Võ Đại Hổ không nói nhiều với y, chỉ "Ừ" một tiếng, bình tĩnh bảo:
"Ngươi lui xuống trước đi, đến lúc sẽ có người nhắc ngươi xuất phát."
Gia Nghi khẽ há miệng, như còn muốn nói gì với hắn, nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Võ Đại Hổ, chỉ cảm thấy bao nhiệt huyết trong lòng bị dội tắt, đành ngậm miệng cúi người hành lễ, rồi chậm rãi bước ra khỏi trướng.
Ra ngoài rồi Gia Nghi âm thầm tự an ủi chính mình, nếu Võ Đại Hổ mà dễ dàng tỏ vẻ có cảm tình với ai, thì có khi y cũng chẳng thích nữa. Chính vì khó chinh phục, nên mới càng thấy hắn quý giá và càng có thể tận hưởng niềm vui chiến thắng khi có được.
Nghĩ thông suốt, sắc mặt y như từ âm chuyển sang dương, ngay cả bước chân cũng nhẹ hẳn. Trong đầu chợt hiện lên bóng lưng Tống Thanh Hàn khi rời đi, ánh mắt y xoay chuyển, lòng hiếu kỳ nổi lên, liếc quanh một vòng rồi chọn hướng mà cậu đã đi và bước theo.
Lúc này, Tống Thanh Hàn đã ngồi trong trướng của quân y, chăm chú giúp một người cụt tay cụt chân thay thuốc.
Thư Lạc ở bên cạnh líu ríu không ngừng, như muốn trút hết bầu tâm sự trong bụng, chẳng quan tâm cậu có muốn nghe hay không.
"Hôm qua ta hoàn toàn không chợp mắt, hắn lúc thì sốt cao, lúc lại hạ sốt, giày vò ta đến chết. Ta cũng chẳng hiểu rốt cuộc là ta bị thương hay hắn bị thương nữa, khổ sở muốn chết."
"Còn cái bọn chỉ tay năm ngón ấy, chẳng buồn nói lý mà cứ muốn xông vào xem hắn thế nào. Ta đã bảo là hắn không sao, bọn họ vẫn không tin, cứ bắt hắn phải qua màn gọi vọng ra mới yên. Họ cũng không thèm nghĩ, nếu ta thực sự hại chết hắn, ta liệu có chạy thoát nổi không chứ. Thật là ngu xuẩn mà!"
"À đúng rồi, còn cái đám không biết ở đâu nghe nói ta có 'thuật hồi sinh xương cốt', từng người từng người chạy đến khóc lóc cầu xin ta cho một miếng thuốc cao chó tổ truyền. Ta nào dám cho chứ? Lỡ cho rồi mà họ phát hiện ra nó vô dụng, chẳng phải ta sẽ bị đánh chết sao?"
"......"
Tống Thanh Hàn phát hiện mình đã luyện được kỹ năng tự động lọc bỏ những lời thừa thãi khi ở gần Thư Lạc. Biết là y vừa nói một tràng, nhưng cậu chẳng nhớ nổi câu nào, chỉ bình thản kết luận:
"Hắn hồi phục không tệ, mạng ngươi coi như giữ được."
Thư Lạc nghe cậu nhắc mới nhớ ra, lúc đầu là chính mình cầu Tống Thanh Hàn cứu người kia. Y lập tức dừng oán trách, cười cười nịnh nọt rồi ghé sát mặt cậu:
"Đa tạ Tống đại phu, ngươi đúng là thần y mà. Sau này có việc còn phải làm phiền ngươi nhiều."
Tống Thanh Hàn phủi tay, điềm nhiên đứng dậy:
"Cái đám ngươi nói khóc lóc đòi cao thuốc ấy, dẫn ta đi xem đi."
Thư Lạc định gật đầu, bỗng nhận ra ý tứ của cậu, liền tỏ vẻ không tình nguyện:
"Người này còn chưa chữa xong mà đã đi cứu người khác hả? Ta nói cho ngươi biết, bọn họ khó chiều lắm, toàn mấy gã thô lỗ nóng tính, cái kiểu mà chữa không xong là muốn ăn tươi nuốt sống ngươi ấy, nhìn thôi đã thấy phiền rồi."
Thấy cậu không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm, Thư Lạc thở dài một tiếng, ngoan ngoãn xoay người dẫn đường:
"Không nghe lời người đi trước thì tự chịu thiệt đi. Họ chỉ mong về sau có thần y chữa khỏi, nên nếu ngươi chữa không được, chắc chắn sẽ bị oán trách. Chi bằng mặc kệ họ, đợi họ về rồi tự chấp nhận hiện thực đau khổ..."
Đi được nửa đường, Tống Thanh Hàn mới cất tiếng, nhẹ giọng:
"Không lâu trước đó, họ còn vì bảo vệ chúng ta mà liều chết nơi chiến trường. Giờ họ có chút cảm xúc như thế, chẳng phải là rất bình thường sao? Huống chi, chữa khỏi cho họ, cuối cùng chẳng phải chúng ta mới là người được lợi sao?"
Thư Lạc bị lời cậu nói làm cho sững lại, nghẹn họng không đáp được, đưa tay gãi đầu, trên mặt thoáng qua chút áy náy.
Thực ra lúc trước y cũng rất thương cảm bọn họ, nhất là khi nơi này thuốc men thiếu thốn, họ chỉ có thể đau đớn mà r*n r*. Nhưng tiếp xúc một thời gian, y lại không khỏi thấy phiền, chắc là bản tính ích kỷ vô tình trỗi dậy.
Tống Thanh Hàn theo Thư Lạc bước vào một cái trướng lớn hơn, đảo mắt nhìn quanh, thấy thương binh cứ thế nằm la liệt dưới đất, không khỏi thở dài, quay sang bảo Thư Lạc:
"Ít nhất cũng đi lấy ít rơm khô trải xuống, nếu có vải sạch thì càng tốt."
Có lẽ bị câu nói vừa rồi của cậu làm lay động, Thư Lạc dù bị sai chạy việc cũng chẳng hề tỏ vẻ khó chịu, ngoan ngoãn gật đầu, rồi vèo một cái chạy đi.
Đợi y rời khỏi, Tống Thanh Hàn ngồi xổm xuống, xem qua vết thương của người gần mình nhất. Thấy băng gạc đã rỉ ra máu tươi, cậu nhíu mày:
"Sao ngươi vẫn đang chảy máu? Chẳng lẽ không nghe lời đại phu, còn tùy tiện dùng sức sao?"
Người kia bực bội rụt tay lại, hung hăng trợn mắt nhìn cậu, mắng:
"Ngươi là cái tên thụ sinh lông tơ còn chưa mọc đủ ở đâu chui ra, dám chất vấn gia gia ngươi à? Ta dùng sức hay không thì liên quan gì đến ngươi? Lời đám lang băm kia nói có câu nào đáng tin sao? Toàn một lũ lừa bịp! Đợi ta về, nhất định sẽ lột da rút gân bọn chúng!"
Tống Thanh Hàn vẫn rất bình tĩnh, tùy ý đưa ngón trỏ chỉ vào vết thương của hắn, giọng như đang nêu lên sự thật:
"Cứ theo đà này, đợi đến khi ngươi trở về thì cánh tay này của ngươi cũng phế luôn rồi... Ồ, cả chân cũng thế. Đến lúc đó ngươi định dùng gì để lột da rút gân người khác? Ý niệm à?"
Câu nói vừa dứt, không khí vốn còn ồn ào lập tức lạnh xuống. Kẻ vừa hung hăng kia bỗng trợn mắt, mặt đỏ bừng, vươn tay túm lấy cổ áo cậu, gằn giọng:
"Tiểu tử! Ngươi vừa nói gì? Ta cho ngươi một cơ hội nữa! Nếu không, cứ chờ -"
"Vụt" một tiếng, Tống Thanh Hàn đã rút dao phẫu thuật ra, thản nhiên đặt ngay trước cổ hắn, nhẹ giọng nói:
"Ngươi có thể thử. Xem là tay ngươi nhanh hay là dao của ta nhanh hơn."
Lưỡi dao cong mảnh phản chiếu ánh bạc lạnh lẽo dưới ánh mặt trời trông như lưỡi rắn, báo hiệu một hiểm họa cận kề.
Người kia đến nuốt nước bọt cũng không dám nữa, dán chặt mắt vào Tống Thanh Hàn. Khi nhận ra cậu hoàn toàn không nói đùa, cuối cùng vẫn phải buông tay, chỉ là vẻ mặt vẫn đầy vẻ không cam lòng.
Tống Thanh Hàn thu dao lại, dùng miếng băng sạch lau lưỡi dao, sau đó cắt bỏ phần băng thấm máu, lạnh nhạt nói:
"Các ngươi đều biết chuyện của vị đại nhân vừa rồi chứ?"
Những người khác liếc nhau, như đang bàn bạc xem có nên trả lời hay không.
Thấy bọn họ im lặng, cậu cũng không để tâm, tự mình nói tiếp:
"Để dưỡng thương, từ tối qua tới giờ, hắn từ đầu đến chân không đổi tư thế nên vết thương hiện rất ổn định. Nếu không có gì bất trắc, tay chân hắn đều có thể dùng lại như như trước."
"Cái gì?!" - Trong trướng vang lên một loạt tiếng nói kinh hãi, như thể vừa nghe được chuyện hoang đường.