Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 204

Vị đội trưởng nhìn cậu với vẻ kỳ lạ, cứ như đang nhìn một kẻ ngốc.

"Ngươi không biết 'Dạ Hũ' là gì sao? Nhóm Dạ Hũ* tất nhiên là để đi đổ bô rồi, chẳng lẽ ngươi nghĩ mấy vị đại nhân kia sẽ tự mình đổ à?"

*夜壶 (yè hú): Dạ hũ vốn là cách gọi bô đêm thời cổ, dùng để tiểu tiện vào ban đêm khi không tiện ra ngoài.
•  (yè) nghĩa là "ban đêm".
•  (hú) nghĩa là "bình, ấm, lọ, vò" — ở đây chỉ dụng cụ chứa chất lỏng.
Trong văn cổ hoặc khẩu ngữ, "夜壶" đôi khi được dùng với sắc thái hài hước hoặc mỉa mai, đặc biệt khi nói về người chuyên làm công việc lặt vặt, thấp kém. Trong tình huống này, "nhóm Dạ Hũ" là cách đặt tên vừa châm biếm vừa ám chỉ trực tiếp nhiệm vụ chính: đi đổ bô cho các vị chỉ huy hoặc quan lớn.

Tống Thanh Hàn ấp úng một lúc, cuối cùng vẫn thở dài, gật đầu nói:

"Được, ta biết rồi, đa tạ đại nhân."

Cậu chấp nhận số phận, đi về phía hàng mà người kia chỉ, lặng lẽ thở dài trong lòng. Bảo sao lúc trước Hòa Ninh không chịu nói cho mình biết. Nếu sớm biết là nhóm Dạ Hũ, liệu mình có tới hay không còn chưa chắc...

Có người như hiểu được ý nghĩ của cậu, chủ động đến chuyện trò:

"Đừng thấy tên nhóm khó nghe mà chê, nhiều người còn năn nỉ muốn vào đó. Nhẹ nhàng, thong thả, chẳng mấy nguy hiểm, thậm chí còn được tiếp xúc với mấy vị đại nhân nữa."

Người kia vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Thạch Đầu đang háo hức chớp mắt, xoa xoa đầu nhóc, nói thêm:

"Dĩ nhiên là đứa nhỏ này có lẽ chẳng cần, nhưng nếu ngươi mang con theo thì làm việc này lại hợp lý nhất rồi."

Đổ bô đêm thì cần bao nhiêu lần chứ? Chẳng phải mỗi sáng một lần là xong sao? Cùng lắm buổi tối thêm một lần nữa, nhưng khả năng đó cũng rất nhỏ, dù sao ban ngày đám đàn ông đều ra chiến trường cả, có gì cần giải quyết thì cũng giải quyết bên ngoài rồi, ai mà đặc biệt chạy về dùng bô chứ?

Hơn nữa... với chức vụ hiện tại của Võ Đại Hổ, bô đêm chắc chắn sẽ có người khác lo đổ giúp. Đến lúc đó, nếu cậu cố tình chọn lều của Võ Đại Hổ để làm, chẳng phải sẽ có thể gặp hắn mỗi ngày sao? Tuy rằng... chỉ là đơn phương lén lút gặp thôi...

Càng nghĩ cậu càng thấy vui, đến mức chẳng còn thấy ra trận là khổ cực, quan trọng nhất là gia đình có nhau là đủ.

Tiểu Thạch Đầu có vẻ bắt được niềm vui của cậu, vỗ tay reo cười, tạo nên một góc nhỏ ấm áp giữa khu vực ấy.

Nhưng thế gian có người tốt thì ắt cũng có người không tốt. Cậu nổi bật cùng đứa trẻ theo bên mình, lập tức dễ thành vật hấp dẫn ánh mắt gây khó chịu với người khác.

"Mang theo con tới làm gì? Đừng bảo nhà ngươi đến nỗi chẳng có nổi một người thân để nhờ vả? Làm người đến mức này thật thất bại!"

Một sinh nam chưa kết hôn, thân hình mảnh mai, ngoại hình thuộc loại khá, bước tới ôm hai tay vào nhau, dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu lời nói chẳng kiêng dè.

Tống Thanh Hàn liếc nhìn cây trâm bích ngọc trên đầu y, biết ngay không phải vật tầm thường, khẽ cười, chẳng sợ hãi cũng chẳng tức giận, nói:

"Vậy theo lý này, ngươi bị người nhà đuổi tới quân doanh chẳng phải cũng là làm người thất bại sao? Nếu không, vì sao không chọn kẻ khác, lại cứ chọn ngươi?"

"Ngươi!" - Kẻ kia buông hai tay xuống, siết chặt thành quyền, trông như muốn ra tay với Tống Thanh Hàn, giọng the thé:

"Ngươi làm sao biết? Ai phái ngươi tới? Có phải đặc biệt tới cười nhạo ta không?"

Bên cạnh có người nhìn không thuận mắt, liền khuyên:

"Ngươi nói cái gì thế? Người ta chẳng qua nói sự thật mà thôi, ngươi kích động cái gì? Huống hồ, vốn là ngươi gây chuyện trước, sao lại đổ lên đầu người ta?"

Câu "sự thật" này triệt để chọc giận sinh nam kia, y hất tay lên, tát thẳng vào mặt người vừa nói. Thấy đối phương bị đánh ngơ ngác, y lại giơ tay, trông như còn muốn ra tay với Tống Thanh Hàn.

"Bốp" một tiếng, cổ tay y bị người chặn lại giữa không trung. Vị đội trưởng phụ trách phân người nhíu mày đảo mắt một vòng, lạnh giọng:

"Có sức lực thế này, sao không ra mà đánh địch? Thật sự cho rằng người bên hậu cần sẽ không ra chiến trường à?"

Câu nói vừa dứt, mọi người lập tức cúi đầu, không dám thở mạnh.

Dù lợi hại đến đâu, bọn họ cũng chỉ là binh, mà bản năng của binh là phục tùng. Nếu đội trưởng thực sự định bắt họ ra tiền tuyến, thì họ quả thật không còn cách nào khác.

Đội trưởng hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, đặc biệt liếc nhìn sinh nam kia và Tống Thanh Hàn, mặt không biểu cảm nói:

"Bất kể các ngươi vì lý do gì mà vào đây, đã vào rồi thì là người một nhà. Đừng tưởng ta đang đùa với các ngươi, tự nghĩ xem, khi kẻ địch đánh tới cửa phía sau lưng các ngươi chính là đồng đội. Cứ tiếp tục thế này, sẽ gây ra hậu quả gì, trong lòng các ngươi tự rõ đi!"

Tống Thanh Hàn thấy lưng lạnh toát, liếc sinh nam kia một cái, thầm nghĩ nếu sau lưng mình là y, e rằng địch chưa kịp ra tay mình đã bị y đâm chết từ phía sau rồi.

Chỉ là, ấn tượng này cũng do vừa nãy y gây ra thôi. Nếu y chịu hòa nhã cùng mình, Tống Thanh Hàn cũng chẳng rảnh rỗi đi gây chuyện.

Đợi đội trưởng rời đi, sinh nam kia trừng Tống Thanh Hàn một cái, không làm thêm gì, lập tức quay người chạy ra đầu kia của đội ngũ, quay mặt đi, chẳng thèm liếc về phía cậu.

Tống Thanh Hàn thu ánh mắt lại, theo đại đội tiếp tục bước tới, rồi lần lượt ngồi lên những cỗ xe ngựa đông nghịt.

Những cỗ xe ngựa này không chỉ chở người, mà quan trọng hơn là chở lương thảo. Ví như chiếc cậu đang ngồi, không chỉ chất đầy lương thảo trên mui xe, mà cả dưới sàn xe cũng vậy, chỉ chừa khoảng trống giữa xe cho người ngồi.

Tuy Võ Đại Hổ có nhiệm vụ hộ tống đội hậu cần, nhưng Tống Thanh Hàn phát hiện trên đường gần như chẳng có bất kỳ giao tiếp nào, thậm chí ngay cả bóng hắn cũng không thấy.

Bởi Võ Đại Hổ dẫn quân mở đường phía trước, còn xe của Tống Thanh Hàn lại ở tận cuối hàng. Nếu hai người muốn nhìn nhau, thì cũng chỉ thấy một chấm nhỏ như hạt bụi, huống chi Võ Đại Hổ đâu biết cậu cũng tới đây, dĩ nhiên sẽ chẳng vô cớ quay đầu nhìn lại.

Nếu hắn biết được... Tống Thanh Hàn thật không dám nghĩ tiếp cảnh tượng ấy.

Tuy Võ Đại Hổ luôn cưng chiều cậu, nhưng cũng có nguyên tắc của riêng mình. Lần này, tuy là cậu tự nguyện, nhưng với Võ Đại Hổ có lẽ đã vượt ngoài nguyên tắc đó. Vì vậy, Tống Thanh Hàn chỉ mong đến khi chiến tranh kết thúc, thân phận mình vẫn không bị lộ. Như thế, sau này dù Võ Đại Hổ có biết, chắc cũng sẽ tha thứ cho cậu...

Nghĩ vậy, cậu thuận tay vén mành xe mà người khác vừa nhấc lên, đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy khung cảnh hoang vu, thảm thực vật thưa thớt đến đáng thương.

Ngồi chung xe với cậu có một người tên A Hồng, chính là người đã lên tiếng bênh vực cậu khi nãy.

A Hồng dường như rất quen thuộc với cảnh sắc này, chậm rãi mở miệng:

"Cha ta chết trên chiến trường, ông nội ta cũng chết trên chiến trường. Cha sinh ta để tránh cho đệ đệ phải bước vào vết xe đổ, đã bán sạch nhà cửa để đưa ta vào đây. Dù sao mỗi thế hệ chỉ cần có một người ra trận là được."

Tống Thanh Hàn khựng lại, khẽ hỏi:

"Vậy ngươi có oán trách sinh phụ ngươi không? Dù sao ở hậu cần cũng vẫn có nguy hiểm."

A Hồng suy nghĩ một lúc, nghiêm túc lắc đầu:

"Oán thì không oán, chỉ là thấy buồn thôi. Giá mà không có chiến tranh thì tốt biết mấy..."

Bình Luận (0)
Comment