Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 206

Vị tướng sĩ kia càng nghĩ càng tức, lửa giận trong bụng mỗi lúc một bốc cao. Hắn đang định mặc kệ mà trút ra hết, thì bên tai bỗng vang lên một chuỗi tiếng cười non nớt của trẻ con.

"Ha ha, râu dài!"

Tống Thanh Hàn giật thót trong lòng, vừa định dùng áo choàng che lại Tiểu Thạch Đầu không biết đã thò ra từ lúc nào, thì chợt nghe phía trên truyền xuống một tiếng quát:

"Đứng yên! Đó là... con ngươi?"

Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn không biết hiểm nguy đang tới gần. Thấy sắc mặt Tống Thanh Hàn cứng lại, nhóc tưởng mình làm cậu giận, bèn chủ động đưa bàn tay nhỏ xíu kéo áo choàng trùm kín đầu mình.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, Tống Thanh Hàn khẽ dịu nét mặt. Cậu thầm nhủ, dù thế nào cũng phải bảo vệ Tiểu Thạch Đầu. Hít sâu mấy hơi, cậu ngẩng đầu thẳng thắn nhìn đối phương, trầm giọng:

"Phải thì sao ạ?"

Người kia lại bị nghẹn lời. Rõ ràng kẻ có lỗi là cậu, sao giờ lại thành cậu chất vấn hắn rồi?

Nhưng khi nhìn thấy bàn tay mũm mĩm lộ ra ngoài của Tiểu Thạch Đầu, hắn thở dài một tiếng, giọng cũng hạ xuống:

"Bế lại đây cho ta xem. Người nhà ngươi đâu? Sao lại để ngươi bế con lên chiến trường thế này?"

Tống Thanh Hàn hơi do dự một chút, biết thế yếu không bằng người, đành bế Tiểu Thạch Đầu lên, chậm rãi bước tới trước mặt đối phương. Thấy hắn đưa tay ra, cậu giả vờ như không thấy, vẫn ôm chặt Tiểu Thạch Đầu, nhất quyết không buông.

May thay, Tiểu Thạch Đầu hình như nhận ra sự lúng túng của hắn, chủ động chìa đôi tay cười hì hì:

"Bế!"

Sắc mặt người kia thoáng giãn ra, thuận thế đón lấy. Khi bàn tay chạm vào thân thể mềm mại của nhóc, ngửi thấy mùi sữa nhè nhẹ, hắn bỗng cảm giác mọi vết thương trong lòng đều được xoa dịu.

Phải rồi... vì những đứa trẻ đáng yêu này, bọn họ mới nhất định phải thắng trận này.

Chỉ là, trông Tiểu Thạch Đầu có vẻ ngoan ngoãn vậy thôi. Nhưng khi vừa ngồi lên đùi hắn đã lập tức đưa "móng vuốt ác ma" ra, mạnh tay nhổ liền mấy sợi râu của hắn. Thấy hắn kêu đau, nhóc liền phá lên cười sảng khoái.

Tống Thanh Hàn giật mình, phản ứng cực nhanh ôm nhóc lại, gỡ những sợi râu trong tay con, đặt lên bàn, cẩn thận nói:

"Đại nhân, nó còn nhỏ...không hiểu chuyện..."

Tiểu Thạch Đầu dường như vẫn chưa thỏa mãn, còn vỗ tay cười:

"Râu dài! Râu dài!"

Thấy Tống Thanh Hàn lập tức đưa tay bịt miệng nhóc con lại, ánh mắt đối phương thoáng hiện vẻ xót xa, khoát tay:

"Ngươi làm gì vậy? Bịt nó thế này nhỡ ngộp thì sao? Đưa đây, để ta bế thêm một lát."

Tống Thanh Hàn nhìn hàng râu thưa thớt của hắn, hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa Tiểu Thạch Đầu qua, dặn:

"Tay nó nhanh lắm, đại nhân cẩn thận..."

Quả thật không cần nhắc, người kia đã sớm giữ chặt đôi tay nhỏ. Nhưng vừa thấy nhóc con không vui, hắn lại buông ra, né tránh khéo léo từng đợt "tấn công".

Nhìn hắn chơi đùa vui vẻ với Tiểu Thạch Đầu, Tống Thanh Hàn suy nghĩ một chút, rồi mở miệng:

"Nếu đại nhân rảnh, có thể giúp ta trông nó một lúc không ạ? Ta đi đổ bô đêm đã."

Hắn thoáng sững sờ, dường như không ngờ Tống Thanh Hàn lại sẵn sàng để con ở lại đây. Nghe xong liền gật đầu ngay:

"Đi đi, chờ xong rồi quay lại đón nó. Tội nghiệp quá, gầy gò thế này. Ta còn ít sữa đặc đã đông, đun nóng cho nó uống nhé."

Tống Thanh Hàn nhìn trái nhìn phải, thực sự không thấy Tiểu Thạch Đầu tròn vo giống "gầy gò" ở đâu, nhưng cũng không từ chối, chắp tay:

"Đa tạ đại nhân, vậy ta xin cáo lui trước."

Dứt lời, cậu quả quyết xách bô đi, bộ dáng chẳng khác nào Tiểu Thạch Đầu không phải con ruột mình.

Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn cậu, môi mím lại, như sắp mếu khóc. Nhưng liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của đối phương, nhóc bỗng đưa tay, nhanh như chớp giật một cái, rồi bật cười.

Người kia lại than thở cho bộ râu tội nghiệp của mình, chỉ biết lắc đầu, đành ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, bắt tay vào hâm nóng sữa.

Mất đi vướng bận là Tiểu Thạch Đầu, Tống Thanh Hàn nhanh chóng dọn sạch phần khu vực mà mình phụ trách. Chỉ là, cậu không vội quay lại lều của người kia để bế Tiểu Thạch Đầu về, mà lặng lẽ vòng ra chỗ Vũ Lâm Vệ đang ở, trốn sang một bên lén quan sát.

Lúc phân chia khu vực vốn không chi tiết đến từng người, nên cậu vẫn chưa biết chính xác Võ Đại Hổ ở vị trí nào, chỉ có thể dựa vào hiểu biết của mình về Vũ Lâm Vệ để phỏng đoán nơi hắn có thể xuất hiện.

Tên sinh nam đã giành khu vực của cậu rõ ràng làm việc không nhanh bằng Tống Thanh Hàn. Cậu đứng bên nhìn hồi lâu mà y vẫn chưa hoàn thành hết công việc.

Hơn nữa, không biết có phải vì Vũ Lâm Vệ đều từ kinh thành tới hay không mà trong chuyện quy củ họ lại nghiêm khắc đến thế. Cậu trông thấy y phải quỳ xuống mấy lần, mỗi lần ít nhất cũng một nén nhang, còn không được động đậy, nhìn thôi cũng thấy mệt thay.

May là, tuy người kia khi đối mặt với Tống Thanh Hàn không kìm được cảm xúc của mình, nhưng khi đối diện với đám binh sĩ này lại có thể kiểm soát nét mặt rất tốt. Dù quỳ đến nỗi cơ thể lắc lư, gương mặt y cũng không lộ ra chút bất mãn nào.

Tống Thanh Hàn thấy mình chẳng đoán ra được gì, đang định rời đi, thì chợt phát hiện có mấy người Vũ Lâm Vệ tụ lại thành nhóm, từ xa đi tới.

Người đi đầu không ai khác chính là Võ Đại Hổ mà cậu ngày đêm mong nhớ.

Trên gương mặt hắn mang một vẻ nghiêm nghị khác hẳn thường ngày, tay còn làm vài động tác, dường như đang nói chiến thuật với người bên cạnh.

Thân hình cao lớn và đường nét tuấn tú khiến hắn trông như hạc đứng giữa bầy gà, khiến Tống Thanh Hàn cũng thấy hãnh diện lây.

Thấy ánh mắt Võ Đại Hổ quét về phía mình, tim cậu bỗng thắt lại, vội co người, nhanh chóng lui về sau.

Võ Đại Hổ tuy chỉ thấy một bóng dáng vụt qua, nhưng lại cảm giác có điều không ổn.

Rõ ràng vừa rồi từ hướng ấy truyền đến một ánh nhìn nóng bỏng, sao vừa ngẩng đầu lên thì người đó đã bỏ đi rồi?

Trong trường hợp nào thì một người lại quay đầu bỏ chạy?

Võ Đại Hổ nghĩ ngợi chốc lát, cảm thấy trong đó nhất định có ẩn tình. Hắn dặn dò đôi câu với người bên cạnh, rồi sải bước đuổi theo hướng Tống Thanh Hàn vừa rời đi.

Tống Thanh Hàn tuy cúi đầu bước nhanh, nhưng cũng không đi bừa. Hướng cậu đi chính là nơi tên sinh nam đã nhằm vào mình lúc trước, vì trong nhóm, người ở gần cậu nhất và vóc dáng tương tự cũng chỉ có y.

Đi đến chỗ tên sinh nam kia, cậu cố ý đẩy y một cái, làm y đứng ngây ra tại chỗ, hồi lâu mới hoàn hồn.

May là tên sinh nam ấy bận rộn cả buổi sáng đã mệt đến choáng váng, hoàn toàn không nhìn rõ người vừa va vào mình là ai, chỉ cho rằng đó là mấy tên thị vệ hung hăng, vô thức phủi phủi y phục, lắc đầu rồi tiếp tục đi.

Đúng lúc ấy, Võ Đại Hổ vừa kịp tới, vươn tay chặn y lại, liếc nhìn chữ "Dạ" trên áo y, nhíu mày hỏi:

"Ngươi vừa tới bên kia sao?"

Tuy Võ Đại Hổ không nhìn rõ mặt Tống Thanh Hàn, nhưng màu áo thì thấy rõ ràng, còn chữ "Dạ" kia, hắn cũng thấy một nửa - vừa khéo trùng khớp hoàn toàn với đặc điểm của tên sinh nam trước mặt này.

Bình Luận (0)
Comment