Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 295

"Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ngươi, ngươi cũng đừng đi nói ra ngoài, Hoa Quế có rồi, chờ đợi thêm nữa, liền giấu giếm không được rồi, đại cô người cũng là lo, lúc tìm không được, lo lắng, tìm được rồi, cũng lo, có thể làm sao bây giờ? Chỉ phải sớm làm gả đi, tốt xấu gì mọi người đều biết nàng cũng lớn tuổi rồi, cũng miễm cưỡng gạt qua."

"Đại cô ta thật đúng là không cần lo rồi, cả tôn tử lẫn ngoại tôn tử cũng đều là chờ không kịp đến báo danh, hắc hắc." Tử Tình cũng là buồn bực, vừa rồi từng nói nữ tử cổ đại cổ hủ bảo thủ, giống như Tử Vũ vậy, một câu nói đùa cũng không thể nói, nhưng cởi mở lại rất cởi mở, giống Tử Bình, Hoa Quế, còn có nhà Tam Mao, đều là mí mắt cực kỳ mỏng, một chút ích lợi đã dụ dỗ được ngốc hồ hồ đem mình đi bán.

Nam nhân Hoa Quế phải gả này, xem ra cũng không khá hơn chút nào, trước không nói gia thế nhân phẩm nhà trai như thế nào, chỉ kiểu này, là có thể nhìn ra, nam nhân này không quý trọng nàng. Thời đại này, loại chuyện này mà bị lục ra, bị lên án vĩnh viễn là nữ nhân, trầm đường, ngâm lồng heo, quỳ từ đường các loại, tùy tiện dùng đến cái nào, không chết cũng phải lột da.

Khó trách cho được Xuân Ngọc hai mươi lượng bạc làm sính lễ, chẳng qua, nguồn gốc số bạc này thật đáng nghi ngờ, người bình thường nhà có phụ mẫu lần lượt ốm chết, nơi nào còn lấy ra được hai mươi lượng bạc? Con nhà trong sạch nào có thể coi trọng Hoa Quế?

Tử Tình đang muốn mở miệng hỏi nhà trai là làm cái gì, Lâm Khang Bình đã trở lại, thấy Tử Tình và Thu Ngọc đang nói chuyện vui vẻ, cười nói: "Tiểu cô nói chuyện tốt gì? Làm Tình nhi vui vẻ như vậy."

Tử Tình trợn mắt nhìn Lâm Khang Bình, lời này nói quá không đúng lúc rồi, Thu Ngọc nghe xong còn không phải cho là Tử Tình ở vui sướng khi người gặp họa, tâm nhãn hẹp hòi, nhìn thấy người thân của mình gặp phải bất hạnh, đến một chút đồng tình tối thiểu cũng không có, lại còn vui vẻ không thôi.

"Thần ạ, xin tha thứ một khắc nói dối của con đi." Tử Tình ở trong lòng mặc niệm một lần, mặc dù trên thực tế Tử Tình thật là nghĩ như thế, nhưng bên ngoài vẫn phải giả bộ.

Quả nhiên, Thu Ngọc nghe xong lời Lâm Khang Bình, cẩn thận nhìn Tử Tình một chút, Tử Tình tất nhiên giả bộ thành vẻ cảm thán, Thu Ngọc cũng không còn lòng dạ nào nói thêm gì nữa. Ôm đứa nhỏ về nhà.

Bên này Lâm Khang Bình bị trừng còn không thể hiểu nổi. Hỏi: "Tiểu cô sau lại vì sao mất hứng, lúc ta tới các ngươi không phải đang nói chuyện rất tốt sao? Sao ngươi lại trừng ta, ta nói sai gì rồi?"

"Đúng vậy."

Tử Tình kể lại chuyện vừa rồi, Lâm Khang Bình cũng cười ha hả, cười xong mới nói: "Ta cho là cái gì chứ? Cái này thì có gì, ta thật đúng là cảm thấy vui vẻ đấy. Ta còn tưởng rằng đại cha ngươi trong cơn tức giận sẽ hưu đại nương ngươi chứ? Mới bị vài cái đánh cũng chưa hết giận."

"Cũng tuổi này rồi. Còn có Tử Toàn, hưu thê không làm được, đại cha ta vẫn rất bảo vệ đại nương ta, bằng không. Năm đó ép hắn như vậy cũng không chịu cưới thiếp."

Hai người đang nói chuyện, Thẩm thị cầm một phong thư đi đến, nói: "Đại ca ngươi vừa mới gửi thư, ta với ngươi cha thương lượng nửa ngày, cũng không có chủ ý chính xác gì, này không, tìm hai ngươi mà nói một chút."

Thì ra Phó đại nhân gửi thư cho Tử Phúc. Loáng thoáng để lộ ra hắn nhìn trúng và thích Tử Hỉ, lại vờ như vô tình thuận miệng nói ra một câu, có thể là con rể lương xứng.

Tử Phúc nhờ người hỏi thăm một chút, Phó gia có nữ sắp trưởng thành, năm nay vừa vặn cập kê, còn chưa đính hôn, liền gửi về nhà phong thư này.

"Phó gia là loại nhà nào, chúng ta có thể xứng đôi? Lại nói, Phó gia nếu có ý này. Sao khi Tử Hỉ ở nhà, gửi hai hài tử đến, một chút tiếng gió cũng chưa nói?" Thẩm thị nói.

"Nương, nhà gái vốn sẽ không dễ mở miệng, hơn nữa địa vị Phó gia người ta cao hơn chúng ta nhiều như vậy, làm sao có thể tới cầu hôn chúng ta trước? Đây có khả năng ta cũng đã nghĩ tới, hai hài tử kia là tới thử, nhìn xem điều kiện của chúng ta như thế nào, nói vậy mấy tháng này. Đã suy nghĩ xong xuôi. Cũng có lẽ là mấy tháng này không tìm được mối thích hợp, mới nhớ tới Tử Hỉ. Này thật đúng nói không tốt." Tử Tình nói.

Tử Tình vừa nói, trong lòng Thẩm thị càng không yên, mặc dù điều kiện nhà mình kém một khoảng, nhưng ở trong mắt cha mẹ, đứa nhỏ vẫn là tốt nhất, vừa nghe là tạm chịu, Thẩm thị liền không vừa ý.

"Vậy coi như không có chuyện này, ta cũng không muốn tiểu Tứ cưới nàng, nàng còn cảm thấy ủy khuất, còn cảm thấy chúng ta trèo cao, ngày này làm sao mà trôi qua?" Thẩm thị nói, cưới một tiểu thư nhà quan làm vợ, áp lực của Thẩm thị cũng rất lớn, nàng và Hạ phu nhân từng nói chuyện vài lần, cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn nói chút gì, còn cần phải vòng vèo.

Lời của Thẩm thị cũng có đạo lý nhất định, Lâm Khang Bình nói: "Nương cũng đừng vội có kết luận trước, việc này cũng không chắc như chúng ta nghĩ. Ta thấy Phó đại nhân là thật lòng thích tiểu Tứ. Không bằng, ta đi An Châu một chuyến, gặp Phó đại nhân, sau đó đi tìm tiểu Tứ, hỏi ý của tiểu Tứ một chút."

Thẩm thị nghe xong vỗ tay cười nói: "Chuyện này cũng tốt, hoàn hảo hai ngươi ở gần, chuyện trong nhà ít nhiều có Khang Bình. Nhị ca ngươi là đồ mọt sách, không thích ra ngoài gặp người, hài tử ngoan, theo ý ngươi nói đi, ngươi thay tiểu Tứ lo lắng hơn một chút."

Thẩm thị nói xong cũng muốn rời đi, đi tới cửa, bỗng quay trở lại, nhìn Tử Tình và Lâm Khang Bình một chút, nói: "Nếu không, việc này hay là thôi đi, thật muốn tiểu Tứ cưới quan gia tiểu thư, ta thấy nàng, còn dám nói chuyện sao? Tính tình nàng lớn hơn một chút, ta còn phải nhìn sắc mặt của nàng mà sống, tiểu Tứ cũng bị nàng ép tới cả đời không ngẩng đầu lên được, tội gì phải thế? Ta cảm thấy như đại tẩu ngươi cũng không tệ rồi, cũng rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, cùng đại ca ngươi cũng không phải trôi qua không tệ? Trừ chưa sinh con trai."

"Nương, chúng ta không giống như trước kia, đại ca khi đó, chúng ta chỉ có thể tính là tiểu địa chủ, hiện giờ, đại ca tốt xấu gì cũng là quan thất phẩm, cũng coi như đi vào sĩ trong sĩ nông công thương rồi, tiểu Tứ về sau khẳng định cũng muốn đi vào con đường làm quan, Phó gia chỉ là tạm thời cao hơn chúng ta mà thôi, đại ca và tiểu Tứ còn trẻ như vậy, không tới mấy năm nữa, chúng ta khẳng định sẽ vượt qua Phó gia, nương cứ yên tâm đi." Lâm Khang Bình khuyên nhủ.

Thẩm thị nghe xong lời Lâm Khang Bình, suy nghĩ kỹ càng một hồi, nói: "Cũng đúng, đại ca ngươi mới hai mươi lăm, Phó đại nhân đã hơn ba mươi rồi, nghe theo ngươi đi, kiến thức của ngươi khẳng định nhiều hơn lão bà tử là ta này."

Thẩm thị nói xong thật đúng là cười rồi đi.

Sau khi Thẩm thị đi, Tử Tình ôm Lâm Khang Bình nói: "Nương ta thật sự đem ngươi trở thành nhi tử rồi, có chuyện gì cũng sẽ tới tìm ngươi thương lượng đầu tiên."

"Ở trong lòng nàng, đại khái vẫn là cảm thấy ta làm việc ổn thỏa, đại ca không ở bên người, nhị ca tâm tư vốn là đơn giản, trừ học đường cũng không còn tiếp xúc với cái khác, tiểu tam cũng giống như vậy, đúng là còn lại ta. Ta cũng là rất vui lòng, nương đem ta trở thành người một nhà."

Không nói hai người đang nói đùa ở chỗ này, lại nói Thẩm thị trở về nhà, vừa đúng lúc gặp Tăng Thụy Tường từ học đường trở về, liền nói lại một lần lời Lâm Khang Bình.

Tăng Thụy Tường nghe xong nửa ngày mới nói: "Lời này mặc dù nói như vậy, chuyện sau này dù sao ai cũng không nói chính xác được, chúng ta cũng không thể chậm trễ người ta, chuyện quan trường rất phức tạp, nếu thật thành thông gia, Tử Phúc cũng có một trợ lực, dù gì cũng tốt hơn chúng ta một chút căn cơ cũng không có. Tiểu tứ muốn ra làm quan, còn không chừng phải vài năm, còn có thi hương, thi hội phải qua, nơi nào có thể thuận buồm xuôi gió? Văn vẻ vốn chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (*), còn phải xem vận khí của tiểu tứ vận, gặp được quan chủ khảo quan vừa lúc thưởng thức hắn."

(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: nhân giả đối đãi từ góc độ nhân, trí giả đối đãi từ góc độ trí. Chẳng hạn như đối với cùng một vấn đề, những người từ lập trường hoặc nhìn từ góc độ khác nhau thì cách nhìn cũng khác nhau.

"Chao ôi, ngươi nói toàn hiểu biết lớn, ta cũng không hiểu rõ, ngươi chỉ cần nói với ta một câu tóm gọn, cuộc hôn nhân này, là kết hay là không kết?" Thẩm thị nghe xong lời nói của Tăng Thụy Tường, càng hồ đồ hơn.

"Kết hay không kết vẫn là xem ý trời đi, chờ Khang Bình trở về lại nói tiếp." Tăng Thụy Tường nói xong liền vào phòng, giữ nguyên quần áo nằm xuống giường, Thẩm thị vừa thấy, chắc là lão gia tử bên kia lại có chuyện gì phiền lòng rồi. Hơn phân nửa là vì chuyện Hoa Quế, Thẩm thị không có nghe Thu Ngọc nói qua, chẳng qua, Thạch bà tử biết, Thẩm thị tất nhiên cũng sẽ biết.

Thật ra lần này đúng là không phải, Tăng Thụy Tường là từ chuyện Tử Hỉ, nghĩ tới già nửa cuộc đời mình, vốn Tiêu gia đại biểu tỷ cũng là tam cữu nương của Tử Tình, thấy Tăng Thụy Tường tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, giới thiệu cô em chồng mình cho hắn, còn đặc biệt nhấn mạnh nói, Thẩm thị có một tay thêu thùa giỏi, kiếm bạc nhất định có thể nuôi gia đình, hắn cũng có thể an tâm học ở trường. Ai biết thế sự khó liệu, mình không phải là bị vợ con kéo chân sau, mà là bị cha mẹ kéo chân sau, nửa điểm cũng không thể động đậy. Cả đời cũng cứ phí hoài như vậy.

Cũng may khi Tử Tình gặp chuyện không may, chính mình mới hạ quyết tâm muốn ở riêng, mới có những ngày tốt đẹp hôm nay, bằng không, mình còn không biết bị áp bức tới khi nào, nhớ tới Tử Tình, Tăng Thụy Tường trừ uất ức, càng nhiều hơn là áy náy, Tử Tình có cống hiến lớn nhất trong nhà này, bị đắc tội cũng nhiều nhất.

Bây giờ đến hôn phu tương lai của Tử Vũ cũng là tú tài, cả nhà chỉ có thân phận của Lâm Khang Bình là thấp nhất, Tăng Thụy Tường cảm thấy có chút ủy khuất Tử Tình, nhưng về mặt khác, Lâm Khang Bình đối xử với Tử Tình cũng đúng là khiến bọn họ tìm không ra nửa điểm không phải, có lẽ là ông trời cũng biết thương tiếc Tử Tình, đền bù về mặt khác cho Tử Tình đi, Tăng Thụy Tường thầm nghĩ như thế.

Thẩm thị đi vào thấy khóe mắt Tăng Thụy Tường dường như đang rưng rưng, liền lôi tay hắn, nói: "Hôn phu của Hoa Quế, chưa hẳn đã không phải là lương xứng, lại nói, còn có nàng cha mẹ ở đó, ngươi muốn thật lòng quản chuyện của nàng, ngươi có thể lướt qua cha mẹ nàng mà đi? Đến lúc đó lại dây dưa không rõ." Thẩm thị là thật lòng không muốn lại có liên quan gì đến một nhà Xuân Ngọc nữa.

"Chuyện của Hoa Quế? Ta không có nghe thấy cha mẹ nhắc tới mà? Nàng ta sao vậy?"

Thẩm thị thấy Tăng Thụy Tường không phải vì việc này, càng nghi hoặc, liền hỏi: "Hay là người khác xảy ra chuyện gì?"

Tăng Thụy Tường thấy Thẩm thị lo lắng, ngẩng đầu thấy thái dương của Thẩm thị có mấy sợi tóc bạc, ôm chầm Thẩm thị một phen, nói: "Không phải vì bọn họ, là nghĩ tới Tình nhi, có chút đau lòng khó chịu. Ngươi có mấy sợi tóc bạc này, có thể thấy được thường ngày người lo nghĩ quá mức, ta tới nhổ cho ngươi."

Đây chính là chuyện chưa bao giờ có, khuân mặt Thẩm thị đỏ ửng ngồi ở cạnh sập, cũng quên mất vừa rồi muốn nói gì.

Lâm Khang Bình còn chưa kịp đi An Châu, Phó đại nhân đã sai người tặng một bộ quần áo trẻ con cùng một bộ vòng phú quý trường mệnh khóa bằng vàng ròng, nói là tình cờ biết được mới đây Lâm gia có chuyện mừng sinh nhi tử, đặc biệt chúc mừng một phen.

Cái này, Lâm Khang Bình cùng là có cớ đến Phó gia, vừa khéo Tử Tình vừa ở cữ xong, nghĩ một chút liền nói: "Không bằng ta và ngươi cùng đi một chuyến, vừa vặn gặp Phó phu nhân một chút, có lẽ còn có thể nhìn thấy tiểu thư nhà hắn cũng không chừng. Ta cũng kiến thức một chút tiểu thư nhà quan chân chính."

Lâm Khang Bình véo má Tử Tình cười nói: "Vẫn là hiếu kỳ như vậy."
Bình Luận (0)
Comment