Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 426

Dư thị đại khái đoán được Tử Tình không có chuẩn bị, liền lấy ra năm cái, tự mình đeo lên cho mấy đứa Thư Duệ, cười nói: "Xem Đại tôn tử này, mặc bộ đồ mới, lại đeo túi thơm Tổ nương làm này, liền càng dễ nhìn, thật có sức sống."

Thư Duệ bọn họ cảm ơn Dư thị, đi theo Thư Hưng bọn họ bưng mấy loại cống phẩm đi từ đường trước, từ đường bên kia đã mở cửa, có nam tử bắt đầu đang quét dọn vệ sinh, bày bàn gì đó.

Lâm gia bên này, bắt đầu nhặt rau rửa rau, một hồi, chủ bếp dẫn theo vài người vào cửa, Tử Tình muốn đi từ đường bên kia nhìn xem, thấp giọng hỏi Khương thị một câu, Khương thị nghe xong sợ tới mức lắc đầu nguây nguẩy.

Xem ra, Nam Bắc đều giống nhau, đều là trọng nam khinh nữ, nữ tử đều không thể đi vào từ đường. Thật ra, Khương thị không có nói cho Tử Tình là, nữ nhân nơi này vào từ đường, bình thường là bị phạt, là phạm vào tội lớn thất xuất, cần phải đuổi ra khỏi bổn gia (họ nội), mới có thể để cho nữ tử vào từ đường, nhận thẩm lí và phán quyết của các trưởng lão trong tộc. Cho nên, Khương thị vào lúc nghe thấy Tử Tình muốn vào từ đường mới có thể sợ tới mức lắc đầu mãnh liệt. Đương nhiên, đây là sau này Khương thị nói cho Tử Tình.

Từ đường bên kia, Lâm Khang Bình dẫn theo Thư Duệ bọn họ đã lạy bài vị phụ mẫu, dâng hương khói lên, giữa giờ Tỵ, nam tử trong tộc ở cửa từ đường ấn theo bối phận xếp thành hàng, nghênh đón tộc trưởng cùng chúng trưởng lão vào từ đường, trong từ đường đã bố trí thỏa đáng, mời bài vị tổ tiên sớm nhất của Lâm gia ra, có người chuyên môn điều khiển nghi thức buổi lễ xướng từ, tộc trưởng tự mình nâng chén, trưởng lão cầm bình, sau khi dâng ba ly rượu, lại dâng các loại trái cây thức ăn, thắp hương tế bái, trong lúc nhất thời, đông nghìn nghịt người quỳ trên đất.

Tế bái xong, nên cho mấy đứa Thư Duệ lên gia phả, sớm có người chấp sự bưng qua cuốn sổ đóng buộc chỉ đã ngả vàng, lật đến một cột của phụ mẫu Lâm Khang Bình, lúc này mới phát hiện. Thế mà ngay cả Lâm Khang Bình cũng chưa lên gia phả.

Phỏng chừng là năm đó Lâm gia rất nghèo, sau khi đem bán Lâm Khang Bình cuộc sống mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, nhưng là, thời điểm Lâm Diệu Tổ cho ba nhi tử mình lên gia phả. Ấy thế mà không có viết một nét bút lên cho Lâm Khang Bình. Thế mà mấy năm này, cũng không có người nhắc tới, nếu không phải là lần này mấy đứa Thư Duệ muốn lên gia phả. Chỉ sợ Lâm Khang Bình đời này cũng sẽ không biết đến.

Tộc trưởng nhìn tình huống này, bàn bạc cùng mấy vị trưởng lão một chút, phái người đi khiêng Lâm Diệu Tổ đến.

"Lâm Diệu Tổ, ta hỏi ngươi, Lâm Khang Bình đến tột cùng có phải con cháu Lâm gia hay không?" Tộc trưởng hỏi trước.

"Làm sao không phải? Là huyết mạch ruột thịt của đệ đệ ta, còn có thể giả? Năm đó đệ đệ ta từ bên ngoài trở về, các ngươi cũng hẳn là còn nhớ rõ. Đệ muội kia của ta là có thai, lúc đó, vẫn là Mã bà tử trong thôn trang chúng ta đỡ đẻ, Mã bà tử vẫn còn đó, không tin. Có thể gọi nàng đến đối chứng." Lâm Diệu Tổ nói một hơi không ít, đại khái là trong lòng sốt ruột, ho khan lên.

"Sao ta lại nhớ, năm đó ngươi nói đứa nhỏ của đệ đệ ngươi là bệnh nặng không khỏi, làm sao hôm nay lại chạy tới một đứa cháu? Nếu như thế, năm đó vì sao ngươi không cho đứa nhỏ lên gia phả?" Một trưởng lão hỏi.

Câu hỏi này có chút bén nhọn, mặt Lâm Diệu Tổ bỗng chốc đỏ bừng, Lâm Khang Kiện đỡ hắn ngồi ở ghế tựa, qua một hồi lâu. Lâm Diệu Tổ mới nói: "Năm đó đệ muội ta khó sinh, sinh ra đứa nhỏ này rồi đi, đệ đệ ta dưới cơn thương tâm bệnh không dậy nổi, tiêu hết tích cóp trong nhà, cuối cùng, ném đứa nhỏ mới mấy tháng cho ta. Đứa nhỏ cũng là ba ngày hai trận bệnh, đại phu nói là vốn sinh ra đã kém cỏi, sau này phải bổi bổ tử tế, mà điều kiện nhà ta lúc đó, mọi người cũng đều rõ ràng, mấy đứa nhỏ nhà mình còn ăn không đủ no, nào còn chịu nổi một bệnh nhân ép buộc? Bởi vậy, khó khăn lắm mới nuôi nấng đến năm tuổi, thật sự là không có cách nào, nhờ người bán vào một gia đình giàu có ở Kinh Thành. Khi đó ta cũng là sợ mọi người nói ta vô tình vô nghĩa, lại nói đứa nhỏ đã bán rồi, đâu còn hy vọng xa vời còn đòi về nữa? Đời này, cũng chỉ có thể là người nhà người ta, chỉ coi như Lâm gia chúng ta không có con cháu này nữa."

Lâm lão đầu nói nhiều như vậy, thở hổn hển vài hơi, Lâm Khang Kiện vội đưa lên cho một ly trà, nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục nói: "Sau này, ta cũng không nghĩ tới, đứa nhỏ này mệnh tốt, chẳng những thân thể từ từ dưỡng tốt lên, còn làm người hầu cho thiếu gia, thiếu gia thương xót hắn, để cho hắn thoát khỏi nô tịch, cưới vợ sinh con. Mấy năm nay hắn vẫn luôn ở bên ngoài, bây giờ ta cũng là bệnh thành như vậy, nghĩ đến mình sẽ phải đi gặp đệ đệ ta rồi, trước khi đi, nghĩ đến ta còn có chuyện chưa có làm xong, ta muốn để cho bọn họ vào gia phả Lâm gia chúng ta, dù sao cũng là con cháu Lâm gia chúng ta, tóm lại muốn nhận tổ quy tông, bằng không, trong lòng ta có thẹn nha, không có mặt mũi đi gặp đệ đệ đã mất của ta, ta chính là một tội nhân mà!"

Nói xong lời cuối cùng, Lâm Diệu Tổ vậy mà gào khóc, nói mình có lỗi với đệ đệ mình, có lỗi với Lâm Khang Bình, cô phụ giao phó của đệ đệ, nghiệp chướng nặng nề….

Đều nói lời người sắp chết đều hướng thiện, gia đình nghèo cuộc sống không qua nổi, bán nhi bán nữ có rất nhiều, lời sám hối của Lâm Diệu Tổ làm các trưởng lão đang ngồi có chút động dung. Chẳng qua là, tư vị trong lòng Lâm Khang Bình cũng là không nói nên lời, năm đó lúc Lâm Diệu Tổ bán hắn, cũng là dỗ hắn nói, nhất định sẽ đi đón hắn trở về, nhưng là, không nghĩ tới, vì chính thanh danh của hắn dễ nghe hơn một chút, thế nhưng nói Lâm Khang Bình là bệnh lâu không khỏi, điều này làm cho Lâm Khang Bình làm sao chịu nổi?

Thư Duệ dù sao lớn hơn vài tuổi, cũng đọc không ít sách, dĩ nhiên nghe hiểu lời nói của Lâm Diệu Tổ, đã biết quẫn cảnh năm đó cùng với khó chịu bây giờ của Lâm Khang Bình, muốn an ủi Lâm Khang Bình vài câu, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành phải cầm lấy tay Lâm Khang Bình, bởi vì hắn biết, mỗi khi phụ thân có chuyện buồn, mẫu thân sẽ cầm lấy tay hắn, hoặc là ôm hắn, dỗ dành hắn.

Mọi người bàn bạc riêng một hồi, đồng ý ở dưới tên Lâm Diệu Tiên viết tên Lâm Khang Bình xuống trước, rồi lại viết mấy đứa Thư Duệ. Lúc này một nhà Lâm Khang Bình, cuối cùng cũng nhận tổ quy tông rồi.

Lâm Diệu Tổ nhìn người chấp bút viết lên một nét cuối cùng rồi, thổi khô mực nước, nói: "Lúc này ta dù cho đi rồi, cũng có thể nhắm mắt." Nói xong đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Lâm Khang Kiện bị dọa vội ôm lấy Lâm Diệu Tổ, phân phó Lâm Khang Tường đi mời đại phu trong trấn, Lâm Khang Tường đẩy mọi người ra cất bước chạy ra bên ngoài, người bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì, có chút rối loạn, vẫn là Thư Duệ đẩy đẩy Lâm Khang Bình đang ngu ngơ, nói: "Cha, để cho xe ngựa đi đón đại phu đi."

Lâm Khang Bình lúc này mới cũng cất bước chạy ra bên ngoài, về nhà lồng xe ngựa lên đuổi theo Lâm Khang Tường, Tử Tình cùng Dư thị các nàng thấy Lâm Khang Bình vội vàng hấp tấp lồng xe ngựa lên rồi đi luôn, không biết xảy ra chuyện lớn gì, đều chạy ra cửa viện nhìn về phương hướng từ đường, một hồi, chỉ thấy Lâm Khang Kiện đã ôm Lâm Diệu Tổ trở lại.

Dư thị biết được Lâm Diệu Tổ hôn mê bất tỉnh, cũng là lảo đảo một cái, còn may, Hồ thị đỡ nàng, nữ nhân Lâm gia bắt đầu sốt ruột chờ đợi đại phu đến, mà Tử Tình lúc này, cũng từ miệng Thư Duệ biết được hết thảy chuyện ở từ đường.

Sau nửa canh giờ, đại phu đến, sờ sờ mạch, nói bệnh nhân là nôn nóng bi thương công tâm, mới có thể đột nhiên ngất, châm cứu mấy châm, Lâm Diệu Tổ qua một hổi, đã tỉnh rồi.

"A di đà phật, còn may, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi." Mã thị nói.

Lời này thế nào nghe có chút kỳ quái, Dư thị nhìn nàng một cái, muốn răn dạy nàng vài câu, lúc này, tộc trưởng cùng chúng trưởng lão cũng vào cửa đến xem Lâm Diệu Tổ thế nào.

Lâm Diệu Tổ nói: "Ta không sao rồi, các ngươi đi tiếp tục đi, còn chưa có giết tam sinh cầu khấn tổ tiên đâu." (tam sinh: ba loại gia súc dùng để cúng tế bò, dê, lợn)

Tộc trưởng nói: "Chuyện trong quá khứ cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cẩn thận dưỡng bệnh đi."

Lâm Diệu Tổ chỉ là gật đầu đáp ứng, dường như cũng không còn hơi sức nói chuyện, tộc trưởng thấy không có gì đáng ngại, liền dẫn mọi người đi ra ngoài, Lâm Khang Kiện liên tục hỏi đại phu bênh tình của Lâm Diệu Tổ, biết được tạm thời không có gì đáng ngại, lúc này mới đi theo bọn họ vào từ đường.

Buổi trưa, nghi lễ ở từ đường bên kia đã hoàn thành cả rồi, mọi người ngồi dùng trà chờ tiệc rượu bắt đầu, rối rít nói đến bệnh tình của Lâm Diệu Tổ, nói đến những chuyện đã qua của Lâm gia, nói đến phụ thân của Lâm Khang Bình.

Thì ra, Tổ gia của Lâm Khang Bình qua đời sớm, năm đó phụ thân của Lâm Khang Bình cũng là học vài năm tư thục, không muốn ở nhà làm ruộng, làm học đồ ở Kinh Thành, cưới vợ an gia, cũng tích cóp được chút tiền bạc, bèn muốn về nhà mua vài mẫu đất, cũng nhân tiện phụng dưỡng lão mẫu, ai ngờ thê tử lại gặp phải khó sinh, sinh con xong rồi mất, Lâm Diệu Tiên dưới đau thương, nào còn có tâm tư mua đất, người cũng ngã bệnh, bạc tiêu như nước chảy, cuối cùng chả còn lượng bạc nào, gửi gắm Lâm Khang Bình cho Lâm Diệu Tổ.

Lâm Diệu Tiên vừa đi, lão thái thái người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nào còn có thể chịu đựng được? Không đến hai tháng, cũng đi rồi.

Lâm Diệu Tổ ở dưới tình huống đó, nuôi một nhà già trẻ, cũng thật là không dễ, nếu không phải là năm đó Lâm Khang Bình thân thể yếu ớt, chỉ sợ, Lâm Diệu Tổ cũng sẽ không thể đồng ý ý tưởng muốn bán Lâm Khang Bình của Dư thị, chẳng qua, chuyện đã qua cả rồi, nói những chuyện này cũng chỉ biết cảm khái mà thôi.

Những lời này, là tộc trưởng cùng mấy vị lão nhân đặc biệt nói cho Lâm Khang Bình, tộc trưởng cuối cùng dùng lời nói thấm thía nói: "Khang Bình, ngươi là người làm việc ở bên ngoài, tâm tư tất nhiên thông thấu hơn chúng ta, con người ấy à, ai có thể chưa từng có sai lầm? Đại gia ngươi năm đó là làm sai, chẳng qua, tốt xấu gì hắn còn nhỏ tuổi mà nuôi nấng cha ngươi khôn lớn, còn đưa cha ngươi đi học vài năm, đối với ngươi, cũng là từng có công ơn dưỡng dục. Lại căn cứ vào tình hình hôm nay mà xem, những năm này, chỉ sợ hắn cũng là không dễ chịu. Ngươi đã nhận tổ quy tông rồi, Đại gia ngươi cũng đã gần đất xa trời rồi, chuyện quá khứ này, hãy buông xuống đi."

"Dạ, tộc trưởng." Lâm Khang Bình cung kính trả lời, đối với một người sắp sửa xuống mồ, nhiều ân oán hơn nữa, cũng nên theo gió tan đi.

Giờ Ngọ hai khắc, bắt đầu chạy món ăn, giữa buổi trưa, tiệc rượu bắt đầu, trừ mấy huynh đệ Lâm gia tâm tư nặng nề ra, người ngoài bắt đầu vui chơi giải trí, đồ ăn hôm nay là đồ thông thường, bởi vì ý kiến của mọi người trong tộc, lo lắng đến trong thôn trang vẫn là người nghèo nhiều, không thể nâng cấp bậc tiệc rượu lên, tạo thành gánh nặng cho người khác. Cho nên, đồ ăn trong tiệc rượu đều không chênh lệch bao nhiêu, khác là, đồ ăn hôm nay lượng khá lớn, bánh bao cũng là bột mì, cho nên, lúc này thấy rượu và thức ăn trên bàn, có mấy người còn có thể nhớ tới Lâm Diệu Tổ té xỉu vừa rồi?

Huynh đệ Lâm gia dù không cao hứng cỡ nào, cũng phải đè nén khó chịu ở trong lòng, ba huynh đệ Lâm Khang Kiện cùng Lâm Khang Bình đi mời rượu, Thư Duệ cầm bình. Một vòng xuống dưới, Lâm Khang Kiện dặn dò Lâm Khang Bình vài câu, rồi về nhà thăm lão đầu.

Lâm Khang Tường uống vài ly rượu, nói với Lâm Khang Bình: "Tam đệ, Nhị ca thay cha ta bồi cái không phải cho ngươi, hôm nay thấy cha ta nói những chuyện này, là cha ta có lỗi với ngươi, trong lòng ta thật sự thật là khó chịu. Thì ra, cha ta vẫn luôn hối hận năm đó bán ngươi, mệt ta còn cho là, năm đó không có cha ta bán ngươi, ngươi làm sao có thể có phong quang như bây giờ? Ta thậm chí còn từng thầm oán, năm đó cha ta bán vì sao không phải là ta chứ? Ngươi nói, ta có phải đồ heo chó không bằng hay không?"

Lâm Khang Tường nói xong là khóc luôn, người trên bàn đều có chút ngây người, nhìn hai huynh đệ bọn họ.

--- ----

Giải thích thêm: - Lồng xe ngựa: khi đỗ xe ngựa, người ta thường thả ngựa ra khỏi xe cho nó nghỉ ngơi, nhà LKB đã đến Lâm gia được mấy ngày nên chắc chắn ngựa một nơi xe một nơi nên phải lồng xe ngựa lên trước mới đi được.

- Chạy món ăn: bưng đồ ăn lên, như là chạy cỗ bên mình ý
Bình Luận (0)
Comment