Tống Thanh Hàn nghẹn lời, vì quả thật cậu không nghĩ ra được cách gì để phản bác.
Nơi này không có điện thoại hay bút ghi âm giống hiện đại, chỉ cần lưu lại bằng chứng thì dù đối phương nói gì cũng sẽ bị trừng phạt. Cậu cũng không thể đợi đến khi gã thật sự ra tay mới tìm người làm chứng. Tình huống này chẳng thể tiến cũng chẳng thể lùi, chỉ khiến cậu cảm thấy không khỏi buồn nôn và khó chịu.
Thấy Tống Thanh Hàn lộ vẻ bị dồn ép, tên kia càng hưng phấn, lén đưa tay về phía eo cậu, thấp giọng cười:
"Ngươi muốn bây giờ hay là tối nay? Một mình hay là... vài người? Hử?"
Tống Thanh Hàn theo bản năng né tránh, đang định quát gã thì bỗng như nhớ ra điều gì, bất ngờ bình tĩnh nói:
"Còn có thể có vài người sao? Là vài người như thế nào?"
Tên đó cười ha hả, đưa tay chỉ vào cậu, lắc đầu:
"Thì ra là chê mình ta không thỏa mãn được ngươi à? Yên tâm. Ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Một đêm đảm bảo không trùng mặt ai!"
Khóe mắt Tống Thanh Hàn giật nhẹ, cậu giữ nguyên nét mặt, thong thả hỏi:
"Các ngươi thường xuyên chơi như vậy sao? Còn có thụ sinh khác hả?"
Cậu càng hỏi, đối phương càng tỏ ra phấn khích, vỗ tay đáp:
"Xem ra ngươi biết không ít. Thế thì ta nói thẳng, đừng nói chỉ có thụ sinh, ngay cả người Man Di, ngươi muốn cũng có. Đến lúc đó, ngươi sẽ biết 'dài như ngựa' là thế nào."
Người Man Di?
Mắt Tống Thanh Hàn nheo lại, như vừa nghe thấy chuyện thú vị, chậm rãi hỏi:
"Ngươi nói người Man Di... là tù binh? Không phải có lệnh không được giết hại tù binh, phải đối đãi tử tế sao?"
Tên kia khinh khỉnh cười, đầy vẻ miệt thị:
"Lấy đâu ra lắm lương thực nuôi đám Man Di khốn kiếp đó. Dùng được thì dùng, không thì giết!"
Trong lòng Tống Thanh Hàn khẽ siết lại. Cậu không ngờ thánh chỉ của Hoàng thượng ở đây lại chẳng có chút tác dụng, đám này còn tự bày ra luật riêng. Chỉ là việc biến tù binh thành doanh kỹ, không biết là chuyện cá biệt của một nhóm nhỏ hay đã thành thông lệ phổ biến.
Nếu chỉ là nhóm nhỏ, việc cậu định làm sẽ ít rủi ro. Nhưng nếu là chuyện phổ biến... chẳng phải cậu đang tự đưa đầu vào họng súng sao?
Thấy cậu lưỡng lự, tên kia tưởng cậu lo nguy hiểm, liền xoa cằm cười nói với giọng chắc nịch:
"Yên tâm, bọn ta kín đáo lắm, chỉ cần ngươi muốn thì tuyệt đối không xảy ra chuyện. Quan trọng nhất là nếu được một vị đại nhân để mắt tới thì tiền đồ của ngươi..."
Gã cố tình bỏ lửng câu, để Tống Thanh Hàn tự tưởng tượng. Dù sau này cậu không có được gì, gã vẫn có thể đổ cho là do cậu tự mơ mộng, bản thân gã chưa từng hứa hẹn.
Tống Thanh Hàn đâu phải trẻ con, thủ đoạn này cậu nhìn thấu hết, chỉ là không vạch trần mà thôi. Cậu bình thản nói:
"Để ta suy nghĩ đã. Dù gì giờ trời vẫn còn sớm. Đúng rồi, nếu ta muốn đi thì phải tới đâu?"
Nghe cậu buông lỏng, tên kia không vội thúc ép. Gã hiểu rõ, một khi mầm mống h*m m**n đã được gieo xuống, sớm muộn gì cũng sẽ sa lưới.
Nhưng dù vậy, gã vẫn không tiết lộ địa điểm ngay, chỉ cười:
"Tối đến lều ta tìm ta là được, ta sẽ đích thân đưa ngươi tới nơi cực lạc đó, rõ chưa nào?"
Khi nói, mắt gã híp lại, lông mày khẽ nhướng, trông chẳng khác nào đang ám chỉ điều gì khiến Tống Thanh Hàn suýt buồn nôn.
Muốn biết bí mật này cũng không đơn giản. Nhìn thái độ của gã thì rõ ràng định ra tay với cậu ngay trong lều, thậm chí sau đó chưa chắc đã dẫn đi.
Cân nhắc lợi hại xong, Tống Thanh Hàn chắp tay nói:
"Vậy ta xin cáo lui trước. Đại nhân cũng nên về nghỉ ngơi, dưỡng sức để còn hưởng cho trọn."
Nghe vậy, gã tưởng cậu đã đồng ý, trong lòng mừng rỡ, vỗ tay:
"Tốt! Tốt! Ta về chuẩn bị đây, tắm nước nóng, ngủ một giấc, tỉnh dậy là thấy mỹ nhân rồi."
Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, khóe môi vẫn mang ý cười. Đợi gã đi hẳn, cậu trầm ngâm giây lát rồi mới rời khỏi trại ngựa.
Nếu có người bảo cậu là thánh mẫu, hay là giả nhân giả nghĩa cũng được, nhưng thực sự cậu không chịu nổi cảnh tù binh bị đối xử tùy tiện như thế. Thiếu lương thực không phải cái cớ. Ở thế giới kiếp trước của cậu, sức sống của con người từ mấy chục năm trước đã chứng minh rõ ràng.
Dù hiện giờ ở doanh trại địch, thấy người Man Di ngược đãi người Thanh Mộc, cậu cũng nghĩ vậy. Việc này không liên quan lập trường, chỉ liên quan nhân đạo.
Trước khi về lều, Tống Thanh Hàn ghé bếp, lén lấy một que than, bọc khăn tay sau đó giấu vào tay áo.
Về đến nơi, cậu lôi tờ giấy Tuyên mang theo, nghĩ ngợi rồi dùng than viết.
Cậu ghi lại đại khái những điều vừa biết, sau đó xử lý than và khăn, cầm tờ giấy mà do dự.
Giao cho ai đây? Võ Đại Hổ sao?
Nhưng lôi Võ Đại Hổ vào liệu có hại hắn không? Trong lúc điều tra, hắn có nhận ra cậu không?
Còn giao cho người khác... cậu không yên tâm.
Cậu nghĩ mãi vẫn chưa quyết được, thì Gia Nghi đã xong việc trở về.
Nhìn thấy y, Tống Thanh Hàn chợt nói:
"Ta phát hiện một chuyện có thể lập công, nhưng có chút nguy hiểm. Ta lại đang phải lo cho cả nhà, thật sự không dám mạo hiểm."
Gia Nghi khựng lại, không ngờ cậu lại nói cho mình biết, tò mò hỏi:
"Chuyện gì?"
Tống Thanh Hàn vò tờ giấy thành một cục, ném xuống đất, thở dài nặng nề:
"Thôi, coi như ta chưa thấy gì đi. Dù ta có công lao cũng chẳng được gì. Một nhà bình an vẫn hơn, vinh hoa phú quý có rồi cũng chẳng hưởng nổi."
Nói xong, cậu mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Gia Nghi, vén màn lều đi ra.
Gia Nghi nhìn ra cửa, thấy cậu thật sự đi rồi, khẽ cười khẩy:
"Gan bé thật, thế mà còn nói không hưởng nổi phú quý. Có phú quý thì lo gì không có phúc chứ."
Y liếc sang cục giấy, đứng bật dậy nhanh chóng nhặt lên, vừa mở ra vừa lẩm bẩm:
"Để xem là chuyện gì mà dọa y sợ đến vậy..."
Mới đọc được một nửa, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, y hoảng hốt nhét giấy vào ngực.
Tống Thanh Hàn khẽ chỉnh màn cửa, quay lại nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của Gia Nghi thì ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi sao vậy? Lạnh hả? Mặt trắng bệch như tờ giấy thế."