Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 117

 
Sau khi Tống Thanh Hàn giải thích rõ đầu đuôi mọi chuyện, sắc mặt Võ Đại Hổ vẫn bình lặng, chỉ nhàn nhạt nói:

"Nếu vậy, chỉ cần ta giữ cho tâm tình bình ổn, thì chất độc này cũng sẽ không tái phát nữa, đúng không? Vậy có thuốc giải hay không cũng chẳng sao, ngươi đừng lấy thân mình ra mạo hiểm."

Tống Thanh Hàn mỉm cười, lắc đầu, dịu giọng nói:

"Nếu như ngươi cả đời chẳng chút gợn sóng trong lòng, thì khác gì một con rối vô tri? Chỉ sợ rằng đây mới chính là sự độc ác của loại độc này."

Võ Đại Hổ khựng lại một chút, im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:

"Ta đi tìm Trạch Tố thử xem sao, ông ta thần thông quảng đại, có khi lại tìm được băng sơn tuyết liên."

Thấy cả đến cách này hắn cũng nghĩ tới, Tống Thanh Hàn biết trong lòng hắn cũng đang lo lắng không yên. Cậu vỗ nhẹ vai hắn, dịu dàng trấn an:

"Đừng lo. Lão Chúc đã hứa sẽ giúp đỡ, chắc chắn sẽ liên hệ với Trạch Tố. Cứ đợi thêm hai ngày xem sao."

Thế nhưng chưa tới khi trời tối, tin tốt đã tới cửa - chỉ là cách truyền tin này lại có phần kỳ quái.

Tống Thanh Hàn vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền vội vàng ra mở. Một đứa trẻ đứng sau cánh cửa, thấy cậu liền từng chữ từng chữ nói:

"Có người bảo, hắn có băng sơn tuyết liên. Nếu muốn lấy, thì đưa Võ Đại Hổ lên xe ngựa."

Nói xong, nó vui vẻ chạy đi, như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại.

Tống Thanh Hàn lập tức phóng người đuổi theo, túm lấy đứa trẻ, nhíu mày hỏi:

"Ai sai ngươi tới? Muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Đứa trẻ oa một tiếng bật khóc, vừa lau nước mắt vừa lắp bắp:

"Ta không biết mà, thật sự không biết... Có người cho ta tiền mua kẹo hồ lô, rồi bảo ta đi chuyển lời... Không liên quan đến ta đâu, đừng đánh ta, hu hu..."

Lúc này, có vài người đi đường lướt qua, thấy đứa trẻ đang khóc thút thít thì chỉ trỏ Tống Thanh Hàn, như thể cậu vừa làm nên tội ác tày trời.

Tống Thanh Hàn thấy vậy đành buông đứa trẻ ra, nhìn nó chạy biến đi mất, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Có người tìm được băng sơn tuyết liên vốn không có gì kỳ lạ, kỳ lạ là tại sao người đó lại phải dùng cách này để báo tin cho họ.

Hiện tại, trong lòng cậu có hai suy đoán. Một là người kia không quen biết họ, hai là kẻ đó có ý đồ bất chính. Nếu không, vì sao lại nhất định phải dẫn họ rời khỏi nơi quen thuộc, đi đến một nơi xa lạ?

Nhưng cậu lại không thể không đi, bởi cậu không có tư cách đánh cược, không thể mạo hiểm cho rằng đó chỉ là tin giả. Nói cách khác, dù khả năng là giả chiếm đến chín phần mười, thì cũng buộc phải liều vì một phần thật còn sót lại ấy.

Nhìn chiếc xe ngựa dừng trong bóng râm, Tống Thanh Hàn bước tới. Còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy phu xe há miệng ra - trong miệng trống trơn.

Thì ra người đánh xe này là một kẻ câm.

Cậu bước vào phòng, kể lại mọi chuyện cho Võ Đại Hổ. Võ Đại Hổ cũng có cùng suy đoán như cậu, chỉ là lại không đồng ý liều mạng vì cái xác suất mười phần chỉ còn lại một. Trong mắt hắn, mạng của Tống Thanh Hàn so với hắn còn quý giá hơn nhiều. Nếu vì chuyện này mà xảy ra điều gì bất trắc, thì dù có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Ngay lúc hai người đang giằng co không ai nhường ai, Hoa Liên bỗng đẩy cửa bước vào, "bịch" một tiếng quỳ xuống, kiên định nói:

"Lang chủ, thiếu gia, hay là... để tiểu nô cải trang thành lang chủ, đi dò đường trước?"

Tuy nói ra lời này có thể khiến Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn nghi ngờ mình ở bên ngoài nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng Hoa Liên không hề hối hận. Chỉ cần có thể giúp được một tay thì y đã thấy mãn nguyện rồi.

Tống Thanh Hàn thì lại không nghĩ rằng Hoa Liên cố tình nghe trộm, vì lúc này trời đã sẩm tối, theo lý mà nói thì Hoa Liên cũng nên về nhà ăn cơm. Có lẽ là thấy bếp không có ai, nên mới qua đây xem tình hình.

Cậu không từ chối ngay, mà cẩn thận suy nghĩ một lượt, rồi trầm giọng hỏi:

"Ngươi có biết chuyến đi này, chưa chắc đã có thể quay về không?"

Hoa Liên gập đầu chạm đất, quả quyết đáp:

"Tiểu nô biết. Tiểu nô có thể chấp nhận mọi hậu quả, dù có là cái chết!"

Nghe vậy, Tống Thanh Hàn thở dài, gật đầu:

"Vậy thì cứ như thế đi, ngươi đi thay y phục của ta."

Chờ rời đi, Võ Đại Hổ suy nghĩ chốc lát, nhíu mày hỏi:

"Nhưng ngươi định theo sau xe ngựa thế nào? Giờ mà đi thuê xe thì e là không kịp nữa rồi."

Tống Thanh Hàn khẽ cười, lôi ra một sợi dây thừng to từ dưới gầm giường, ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói:

"Nếu đối phương đã hành sự bí mật như thế, thì đương nhiên sẽ không đi đường lớn. Ta bám ở phía sau, nếu thấy có gì bất thường thì buông dây ra, quay đầu tìm quan phủ, đảm bảo không ai hay biết."

Võ Đại Hổ đo đạc độ dài của dây thừng, gật gù, rồi đứng dậy khỏi giường, ra khỏi phòng. Khi gặp Hoa Liên đã thay xong y phục, hai người chỉ khẽ liếc nhau một cái rồi cùng bước ra ngoài sân.

Chuyện nguy hiểm như thế, tất nhiên không thể đưa Nguyên Văn Hiên và Tiểu Thạch Đầu theo. Huống hồ người kia cũng không nhắc đến chuyện phải mang theo hai người ấy. Vì thế, Tống Thanh Hàn giao Tiểu Thạch Đầu cho Nguyên Văn Hiên, dặn dò vài câu, thấy thằng bé gật đầu từng cái một, lúc này mới yên tâm theo sau Võ Đại Hổ, lặng lẽ vòng ra phía sau xe ngựa, buộc dây vào trục bánh.

Xe ngựa khởi hành, quả nhiên đúng như Tống Thanh Hàn dự đoán, né hết đường lớn, chuyên chọn đường nhỏ mà đi.

Cũng vì thế, gần như không ai phát hiện ra điểm bất thường. Dù có người vô tình nhìn thấy, thì cũng chỉ cảm thấy hơi lạ lùng, chứ không đến mức kêu la náo động.

Tống Thanh Hàn lúc đầu còn chạy bộ theo một đoạn, về sau thấy xe tăng tốc, liền dứt khoát buông bỏ giãy giụa, để sợi dây căng cứng kéo mình trượt đi.

Đường càng lúc càng hẻo lánh. Sau khi rời khỏi vùng ngoại ô, xe ngựa còn tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, đến khi trong tầm mắt xuất hiện một tòa biệt viện tráng lệ, xe mới dần dần giảm tốc.

Tống Thanh Hàn đánh giá tòa viện kia, trên mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.

Sau bài học từ Trạch Tố, cậu đã hiểu rằng người sống ở ngoại ô chưa chắc đã là kẻ không có bối cảnh. Huống hồ khí thế của biệt viện trước mắt đã chứng minh rõ chủ nhân của nó tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Điều này, đối với bọn họ mà nói thì là một tin nửa tốt nửa xấu - tốt là bởi xác suất có được băng sơn tuyết liên đã tăng lên đôi chút, xấu là vì nếu dây vào loại người lợi hại như vậy, e rằng sẽ rất khó thoát thân.

Trong lúc còn đang mải suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại. Tống Thanh Hàn nhanh chóng chạy tới, tháo sợi dây buộc ra rồi ném vào góc tường, thuận thế lẩn mình vào một chỗ khuất mà đám thị vệ trước cổng không nhìn thấy.

Võ Đại Hổ và Hoa Liên xuống xe, một người trông như quản gia bước ra đón, nhiệt tình nói:

"Hai vị cuối cùng cũng tới, gia chủ nhà ta đã chờ lâu lắm rồi, mời vào trong."

Nếu cứ thế mà đường đột bước vào, thì bao nhiêu công sức đề phòng trước đó chẳng phải là uổng phí hay sao? Võ Đại Hổ nhíu mày nói:

"Băng sơn tuyết liên đâu? Nếu không nhìn thấy, bọn ta sẽ rời đi."

Vừa nói, hắn vừa xoay người làm bộ muốn rời khỏi.

"Vút" một tiếng, đám thị vệ đồng loạt rút kiếm, chắn trước mặt Võ Đại Hổ.

Tống Thanh Hàn đang âm thầm quan sát thấy tình hình căng thẳng, trong lòng liền siết lại, theo bản năng liếc nhìn người đánh xe đang ngồi nghỉ bên trụ xe, chuẩn bị hễ có biến là xông lên đánh ngất hắn rồi cướp xe bỏ chạy.

May thay, bầu không khí giương cung bạt kiếm ấy chỉ kéo dài trong chốc lát đã bị quản gia phá vỡ. Hắn cười híp mắt nói:

"Tất nhiên là có thể cho xem. Gia chủ nhà ta đã đoán trước được Võ công tử sẽ nói vậy. Mời xem ngài xem."

Dứt lời, một tiểu đồng bưng chiếc hộp ngọc bước ra, chậm rãi mở nắp, để lộ đóa tuyết liên trắng muốt, tinh khiết lạ thường, đẹp đến nao lòng.

Võ Đại Hổ vô thức bước lên một bước, nhưng tiểu đồng kia nhanh chóng đóng nắp hộp lại, bóng dáng cũng lập tức biến mất.

Thấy trong mắt Võ Đại Hổ lộ ra vẻ thất vọng, ánh mắt quản gia xoay chuyển, nở nụ cười tươi rói:

"Võ công tử à, băng sơn tuyết liên này, gia chủ nhà ta giữ lại cũng chẳng có ích gì, vốn là chuẩn bị riêng cho ngài. Chỉ là... trước khi dâng hoa, gia chủ muốn nói với ngài vài lời."

"Lời gì mà không thể nói ở đây? Ai biết bên trong có phải là nơi tàng long ngoạ hổ gì không?"

Võ Đại Hổ vẫn tiếp tục thăm dò đáy lòng đối phương, cố gắng tranh thủ cho mình lợi thế lớn nhất.

Trên mặt quản gia thoáng hiện vẻ do dự, ánh mắt vô thức liếc về bên trái như thể đang chờ ai đó ra quyết định thay.

"Được rồi, lui hết đi."

Một giọng nói đối với Võ Đại Hổ thì hơi quen, nhưng với Tống Thanh Hàn lại hoàn toàn xa lạ, chợt vang lên.

Võ Đại Hổ quay đầu nhìn về phía người mới đến, nhìn kỹ một hồi mới nhíu mày:

"Là ngươi?"

Người tới, chẳng phải ai xa lạ, chính là tên sinh nam tên Quan Linh Vũ - người từng được Võ Đại Hổ cứu trong khu rừng hôm trước.

Chỉ là hôm ấy khi gặp Quan Linh Vũ, y ăn mặc nhếch nhác, mặt mày lấm lem, bây giờ lại môi son má phấn, thứ gì cũng không thiếu, vì vậy Võ Đại Hổ mới không nhận ra ngay từ đầu.

Quan Linh Vũ chớp mắt, bước lên một bước, đưa tay kéo lấy tay áo của Võ Đại Hổ, cẩn thận đánh giá hắn một lượt, mím môi cười nói:

"Ngươi hồi phục cũng khá nhanh, hôm đó ở trên đài, suýt nữa hù chết ta rồi."

Tư thế thân mật ấy khiến Võ Đại Hổ cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, liền lùi lại một bước, nói:

"Vị công tử này, người thẳng thắn không nói lời mờ ám, ngươi muốn thế nào mới giao băng sơn tuyết liên cho ta?"

Không ngờ Quan Linh Vũ lại như thể hoàn toàn không nghe thấy lời hắn, chậm rãi bước đến trước mặt Hoa Liên, liếc mắt nhìn cậu một cái, cười khẽ nói:

"Phu lang của ngươi đúng thật là người quý trọng mạng sống, đến dũng khí cùng ngươi đồng sinh cộng tử cũng không có."

Thấy y nhận ra sự cải trang của Hoa Liên, Võ Đại Hổ nhíu mày hỏi:

"Sao ngươi biết? Giữa ta và ngươi chẳng qua là tình cờ gặp gỡ, vì sao lại biết nhiều chuyện về ta đến vậy?"

Quan Linh Vũ quay lại đứng trước mặt hắn, giọng ngọt ngào:

"Vì ta đã âm thầm điều tra ngươi từ lâu rồi đó nha. Ngươi sẽ không tức giận chứ? Nhưng ta chỉ muốn biết người đã cứu ta là ai thôi, thật sự không có ác ý gì đâu."

Lông mày Võ Đại Hổ nhíu chặt, khi cảm giác được sự tức giận trong lòng đang dâng lên, hắn liền hít sâu một hơi, buông vai xuống, bình tĩnh nói:

"Là người thì ai cũng sẽ có lúc không vui. Vị công tử này, nếu hôm nay ngươi gọi bọn ta đến đây chỉ để đùa giỡn, vậy thì tại hạ xin cáo từ!"

"Băng sơn tuyết liên có thể cho ngươi!"

Trước khi hắn xoay người rời đi, Quan Linh Vũ bất ngờ cất tiếng, giọng điệu thậm chí còn mang theo vài phần hớn hở.

"Nhưng." - Y dừng lại một chút, trong mắt lóe lên một tia quyết đoán, nói tiếp:

"Ngươi phải cưới ta!"

 

Bình Luận (0)
Comment