Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 18

Bởi vì trời mưa liên tục, mọi người đều ở trong phòng, chơi đi chơi lại mấy trò, Nhị Mao có chút phiền chán, từ mình lấy quả pháo không biết từ đâu mà có, gọi vài đứa trẻ cũng hắn ra ngoài đốt pháo, Đại Mao, Tử Phúc, Tử Lộc lười ra ngoài, Tam Mao cùng Tử Lộc vẫn còn nhỏ xíu, dễ dụ, cùng hắn ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Tử Thọ vội vội vàng vàng chạy về, nói Nhị Mao đem đống rơm đốt, đốt tới chuồng heo. Người trong nhà nghe thế, chạy ra cửa, chỉ thấy trước mặt khói trắng cuồn cuộn, Tăng lão gia tử là người nóng tính, lập tức mắng mỏ, người lớn thì nhanh lấy nước, cũng may là có mưa, đống rơm hơi ẩm ướt, dù vậy vân thiêu hủy không ít rơm, mà đống rơm thì bên cạnh phòng cỏ tranh, tường đất bị đốt đen thui một mảng lớn, may là trời mưa dầm, nếu mà trời nắng thì phòng cỏ tranh này cháy không còn một cọng.

Một hồi sợ bóng sợ gió qua đi, cả nhà ồn ào ở phòng, lão gia tử mắng Xuân Ngọc không biết dạy con: "Nhỏ như vậy đã dám đốt lửa đốt phòng, tình tình như trộm cướp, lớn lên còn thế nào nữa? Không trộm cũng cướp thôi. Bây giờ mà không dạy thì lớn lên muốn dạy cũng không dạy được, sau này xem các ngươi làm sai. . ." Ai cũng không ngờ lời của lão gia tử lại đúng thật, đương nhiên đây là tương lai.

Điền thị sợ con rể Yến Nhân Đạt mắt mặt mũi, nhanh ngắt lời: "Được rồi, đầu năm đừng nói điềm xấu, có ai làm ông ngoại như ngươi không? Thằng bé còn nhỏ, từ từ dạy là được, ngươi không thấy đứa nhỏ đều sợ tới mức đơ người luôn à. Nhị Mao lại đây với bà, cháu ngoan, đừng sợ, không có việc gì đâu." Nói xong, sờ sờ đầu Nhị Mao, dỗ nửa ngày.

Tử Tình thấy Điền thị đối với Nhị Mao thì hiền lành, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt ghét bỏ lúc Tử Hỉ đi ‘nặng’, người bỏ tiền ra nuôi cái nhà này không phải là cha sao? Không hiểu trong lòng lão thái thái nghĩ thế nào, tốt xấu gì thì Tử Hỉ cũng là cháu của bà.

Điền thị dỗ Nhị Mao, lại nói với Xuân Ngọc: "Xuân Ngọc, mau dẫn đứa nhỏ về dỗ đi." Xuân Ngọc kéo con đến gần mình, cúi lưng sờ sờ đứa nhỏ, đột nhiên ngửi thấy mùi khói trên người nó, ghê tởm muốn nôn, cả nhà mới biết Xuân Ngọc lại mang thai hai tháng.

Điền thị giận Xuân Ngọc không nói cho bà, nhưng vẫn rất vui vẻ. Tử Tình quét mắt một nhà, phát hiện lão gia tử cùng Điền thị vui vẻ thật, vui vẻ nhiều mà lo lắng cũng nhiều, cũng đúng thôi, nhà thì có mấy mẫu mà nhiều con, nuôi sống kiểu gì, lại bảo cả nhà đại nữ nhi ở thêm mấy ngày hẵng đi, cũng dễ tẫm bổ, hoàn toàn không nhìn vẻ mặt con trai cả và con dâu càng ngày càng khó coi.

Rốt cục, Chu thị nói một câu: "Người ta mệnh tốt, có thể sinh, lại có người nuôi, không giống ta, không sinh được, chỉ có thể nuôi giúp người khác."

Tăng Thụy Khánh nghe xong, trả lời: "Có bản lĩnh sinh, sẽ có bản lĩnh dưỡng (dưỡng = nuôi), không bản sự dưỡng thì sinh làm cái rắm gì." Tử Tình vui vẻ, cặp vợ chồng này thật ăn ý, lời thô tục đều nói ra , Tử Tình hóng hớt muốn xem nhà đại cô có tức giận đến nỗi lập tức thu dọn đồ đạc về nhà không, kết quả là bọn họ mặt cũng không đỏ, giống như không nghe thấy, đại cô thì có chút tức giận, nhưng không dám nói cái gì.

Điền thị nghe xong, tức giận đến phát run, nói: "Ta và cha ngươi còn chưa già đâu, trước mặt chúng ta mà các ngươi đã dám như vậy, Thụy Khánh, ngươi cũng là đứa con nương chăm lớn, ngươi không thể để nương vui vẻ chút sao? Dù gì thì nhà này cũng chia rồi, ta muốn thế nào thì làm thế nấy, các ngươi không có quyền cản."

"Nương, ta cũng không dám để cho cha mẹ không thoải mái, ta chỉ không quen nhìn người ta như keo da chó, dính như đĩa, ngài hỏi xem có nhà ai nữ nhi mà mang về cả gia đình về nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng không, còn chưa kể đến việc thương xuyên về đây ở, mười năm đều vậy, nhà chúng ta đâu giàu có gì mà nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy. Nương cũng đừng chê ta nói chuyện không xuôi tai, ta đã nhịn mười năm rồi. Hôm nay nếu các ngươi không kích ta, nói muốn làm gì thì làm, ta cũng không nói những lời này, ừ thì ở riêng, các ngươi muốn làm gì thì làm đi. Mà nói không xuôi tai một tý thì nữ nhi gả ra ngoài như bãi nước hắt đi, liên quan gì đến ta, ta chỉ thương cho lão nương ngươi thôi ." Tăng Thụy Khánh nói.

Xuân Ngọc nghe xong, ô ô khóc: "Nương, chúng ta không ở nữa, chúng ta về nhà, bây giờ thu dọn về, bị ca ca ruột ghét bỏ, ta còn thể diện gì mà ở lại đây chứ."

Điền thị nghe xong, ôm Xuân Ngọc khuyên nhủ: "Có cha mẹ ở đây, ngươi sợ cái gì? Cẩn thận đứa nhỏ trong bụng." Hạ Ngọc, Thu Ngọc cũng vây lại, ôm Xuân Ngọc khóc theo.

Lão gia tử nói với Tăng Thụy Khánh: "Đây là muội muội ruột thịt của ngươi, không phải người ngoài, ngươi làm đại ca thì phải thông cảm cho sự khó xử của cha mẹ, tương lai nếu Tử Bình có cuộc sống không tốt, ngươi sẽ hiểu rõ lòng cha mẹ." Lão gia tử lại lần nữa nói lờ tiên tri, đúng là sau khi Tử Bình thành thân, thì cuộc sống càng nghèo đói, nhưng lúc này thì ai biết chứ.

"Cha, ngươi bất công cũng không được rủa Tử Bình nhà ta, dựa vào cái gì mà gia đình Tử Bình lại nghèo khổ hả? Ta chỉ có một đứa con gái, nhất định sẽ cho nó sống tốt." Chu thị nói một câu, cũng chính là nói với lão gia tử, nếu là người khác nói thì Chu thị mắng lâu rồi.

"Chuyện tương lai ai biết trước được, cũng có ngày các ngươi sẽ đến cầu xin muội muội các ngươi, đều là ruột thịt tình thân, các ngươi sống không tốt thì cha mẹ đều đau lòng." Lão gia tử nói.

Tử Tình thấy Thẩm thị ôm đứa nhỏ ở một bên, nghe xong lời này, không cho là đúng, Tăng Thụy Tường cũng đứng gần đó, ai cũng không khuyên, ôm đứa con để Thẩm thị đi chuẩn bị cơm chiều, Tử Tình đi theo để nhóm lửa, cả nhà bận rộn một hồi cũng đói bụng, ăn xong thì tản đi. Tiểu hài tử biết người lớn đang bực mình, đều về phòng.

Tử Tình cho rằng một nhà Xuân Ngọc cơm nước xong sẽ rời đi, dù sao Tăng Thụy Khánh nói không nể mặt, một người nam nhân như Yến Nhân Đạt lại không rên một tiếng, ai ngờ vẫn mặt dày ở lại. May mà nhà mình sắp ở riêng. Tử Tình có chút may mắn, bằng không tiền nhà mình kiếm được có muốn cải thiện cuộc sống, cũng không chịu nổi cái gia đình này đến tống tiền.

Về phòng, Thẩm thị mệt mỏi, nằm trên giường, không nói gì, Tử Tình ở bên cạnh dỗ Tử Hỉ, xem ra nương cũng là bị chuyện vừa rồi kích thích, muốn chuyển ra ngoài sớm.

Tử Tình đang nghĩ, Tăng Thụy Tường và Tăng Tử Phúc vào, nói muốn thương lượng với Thẩm thị một chuyện.
Bình Luận (0)
Comment