Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 208

Thấy y vẫn lo mình sẽ gây chuyện, Tống Thanh Hàn khẽ bật cười, lắc đầu.

Người đáng lo hẳn phải là y mới đúng chứ? Tuy hiện tại cậu chưa thật sự hiểu rõ con người Gia Nghi, nhưng chỉ cần nhìn qua là cũng đoán được ý đồ y tới hậu cần không hề đơn thuần.

Một kẻ quen thói nịnh trên giẫm dưới, lại hay bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh như thế, gây ra chuyện chẳng qua chỉ là việc sớm hay muộn thôi.

Chỉ là chuyện ấy thì liên quan gì tới cậu? Chừng nào không đụng tới mình, cậu sẽ coi như không thấy, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Buổi chiều hai người đều rảnh rỗi, ăn xong bữa cơm liền cùng nhau đi báo cáo chuyện đổi khu vực.

Khi phân chia, Gia Nghi cố ý khoanh trướng của Võ Đại Hổ vào khu của mình. Thấy Tống Thanh Hàn không mảy may nhận ra, trong mắt y thoáng lóe lên tia đắc ý.

Y biết dung mạo của Tống Thanh Hàn còn xuất sắc hơn y nhiều, nên dù biết cậu là một sinh nam đã có con, cũng vẫn phải đề phòng cẩn thận. Nếu chẳng may vị đại nhân kia nhìn trúng Tống Thanh Hàn thì y có khóc cũng chẳng kịp.

Tống Thanh Hàn thật sự không biết trướng của Võ Đại Hổ ở đâu, nên tất nhiên chẳng nhận ra khu vực Gia Nghi vừa khoanh có gì khác với trước kia. Huống hồ, cậu cũng đâu nhất thiết phải bước vào trướng của Võ Đại Hổ, chỉ cần là ở gần liếc thấy hắn một cái cũng tốt, ít ra có thể yên tâm hắn bình an.

Giải quyết xong chuyện bên này, Tống Thanh Hàn suy nghĩ một chút, rồi buộc Tiểu Thạch Đầu vẫn đang say ngủ vào người, hướng về phía khu quân y.

Chưa đi đến nơi, cậu đã cau mày vì mùi máu tanh nồng nặc ập tới.

Tiểu Thạch Đầu dường như cũng ngửi thấy mùi này, cái mũi nhỏ khẽ động, chậm rãi mở mắt, vô thức dụi vào lòng cậu.

"Cha sinh... thúi quá à ..."

Giọng non nớt của nhóc khiến người bên cạnh chú ý. Nhìn thấy vẻ ngây thơ đáng yêu ấy, đôi mày đang nhíu chặt của người nọ cũng giãn ra đôi chút, nhưng ánh mắt hướng về Tống Thanh Hàn vẫn rất nghiêm khắc, giọng không mấy thiện cảm:

"Bế con đến đây làm gì? Không biết phía trước là lều cứu thương sao?"

Tống Thanh Hàn hơi khựng lại, ôm chặt Tiểu Thạch Đầu hơn, để ngăn mùi kia lại, rồi cau mày hỏi:

"Có nhiều người bị thương lắm à? Ta nghe người ở Thành Nguyệt Bán nói những ca nghiêm trọng đều đưa về sau, sao ở đây vẫn còn mùi máu tanh nặng thế?"

Người kia khẽ cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường trước sự ngây ngô của cậu, lạnh giọng đáp:

"Làm gì có thời gian mà đưa hết về chứ? Hơn nữa..."

Hắn ngừng một chút, kín đáo liếc quanh bốn phía, rồi đưa mắt trở lại Tống Thanh Hàn, hạ giọng:

"Nếu có kẻ giả bị thương để đào ngũ thì sao?"

Trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, cậu gần như không tin nổi:

"Chỉ vì sợ người khác lợi dụng sơ hở này mà các ngươi liền mặc kệ những người bị thương sao?"

Thấy vẻ kinh ngạc kia, trong lòng đối phương không hiểu sao lại có chút cảm giác bị chạm đến lòng tự ái. Hắn cau mày xua tay tỏ vẻ không kiên nhẫn:

"Ngươi thì biết cái gì? Đây đều là lệnh của cấp trên, bọn ta chỉ cần làm theo. Ta đã nói quá nhiều rồi, mau rời khỏi đây, bằng không đừng trách ta báo lại với đội trưởng của ngươi!"

Nhìn bộ dạng ngoài mạnh trong yếu ấy, Tống Thanh Hàn bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn về phía trước. Nhưng dù có cố nhìn thế nào, cậu cũng chẳng thấy rõ tình hình bên trong. Có lẽ tuy bên trên muốn lợi dụng quy định không đưa thương binh về để răn đe binh sĩ, nhưng cũng không muốn để cảnh tượng máu me quá mức làm nguội lòng người.

Nghĩ vậy, cậu dứt khoát quay người trở về, tính hôm khác lại tới. Thứ nhất là phải lo an trí cho Tiểu Thạch Đầu, thứ hai là tìm một người đáng tin để dẫn mình vào, bằng không cậu không tin chỗ đó có thể ra vào tùy ý.

Chỉ là... người đáng tin thì biết tìm ai bây giờ?

Cậu đang mải suy nghĩ, không chú ý nhìn đường, lúc rẽ qua một góc thì bất ngờ đụng phải một người. Cúi đầu nói lời xin lỗi, ánh mắt vô thức lướt qua đối phương, cậu khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác quen thuộc.

Người kia nghe tiếng xin lỗi của cậu vẫn mang vẻ bất mãn, vừa xoa ngực vừa nói:

"Đi đường không mở mắt à? Nếu làm gãy tay gãy chân ta thì mấy binh sĩ tội nghiệp kia biết trông cậy vào ai... Ấy, là ngươi?"

Vì không rõ cảm giác quen thuộc này là tốt hay xấu, nên sau khi nói lời xin lỗi, Tống Thanh Hàn định tiếp tục đi. Không ngờ mới đi được vài bước, cánh tay liền bị người ta nắm lại.

Cậu quay đầu, thấy người kia trừng mắt nhìn mình, rốt cuộc cũng nhớ ra đã gặp ở đâu, liền buột miệng:

"Lão Thư?"

Thư Lạc buông tay, đập một cái bốp:

"Ha! Không ngờ ngươi còn nhớ tên ta! Trí nhớ cũng khá đấy. Đừng nói là... ta cứ tưởng ngươi chết rồi chứ... khụ khụ, không ngờ lại gặp ở đây. Đúng rồi, ngươi tới làm gì vậy? Đừng nói là để tránh bị trường đấu giá đuổi giết nhé?"

Thấy y vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ chớp mắt lém lỉnh nhiều chuyện hóng hớt, Tống Thanh Hàn nhìn quanh, kéo y vào một góc:

"Chuyện đó giải quyết xong lâu rồi. Ta đến đây là vì phu quân ta ở đây."

"Giải quyết xong rồi?!"

Thư Lạc tròn mắt, nhìn cậu từ trên xuống dưới, hạ giọng:

"Không ngờ ngươi đúng là một danh y thật."

Tuy lúc trước Tống Thanh Hàn không nói rõ giá trị vụ giao dịch, nhưng giờ y cũng đoán được bảy tám phần là do cậu đích thân ra tay, chữa khỏi căn bệnh ở thắt lưng của người kia.

Về thân phận người nọ, y sẽ không truy hỏi. Dù sao chuyện này, cả với Tống Thanh Hàn lẫn với trường đấu giá, đều là điều cấm kỵ. Nhưng về thân phận của Tống Thanh Hàn... thì y lại rất muốn moi ra cho bằng được.

Thấy y nhìn mình với vẻ hứng thú, Tống Thanh Hàn khẽ ho một tiếng, đổi chủ đề:

"Sao ngươi cũng tới đây? Lúc trước ở hậu cần dường như ta chưa từng thấy ngươi."

Nghe cậu hỏi, hàng lông mày của Thư Lạc lập tức rũ xuống, trông vô cùng đáng thương:

"Bên đó không đủ chỗ, mà ta lại có chút việc phải chạy xa, nên bị điều sang đây. Ngươi không biết đâu, chỗ này sát khí ngút trời, từ khi tới đây ta chưa từng được ngủ yên một đêm, tối nào cũng gặp ác mộng hết á!"

Trong lòng Tống Thanh Hàn khẽ động cảm thấy đúng lúc mình đang "buồn ngủ" thì có người mang "gối" tới. Cậu trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói:

"Ngươi có thể dẫn ta vào trong không?"

Thư Lạc sững ra một chút, đang định hỏi nguyên do thì trên mặt thoáng hiện vẻ bừng tỉnh, đập tay:

"Ngươi muốn vào đó thi triển y thuật phải không? Tốt quá rồi, vậy chúng ta đi ngay thôi..."

Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ vén áo choàng, để lộ khuôn mặt của Tiểu Thạch Đầu, thấp giọng:

"Ta phải sắp xếp cho con trai ta trước đã. Người lớn chịu được mùi đó, không có nghĩa là trẻ con cũng chịu được."

Bình Luận (0)
Comment