"Ai nha, này thật đúng là tốt quá, có một câu nói của đại chất tử kia,
còn tốt hơn nhiều so với chúng ta đi khắp nơi nhờ người, ôi chao ôi, cái này đúng là phải A di đà Phật rồi, cái gì cũng không ần lo nữa." Chu
thị vui mừng chắp hai tay lại hô.
"Đại nương, chứ bát còn chưa có chổng lên đâu, bây giờ nói cái gì cũng
còn quá sớm, người ta có chịu gặp mặt hay không, ta cũng không tính là
gì, đại nương cũng đừng ồn ào để người ngoài biết, đến lúc đó làm không
xong, lại bị người ta chê cười." Tử Phúc vội nghiêm nghị nói.
"À, yên tâm đi, đại nương cũng biết nặng nhẹ." Chu thị vội nói.
"Nhà Lão đại này, bọn nhỏ khó tới được một chuyến, không bằng giữ bọn họ lại ăn bữa cơm đi, cũng là tâm ý của các ngươi." Lão gia tử nhìn thoáng qua Chu thị nói.
"Ai nha, cũng đúng vậy, các ngươi ở lại ta rất cao hứng, Tử phúc, đại
nương đi làm cơm, các ngươi cũng ở lại, vui vẻ uống vài chén với đại cha ngươi, nửa năm rồi, đại cha ngươi cũng không mấy dễ chịu, khó khăn lắm
ngươi mới trở lại, đại cha ngươi mới có dáng vẻ vui vẻ như vậy, các
ngươi chờ một lát, đại nương chuẩn bị xong ngay thôi." Chu thị lúc này
cao hứng, cũng không so đo vấn đề thiếu lễ năm mới.
Đại tẩu, lúc chúng ta đi,trong nhà đã chuẩn bị tốt rồi, sáng nay Tình
Nhi đã nói làm tiệc tẩy trần cho Tử Phúc. Tăng Thụy Tường vừa nói vừa
đứng lên.
"Thế cũng được, thức ăn nhà ta khẳng định không bằng nhà Tử Tình, vậy ta sẽ không làm nữa." Chu thị nói xong cũng nhìn mọi người một chút, cuối
cùng lại nhìn về phía Lâm Khang Bình.
Đáng tiếc Lâm Khang Bình không có mở miệng mời nàng, dẫn đầu đi ra ngoài trước rồi, Tăng Thụy Tường cũng là nghĩ tới mỗi lần mọi người ăn cơm
chung một chỗ cũng không thống khoái, bởi vậy cũng không lên tiếng, cũng chỉ nói với lão gia tử: "Cha, sau khi thờ lạy mùng một kết thúc, người
cùng nương còn có đại ca đến nhà con cùng ăn cơm đi,"
Lão gia tử gật đầu một cái. Hơi có chút thất vọng, vốn tưởng hôm nay có
thể đi theo cùng mọi người tới nhà Tử Tình tụ tập, nhưng là chẳng có ai
mở miệng mời bọn họ.
Sau khi mấy người Tăng Thụy Tường đi, Điền thị ở một bên không âm không
dương nói một câu: "nhìn đi, Bây giờ đến cơm cũng lười gọi chúng ta đi
ăn. Ngươi cả ngày khen nó đàng hoàng phúc hậu, có thành thật phúc hậu
như vậy?"
"Được rồi, ngươi bớt nói hai câu đi. Không nhìn xem ngươi làm tổn thương lão Nhị thành cái dạng gì rồi?" Lão gia tử không kiên nhẫn quát Điền
thị một câu.
"Trách ta, không có ta, nó có thể có ngày hôm nay? Nó...."
"Ta không tranh cãi với ngươi, ta ra ngoài đi dạo." Lão gia tử nói đan
hai tay cắm vào trong ống tay áo, đi ra ngoài. từ đường cái trong trấn
đi về phía nam tới đầu, là có thể nhìn thấy học đường. Xa hơn một chút
cũng có thể nhìn thấy sân nhà Tăng thụy Tường, lão gia tử lặng yên nhìn
về phương hướng kia thật lâu, mới thở dài xoay người về nhà.
Sau cuối năm, Vương Tài Vương Hỉ mang theo A Thổ cùng A Thủy trở lại.
Cách Lâm Khang Bình làm sổ sách thực sự quá chậm. Tử Tình tiếp nhận, cửa hàng ở kinh thành năm nay bởi vì có xà bông thơm cùng một ít đồ chơi
Tây dương khác, bởi vậy có hơn một ngàn một trăm lượng lợi nhuận lãi
ròng, cũng là lần đầu, cộng với tiền thuê cửa hàng hai nơi, vẫn còn
chống đỡ không đủ đầu nhập năm nay vào kinh thành. Khang trang bên kia,
bây giờ cũng là số âm, bởi vì năm nay vừa mua đất cỏ lau cùng núi hoang, vừa đầu nhập thêm năm trăm lượng bạc. Chanh viên thu tất tần tật mới
được có hơn ngàn lượng, cộng thêm địa tô các nơi cùng tiền thuê cửa
hàng, cũng chỉ trừ được đầu tư hai nơi của năm nay. Năm nay có thể còn
dư lại cũng chỉ là ba ngàn lượng bạc hai lần Lâm Khang Bình ra khỏi nhà
kiếm được.
Năm trước, Tăng Thụy Tường đã hỏi ý của Tử Tình, có muốn mùng một đầu
năm về nhà tụ tập cùng bọn họ hay không, Tử Tình suy nghĩ một chút, vẫn
là từ chối, nếu phong tục cho phép, vẫn là tôn trọng loại ước định mà
thành lệ đi, không nên bị người lên án, ngay cả Xuân Ngọc người thích
chiếm tiện nghi như vậy, cũng không có vào ngày mùng một năm mới mà trở
lại.
Mùng hai, một nhà Tử Tình về nhà mẹ đẻ, Tử Tình thấy Thẩm thị cùng Lưu
thị còn có Trần thị đang nói giỡn, Lưu thị thấy Tử Tình trước cười nói:
"Muội muội, hôm qua sao không tới? Cha nói người đã gọi ngươi, ngươi
không chịu, đại ca của ngươi còn nói một câu, ngươi khi nào thì biết làm kiêu vậy."
"Ta còn không phải sợ các ngươi oán giận ta sao? thật đúng là có lòng
tốt mà không được báo đáp. Hôm nay chuẩn bị đồ ăn ngon gì cho ta? Phải
lấy ra được chút thành ý."
"Cái này cũng đừng trách ta, nương nói, năm nay người không nhiều lắm,
trong nhà chỉ có mấy nữ nhân chúng ta, không cần chuẩn bị quá nhiều đồ,
ngươi cùng một nhà Tiểu cô còn có mấy người Nhị cô, cũng không ăn hết
bao nhiêu. Không tin ngươi hỏi Nhị tẩu ngươi đi, có phải hay không?" Lưu thị cười nói.
"Nương, hôm qua mọi người cùng ăn cơm, A công bọn họ đến học đường rồi sao?" Tử Tình hỏi.
"Không biết, con hỏi cái này làm cái gì?" Thẩm thị hỏi.
"Nương, người nghĩ đi, Đại cô con là người dễ dàng chết tâm như vậy sao? Một lát nhà nàng muốn tới, nhà ta không mở cửa, bên kia Đại cha cũng
không cho vào, vậy bọn họ đi đâu được? Bà con có thể dằn lòng thấy ngoại tôn yêu dấu năm mới lông bông ở bên ngoài."
"Quan tâm những thứ kia làm gì? Không bằng mấy người chúng ta chơi bài,
khó khăn lắm mới sống yên ổn được một năm, Đại cô ngươi bọn họ còn muốn
tới bên kia lạy qua thì cũng tới rồi." Trần thị cười nói.
"Đúng rồi, đánh bài, năm nay ta muốn thắng trở lại phần năm ngoái thua,
Nhị tẩu ngươi hôm nay trong bụng không có thần tài che chở rồi, vận khí
cũng là không giống nữa." Lưu thị cười hưởng ứng, Tử Tình nhớ tới Trần
thị năm ngoái đúng là không thể hiểu nổi, cả một mùa xuân đánh mạt
chược, lại chưa từng thua, giống như thần bài trong phim ảnh Hồng Kông,
vận khí tốt không phải là một loại tà môn à, quá thú vị rồi.
Mấy người vừa mới cầm mạt chược trên bàn: "Nương, con vẫn còn không yên
lòng, nếu Đại dượng cùng mấy người Tiểu cô cùng nhau đến đây, chúng ta
vẫn không mở cửa ra? Hoặc là Đại dượng không đến, sai mấy Mao đến đây,
ta thật đúng là đuổi họ đi?" Trong lòng Tử Tình thật sự không yên tâm,
với tính lợi dụng tất cả mọi dịp của nhà Xuân Ngọc, Tử Tình thấy sống
chết cũng có thể tìm tới cửa, mùng hai năm mới cơ hội tốt như vậy, bọn
họ sẽ không bỏ qua một cách vô ích.
"Cha con cùng Đại cha đến nhà ông cậu con rồi, trở về ngay thôi, đã bảo trước Tiểu cô con rồi, còn Nhị dượng
Con nữa, yên tâm đi.” Thật ra thì Thẩm thị cũng không phải là yên tâm,
trước kia cũng không phải là chưa từng đóng cửa không cho nàng vào, vấn
đề là, nàng xoay người liền tìm lão gia tử cùng Điền thị tới hỗ trợ,
cũng không thể đóng cửa không cho cha mẹ mình vào đi? Việc này truyền
ra, danh tiếng của Tăng Thụy Đường chẳng lẽ không cần nữa?
“Nương, con muốn nói, còn không bằng gọi Lâm An Lâm Phúc nhà đại muội
muội tới, cùng mấy người phụ nhân trong nhà chúng ta, cũng không nên
cùng bọn họ lôi kéo.” Trần thị nói.
“Vậy cũng không tốt lắm, lôi kéo đứng lên, có khi bọn họ còn khóc lóc ôm sòm, người không biết còn tưởng rằng chúng ta ỷ thế hiếp người. có lẽ
bọn họ cũng không tới, không thì còn có ta đây.” Thẩm thị suy nghĩ một
chút nói.
Vừa mới cầm mạt chược lên chơi, chuông cửa liền vang lên, Thẩm thị đích
thân đi mở cửa mấy người Tử Tình cũng vội đi theo, Thẩm thị đẩy mắt con
trên cửa trước, kể từ khi nhà Tử Tình đổi loại cửa lớn trên cửa có mắt
mèo, thuận tiện đổi luôn cho bên Thẩm thị, chủ yếu là không muốn mở cửa
cho một nhà Xuân Ngọc.
Đứng ngoài cửa chỉ có một nhà Thu Ngọc, Thẩm thị vội mở cửa. “Tiểu cô,
tiểu dượng, chúc mừng năm mới, tới sớm thế.” Tử Tình nói.
Thu Ngọc chùng Chú Vân Giang đáp lễ cho Thẳm thị trước, sau đó mới nói
với mọi người: “Trước đừng chúc tết cho ta., mùng bốn đầu năm, cả nhà
các ngươi tới đây, năm trước không tốt, năm nay chỉ mời mấy nhà, sẽ
không ngồi cùng với mấy người Dại cô các ngươi.”
“Đi chứ, thể diện Tiểu cô vẫn phải cho.” Lưu thị cười nói.
“Mấy người các ngươi thật đúng là hưởng phúc, sang sớm đã lên bài, người nào nhường vị trí cho ta, hôm nay ta là cô nãi nãi về nhà mẹ đẻ.” Thu
Ngọc cười nói.
Thu Ngọc vừa nói, tất cả mọi người đều muốn đem vị trí tặng cho nàng,
Thu Ngọc cười nói: “Hay là con người ta có duyên, tới chỗ nào cũng đều
cho thể diện.” cuối cùng vẫn là Lưu thị đi ra ngoài, nàng muốn đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Tiểu Thanh tới hỗ trợ.
Tử Tình cảm thấy một năm này Thu Ngọc vẫn có một chút thay đổi, sau khi
Tử Tình từ chối Chú Vân Giang, cũng có một thời kỳ Thu Ngọc tức giận,
khi nàng tới nhà Tử Tình nói chuyện một phen kia, ít nhất, nàng vẫn biết trước kia mình làm không đúng, Điền thị làm không đúng. Hơn nữa, cũng
không đề cập tới việc muốn Tử Tình sắp xếp công việc cho Chú Vân Giang
nữa, nhưng mà, Tử Tình vẫn thu hà bao nàng làm, cũng sẽ đưa mộtphần quần áo lông cho nàng làm, mỗi lần cũng chuẩn bị thỏa đáng đưa tới. Quan hệ
hai nhà coi như không tệ.
Vừa ngôi xuống bài được một vòng, chuông cửa lại vang lên, lúc này đúng
là Tăng Thụy Đường trở lại, vừa vào đến cửa đã hỏi: “Không có người từ
yến gia tới chứ?” Hắn cùng Tăng Thụy Khánh từ trên núi đầu thôn liền
tách ra, Tăng Thụy Khánh muốn vội đưa Chu thị về nhà mẹ đẻ, một lát nữa, Tử Bình muốn dẫn đứa nhỏ trở lại, bởi vậy không biết Xuân Ngọc bọn họ
có tới nhà Tăng Thụy Khánh hay không?
“Một nhà tiểu cô tới, nhà đại cô còn không có.”Tử Tình nói, đoán chừng
nhà bọn họ tám rưỡi ra cổng, đi đến đây cũng phải mười giờ, lại còn phải tới nhà cũ một chuyến trước, đến được bên này cũng phải hơn mười giờ,
Tử Tình vừa nhìn đồng hồ Tây Dương để bàn một chút, vừa mới hơn mười giờ một chút.
Ai ngờ, vừa chưa được mấy phút, chương cửa lại vang lên, lúc này đúng là người Yến gia tới, Tăng Thụy Tường tự đi ra ngoài, mấy người Tử Tình
cũng vội theo sau, quả nhiên, đứng ở bên ngoài là Yến Nhân Đạt, một nhà
Đại Mao cùng một nhà Tam Mao, còn có Ngũ Mao, Hoa Quế, Tăng Thụy Tường
nói: “Các ngươi trở về đi thôi, năm trước ta đã nói rõ ràng rồi. các
ngươisau này không nên tới nhà ta nữa, các ngươi làm như ta nói đùa à.
Lúc đó ta đã nói trước mặt cha mẹ, từ đó về sau ta làm như không có muội muội này.”
“Nhị ca, sai chính là ta, bọn nhỏ có gì sai? Ngươi nhìn một chút, năm
mới, bọn nhỏ tới nhà cậu để chút tết, không cho vào cửa, nói trước đây
sao? Nhị ca ngươi không nhìn chút tình mọn của ta, không nhìn muội tử
của ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không nhìn đến cha mẹ một chút sao? Cha
mẹ lớn tuổi rồi, cũng bởi vậy, phiền lòng, sinh bệnh, trong lòng ngươi
có thể yên tâm sao?” Yến Nhân Đạt chắp hai tay, thỉnh cầu.
Vừa nói cái này, Tăng Thụy Tường càng tức, mắng: “Cha mẹ nếu có việc gì, cũng là giận ngươi ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể xuống tay
được, ngươi còn là người hay sao? Ngươi còn mặt mũi mà nói cái này, cút
đi, lăm được bao xa thì lăn, coi như mấy năm nay bạc đều cho chó ăn
rồi.” Nói xong, Tăng Thụy Tường đóng cửa sổ nhỏ lại, không đẻ ý mấy
người Đại Mao, Tam Mao la lên, về phòng mình trước.
Tử Tình ngoắc ngoắc tay với Tử Vũ, len lén ở lại, muốn nghe bên ngoài họ nói cái gì.