị bắt cóc, tuy rằng sau này ta bình yên vô sự về nhà, nhưng đến cùng cũng bị một lo sợ cùng tra tấn. Về sau, phụ thân bảo ta đừng để người ngoài biết thân phận thật của mình. Rồi ta thành thói quen không nói tên, bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta gọi là Văn Hạo Vũ." Văn tam lại biểu cảm ủy khuất nhìn Tử Tình, Tử Tình cảm thấy đau đầu.

"Văn Hạo Vũ, thật xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi, nhưng ta thật sự không thích hợp với ngươi, Bình ca nói đúng, ta chính là nha đầu nông thôn, thứ nhất: ta thích được cuộc sống trong một gia tộc lớn, ta một cây cỏ dại, nuôi mãi tỏng phòng sẽ nhanh héo rũ, nương ta hay nói, người phải biết chỗ nào hợp với mình mới sống tự tại được, vị trí của ta là ngay tại nông thôn. Thứ hai: ta không có khả năng cũng một đống nữ nhân chia xẻ trượng phu, huống chi ta còn không phải là người lớn nhất, ta không có khả năng để bản thân trở thành một oán phụ, ngươi nhẫn tâm để ta trở thành hạng người như vậy sao? Ta hi vọng chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu nói cười, còn ngươi, về nhà tắm nước ấm, ngủ một giấc, tâm tình sẽ không như ngươi tưởng tượng, một năm, hai năm, lúc ngươi nhớ tới sự xúc động của thời niên thiếu, ngươi sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng bình thường. Còn nữa, hi vọng ngươi không oán hận Bình ca, ở trong lòng hắn, ngươi không chỉ là thiếu gia, cũng là thân nhân duy nhất trong mấy năm nay của hắn."

Văn Hạo Vũ nghe xong, cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi không phải là ta, làm sao biết ta đau lòng thế nào? Ngươi nói dễ dàng như vậy vì ngươi đâu phải ta. Ta nghe trộm được tổ mẫu cùng cha ta nói chuyện, mới biết được ngươi đính hôn, vội vàng trở về gặp ngươi."

Nguyên lai ngày ấy sau khi Chu chưởng quầy trở về, tìm một cơ hội cùng Văn lão gia nói Tử Tình cùng Lâm Khang Bình đính hôn, Văn lão gia thật sự ngoài ý muốn, trầm ngâm hồi lâu, mới nói một câu, "Đáng tiếc , tiện nghi cho tiểu tử kia rồi. Cũng được, người ta đã quyết định, ta cũng không thể cưỡng cầu."

Mấy ngày sau, Văn lão gia vừa vặn vào kinh có việc, cùng Văn lão phu nhân bàn hôn sự của Văn tam, lão phu nhân nói ra tâm sự Văn tam, Văn lão gia mới nói: "Mẫu thân xin yên tâm, việc này sẽ không xảy ra, tất cả chỉ là Tam nhi nhất sương tình nguyện (đơn phương ý mờ), nha đầu nông thôn kia đã đính hôn rồi, đính hôn cùng cùng gã sai vặt Khang Bình của Tam nhi."

Văn tam vừa vặn đi lại thỉnh an, nghe được đoạn hội thoại này, vội chạy vào hỏi: "Cha, đây là sự thật à? Làm sao có thể? Cha, ngươi gạt ta phải không? Cha, ngươi nói mau đi, ngươi gạt ta phải không?"

"Làm càn, ngươi nhìn ngươi đi, ngươi là cháu ruột con trai trưởng Văn gia, làm sao có thể tùy ý lấy một nha đầu nông thôn? Nàng lại buông tha cho ngươi, gả cho một hạ nhân, nữ tử như vậy cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhìn không thấy Văn gia chúng ta có gia nghiệp bao lớn! Ta còn tưởng rằng là dạng nữ tử gì, đáng giá để ngươi nhớ thương như vậy, nguyên lai là một nha đầu ở nông thôn, nhưng có chút hiểu biết, biết Văn gia chúng ta không phải tùy tiện làm mèo chó, vì điểm này nên chúng ta cũng không khó xử nàng." Văn lão phu nhân lớn tiếng nói.

"Tổ mẫu, ngươi không phải là ta, sao biết ta tâm đến cùng có bao nhiêu đđau khổ thế nào?" Văn tam nói xong, bỏ chạy.

"Ta đúng là không cam lòng, ra roi thúc ngựa ngàn dặm tìm đến, muốn hỏi kết quả, cũng chỉ làm đau lòng thêm, chẳng lẽ ta thật sự sai lầm ư?" Nói xong cũng không chờ trả lời, leo lên ngựa ra đi. Lâm Khang Bình lo lắng hắn tự mình trở về, cưỡi ngựa đuổi theo .
Bình Luận (0)
Comment