Võ Đại Hổ cũng quay đầu lại nhìn khu rừng, giọng mang theo chút cảm khái:
"Ta cũng không biết ngọn núi này lớn tới đâu, nhưng hổ... chắc chắn là có."
Tống Thanh Hàn giật mình, ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi từng thấy rồi à?"
Võ Đại Hổ lắc đầu, sắc mặt lộ ra vài phần hoài niệm, giọng trầm xuống:
"Cha ta trước kia từng đánh hạ một con hổ, đúng vào hôm ta chào đời. Thế nên mới đặt tên ta là 'Đại Hổ'."
Thấy hắn nói xong thì không muốn nhắc lại nữa, Tống Thanh Hàn cũng im lặng, không hỏi thêm.
Về thân thế của Võ Đại Hổ, thật ra cậu cũng có phần hiếu kỳ. Trong thôn từng có người mắng hắn, mắng cả sinh phụ của hắn, còn nói những lời chẳng hay ho gì, cũng không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì mà khiến họ dùng đến cái từ như "lẳng lơ, không đứng đắn" để hình dung.
Chỉ là hiện tại quan hệ giữa hai người vẫn chưa đủ thân thiết, nếu tùy tiện hỏi chuyện có thể gợi lại vết thương, chỉ e lại đẩy quan hệ hai người quay về điểm bắt đầu.
Tống Thanh Hàn cứ miên man nghĩ ngợi mãi suốt dọc đường, đến khi Võ Đại Hổ dừng lại, cậu mới hoàn hồn, nhận ra đã về đến nhà.
Võ Đại Hổ đi xử lý tổ ong, còn Tống Thanh Hàn thì đem đại hồi đi rửa sạch, để ráo nước rồi xếp gọn một góc sân, để nắng hong khô tự nhiên.
Làm xong, cậu lấy một quả la hán tươi, bổ làm đôi, cho vào nồi đun với nước, sau đó rót ra bát để nguội.
Chờ đến khi cậu bưng bát trà la hán đến, Võ Đại Hổ cũng đã xử lý tổ ong gần xong.
Hương trà la hán thơm dịu, dễ chịu, Võ Đại Hổ không hề do dự, bưng cả bát lên tu một hơi cạn sạch, mắt sáng rỡ, khen: "Giải khát thật đấy!"
Tống Thanh Hàn mỉm cười nhấp một ngụm trà, trong lòng sung sướng hệt như được khen chính mình vậy.
Uống trà xong, cậu vô thức liếc nhìn xuống đất, liền trông thấy trong một chiếc bát có mấy con sâu trắng mập mạp, giật mình trốn ra sau lưng Võ Đại Hổ, hét lên:
"Ấu trùng ong*!"


Võ Đại Hổ vội vàng đưa tay che lấy eo cậu, khó hiểu hỏi:
"Ngươi không phải biết rõ thứ này là gì sao? Sao còn sợ?"
Tống Thanh Hàn hắng giọng, mặt dày chối cãi:
"Ai nói ta sợ chứ? Ta là giật mình, chứ không phải sợ!"
Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt cậu lại chẳng dám liếc về phía cái bát kia, cứ như sinh ra đã có bản năng tránh xa mấy con sâu trắng ấy vậy.
Cậu có thể mặt không đổi sắc khi thấy nội tạng máu me, cũng chẳng chớp mắt trước cảnh não bộ đỏ trắng lẫn lộn, nhưng duy chỉ có sâu bọ lúc nhúc là khiến cậu không tài nào giữ nổi bình tĩnh.
Võ Đại Hổ bật cười, cũng không tranh luận gì thêm, chỉ tiện tay cầm lấy một tấm ván gỗ bên cạnh, đậy bát sâu lại, dịu giọng nói:
"Được rồi, giờ không thấy nữa, ra ngoài xem cái khác đi."
Tống Thanh Hàn len lén quay đầu lại nhìn, thấy trong tầm mắt mình không còn đám sâu trắng ấy nữa mới thở phào nhẹ nhõm, từ sau lưng hắn đi ra, tiếp tục quan sát những thứ còn lại.
"Cái này là... sáp ong?" – cậu cầm lên một khối cứng màu vàng đậm pha đen, có hình dạng giống tổ ong, nghi hoặc hỏi.
Võ Đại Hổ gật đầu:
"Cái này không ăn được, nhưng sau khi nấu chảy rồi lọc sạch thì có thể dùng làm sáp bôi lên gỗ, để mùa đông không bị nứt."
Điều này thì Tống Thanh Hàn lại chưa từng nghe, cậu gật gù ra chiều suy nghĩ, rồi cũng chia sẻ kiến thức của mình:
"Thoa lên vết thương cũng tốt, có thể k*ch th*ch mọc da, giảm đau."
Võ Đại Hổ nghe vậy thì kinh ngạc nhìn sáp ong một cái, trầm ngâm nói:
"Thì ra còn có tác dụng như vậy, vậy thì khỏi cần mua thuốc mỡ nữa."
Tống Thanh Hàn dời ánh mắt đi nơi khác, lập tức bị hấp dẫn bởi bát mật ong vàng óng ánh bên cạnh. Cậu bất giác nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi:
"Cái này ăn được luôn không?"
Thật ra cậu biết thừa là ăn được, nhưng... chỉ là đang tìm cớ để ăn thôi...
Võ Đại Hổ nhặt một khối mật ong nguyên tổ bỏ vào tay cậu, mỉm cười nói:
"Ăn đi, sáng giờ bận rộn cả buổi, chắc ngươi cũng đói rồi."
Tống Thanh Hàn nhận lấy khối mật, vừa định cho vào miệng, mắt bỗng đảo một vòng, liền bẻ đôi khối mật ra, đưa một nửa cho Võ Đại Hổ, chu môi nói:
"Nè, ngươi cũng ăn đi, đây là thứ tốt đó, ăn vào tăng thể lực."
Cậu đoán chắc Võ Đại Hổ sẽ không nỡ ăn thêm miếng khác, nên mới nghĩ hai người chia chung một miếng, như vậy hắn sẽ không thấy tiếc nữa.
Chỉ là cậu không ngờ, Võ Đại Hổ vẫn không nhận lấy nửa khối mật kia, xua tay, cau mày nói:
"Ta không thích đồ ngọt, thứ này ngọt đến phát ngấy."
Nói xong, hắn còn cố ý đi vào bếp, giọng hớn hở:
"Ta lại thấy trà la hán ngon hơn nhiều, uống xong đã khát hẳn."
Tống Thanh Hàn hậm hực cắn một miếng nguyên mật, lập tức cảm thấy đầu lưỡi ngọt lịm, mùi thơm lan khắp khoang miệng, trượt xuống cổ họng rồi vào đến dạ dày, khiến người ta có cảm giác như được hạnh phúc đè lên, trĩu nặng mà ấm áp.
Cậu ăn nốt nửa khối mật chỉ trong vài ba miếng, rồi ngẩng đầu liếc về phía nhà bếp, thấy Võ Đại Hổ đang lén nhìn mình, trong lòng buồn cười, liền cố tình nhăn mặt nói:
"Khối mật tổ này sao có vị là lạ, ta thấy hơi đau bụng, không phải bị hỏng rồi chứ?"
Võ Đại Hổ vừa nghe vậy, lập tức đặt bát xuống, bước nhanh đến, đỡ lấy eo cậu, cẩn thận quan sát vẻ mặt, nhíu mày hỏi:
"Đau bụng? Không thể nào, mật tổ này mới lấy ra, sạch sẽ lắm, có khi nào ngươi bị lạnh bụng từ đêm qua không?"
Tống Thanh Hàn thấy hắn không tin mình, mặt liền sầm xuống, nhét nửa khối nguyên mật còn lại vào tay hắn, bực bội nói:
"Vậy ngươi ăn thử xem có bị hỏng không. Ta lừa ngươi làm gì? Nếu do lạnh bụng thì sao đến giờ mới đau?"
Bị cậu nói vậy, Võ Đại Hổ lộ vẻ do dự, cuối cùng cũng đưa khối mật vào miệng, nhai vài cái, vẻ mặt dịu lại, nghi hoặc nói:
"Vị vẫn bình thường mà? Hay là... chúng ta đi tìm đại phu xem sao?"
Tống Thanh Hàn bất chợt bật cười, xoa xoa bụng nói:
"Hóa ra là ta nhầm, không phải đau bụng, là... ăn no quá. Không sao đâu, không cần đi tìm đại phu nữa!"
Nói xong, cậu chỉ vào chỗ nguyên mật còn lại, hỏi:
"Mấy cái này ngươi định đem bán à? Chắc cũng đáng giá lắm nhỉ?"
Võ Đại Hổ hơi ngập ngừng, đáp:
"Không bán, để dành cho ngươi ăn. Thứ này muốn cũng chưa chắc đã kiếm được."
Tống Thanh Hàn đảo mắt nhìn quanh, khó hiểu hỏi: "Vậy ngươi còn cái gì có thể mang đi bán đâu?"
Võ Đại Hổ gật đầu, thật thà nói: "Một lát nữa ta sẽ ra đồng gieo nốt số hạt giống, nếu còn thời gian thì lại vào núi một chuyến, mai đem đồ đi bán."
Bây giờ xem ra cũng chẳng còn cách nào khác, Tống Thanh Hàn bèn gật đầu, đang định nói sẽ cùng hắn ra đồng thì cửa viện đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Võ Đại Hổ ra mở cửa, nhìn người đứng bên ngoài, hơi nhíu mày hỏi: "Lai Phúc, sao ngươi lại đến đây?"
Tống Thanh Hàn đứng phía sau liếc thấy cái người gọi là Lai Phúc kia chính là phu quân của Châu Nhi, không khỏi hơi bĩu môi.
Hôm qua cậu bước vào trạng thái phẫu thuật, mấy lời của nhà Lai Phúc chẳng khác nào gió thổi bên tai, chẳng để tâm, về sau nghĩ lại, càng nghĩ càng tức.
Cậu có lòng tốt cứu người, thế mà người ta lại nghĩ đến chuyện bắt cậu chôn cùng. Cứu xong không cảm ơn thì thôi, còn nói năng châm chọc mỉa mai, thật là đem lòng tốt ra mà bị người ta xem thường.
Lai Phúc dường như cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của hai người, ngượng ngùng cúi đầu, nhét đồ trong tay vào tay Võ Đại Hổ, ngập ngừng nói: "Hôm qua là chúng ta hiểu lầm các ngươi, sau khi Châu Nhi tỉnh lại đã kể hết mọi chuyện, y có thể phụ tử bình an hoàn toàn là nhờ phu lang nhà ngươi. Đây là chút lòng thành, coi như lời cảm tạ của nhà chúng ta."
Võ Đại Hổ xách lấy đồ, không nói là nhận hay không, quay đầu nhìn Tống Thanh Hàn, thấy cậu khẽ gật đầu, mới quay lại nói: "Vậy thì được, bọn ta nhận."
Thấy ánh mắt Lai Phúc cứ đảo tới lui, không có ý định rời đi, Võ Đại Hổ khẽ cười hỏi: "Ngươi còn chuyện gì nữa sao?"
Lai Phúc lập tức gật đầu, liếc Tống Thanh Hàn một cái, rồi lớn tiếng nói: "Phu lang nhà ta nói bụng ngứa ngáy, cứ muốn đưa tay gãi, nên ta tới hỏi Tống đại phu, xem nên xử lý thế nào thì tốt?"
Tống Thanh Hàn nghe vậy, sắc mặt lập tức nghiêm túc, bước lên vài bước, đứng trước mặt Lai Phúc, hỏi kỹ: "Là kiểu ngứa thế nào? Ngứa do da non mọc lại hay do bị viêm loét? Chỗ vết thương có bị dính nước không? Hay dính phải thứ gì bẩn?"
Cậu hỏi một tràng khiến Lai Phúc ngẩn người, ấp úng đáp: "Chắc... chắc là bị viêm loét rồi. Hôm qua cha tôi thấy trên bụng Châu Nhi toàn là máu, sợ làm bẩn chăn đệm mới nên đã giúp lau sạch..."
Sắc mặt Tống Thanh Hàn sa sầm, lạnh giọng nói: "Ta chẳng phải đã dặn không được chạm nước rồi sao? Các người muốn hại chết Châu Nhi à?"
Lai Phúc giật nảy mình, vội xua tay, cuống quýt nói: "Tất nhiên là không rồi! Sao ta có thể muốn hại chết Châu Nhi được chứ. Chỉ là... chỉ là cha tôi không để lời cậu trong lòng nên mới... Tống đại phu, Châu Nhi còn cứu được không? Ta xin cậu, cứu cậu ấy với!"
Thấy hắn có vẻ thành khẩn, sắc mặt Tống Thanh Hàn dịu đi đôi chút.
Nghĩ lại thì cũng đúng, nếu thật sự không quan tâm sống chết của Châu Nhi, hôm qua hắn cũng chẳng nói ra mấy lời đòi kéo cậu đi chôn theo làm gì.
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn Võ Đại Hổ một cái, bình tĩnh nói: "Ta đi xem Châu Nhi với hắn một lát, ngươi cứ ra đồng trước đi, kẻo lỡ việc. Hắn sẽ đưa ta trở về, đúng không?"
Lai Phúc thấy Tống Thanh Hàn quay sang mình, vội gật đầu liên tục, cam đoan với Võ Đại Hổ: "Phải, phải rồi. Ta sẽ đưa Tống đại phu về, Đại Hổ yên tâm, mau đi lo việc đi!"
Võ Đại Hổ thấy hai người đã rảo bước đi về phía nhà Lai Phúc, đành thở dài, giấu nỗi lo trong lòng, quay vào nhà lấy đồ nghề, tính tranh thủ làm cho xong sớm để còn kịp đi đón Tống Thanh Hàn về.
Tống Thanh Hàn đi theo sau Lai Phúc vào phòng Châu Nhi, thấy cậu ta ướt đẫm mồ hôi, đang siết chặt chăn, liền cau mày hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Châu Nhi thấy là cậu, lòng liền nhẹ nhõm hẳn, vội gật đầu, giọng nói đã nghẹn ngào: "Vâng, ngứa lắm, cứ muốn gãi, khó chịu vô cùng."
Tống Thanh Hàn vén chăn lên, vừa thấy lớp dịch vàng rỉ ra nơi vết thương liền biến sắc, lạnh giọng nói: "Chảy mủ rồi, đi lấy rượu cao độ với bông sạch tới đây!"
Châu Nhi thấy sắc mặt cậu khó coi thì hoảng hốt khóc òa, nức nở nói: "Đại phu, ta... ta sắp chết rồi phải không? Ta không muốn chết đâu, hôm qua đau như thế còn cắn răng chịu được mà... Ta còn muốn cùng tướng công nuôi Bảo Nhi lớn khôn nữa mà..."