Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 234

Hán tử kia không bỏ qua được tia chán ghét vừa thoáng qua trong mắt Võ Đại Hổ, sắc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ xen lẫn khổ sở. Hắn vốn định giải thích, nhưng môi vừa mấp máy lại không thốt nên lời, chỉ đành thở dài một hơi, vỗ vai Võ Đại Hổ, uống cạn chén rượu rồi lặng lẽ lui xuống.

Có tiền lệ này, những người khác cũng không dám thử nữa. Nhưng vẫn có kẻ không biết điều, hứng khởi chạy đến nói với Võ Đại Hổ:

"Đại Hổ huynh thích loại mỹ thiếp nào? Thôi, khỏi cần nói, chờ hồi rồi kinh ta tặng huynh hẳn một đám, loại nào cũng có, huynh cứ việc chọn!"

Võ Đại Hổ ban đầu không đáp, chỉ đặt chén rượu xuống, với tiếng "cạch" vang dội khiến mọi người đều nhìn sang. Lúc ấy hắn mới trầm giọng:

"Ta - Võ Đại Hổ - không nạp thiếp. Cả đời chỉ có một phu lang, các vị đại nhân không cần phí tâm vào chuyện này nữa!"

Hắn đã nói thế, mấy kẻ không biết điều rốt cuộc cũng hiểu, ngượng ngùng lui ra, không dám nhắc lại.

Bề ngoài không ai nói thêm gì, nhưng trong tối lại có không ít người len lén bàn tán.

"Ngươi nói xem, hắn thật sự nghĩ thế, hay chỉ ra vẻ thôi?"

"Chắc là ra vẻ thôi. Có người đàn ông nào mà không muốn hậu viện đầy người chứ? Nghe nói có kẻ trước mặt thì ra vẻ đoan chính, sau lưng lại làm ra bao trò. Ai biết hắn có sở thích quái dị gì không?"

"Nhưng ta nghe nói phu lang hắn thật sự rất đẹp, lại còn biết y thuật. Người thường hắn chẳng buồn để mắt cũng đúng thôi. Ngươi quên chuyện ở kinh thành sao? Khi Hoà Ninh quận chúa muốn gả cho hắn, hắn cũng đâu có phản đối. Chứng tỏ mắt hắn cao lắm đấy."

"......"

Ai bảo đàn ông không nhiều chuyện?

Võ Đại Hổ khẽ xoay chén rượu trong tay, đem những lời vô tình lọt vào tai ấy coi như món nhắm, uống từng ngụm.

Không biết nếu Tống Thanh Hàn nghe thấy người ta nói vậy về mình, sẽ có vẻ mặt thế nào? Có khi sẽ lao lên cãi lý một trận cũng nên.

Nghĩ đến gương mặt khi thì nghiêm túc, khi lại tinh nghịch của Tống Thanh Hàn, rượu trong miệng Võ Đại Hổ bỗng trở nên ngọt hơn hẳn, tốc độ uống cũng vô thức nhanh dần.

Tống Thanh Hàn đặt Thư Lạc xuống giường mình, ở nguyên chỗ một lát, đợi trời tối hẳn mới ra khỏi lều.

Không biết thế nào, bước chân lại đưa cậu đến trước trướng của Võ Đại Hổ.

Lúc này toàn quân đang mừng thắng lợi, số thị vệ ở lại canh giữ chẳng còn lại bao nhiêu, mà ai nấy đều có vẻ lơ là.

Tống Thanh Hàn biết đó không phải lỗi của họ mà là do bầu không khí ảnh hưởng. Dù không thể uống một chén, nhưng được thả lỏng một chút cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là điều này lại tạo cho cậu cơ hội. Thấy chẳng ai chú ý, Tống Thanh Hàn liền khẽ vén góc trướng, lách người chui vào.

Vóc người c** nh*, góc trướng bị cậu chen qua chỉ hơi biến dạng một chút, nhìn qua không dễ nhận ra. Huống hồ, ai lại rỗi rãi đến mức cúi xuống xem kỹ chỗ đó chứ.

Võ Đại Hổ chưa về – tất nhiên rồi. Tiệc mừng chiến thắng, hắn mà rời đi sớm e là sẽ thất lễ với người khác.

Tuy trời đã tối, nhưng ánh lửa ngoài trướng hắt vào vẫn soi rõ cảnh vật bên trong.

Tống Thanh Hàn trông thấy mấy tờ giấy được đè dưới hộ tâm kính. Cậu đưa tay lấy ra, phát hiện chính là mảnh giấy mình từng đưa, lại còn được hắn cẩn thận giữ gìn. Trong lòng thoáng dâng hương vị ngọt ngào, nhưng ngay sau đó cảm giác ngọt ngào nhanh chóng biến thành hoảng hốt.

Không đúng... Võ Đại Hổ đâu biết mấy tờ giấy này là cậu viết, sao lại trân trọng như vậy? Chẳng lẽ hắn đã sớm nhận ra, chỉ giả vờ như là không biết thôi?

Ý nghĩ rối bời như tơ nhện, tìm mãi không thấy đầu mối.

"Tiểu Hàn." - Giọng Võ Đại Hổ bất ngờ vang lên ngay gần đó, dọa cậu giật mình ngồi phịch xuống đất.

Một đôi tay nóng ấm kịp đỡ lấy eo cậu trước khi ngã, thuận thế kéo cậu đứng dậy.

Nhìn gương mặt ở khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ từng hơi thở, Tống Thanh Hàn bỗng như mắc chứng nói lắp:

"Đa... Đại Hổ, ngươi... ngươi biết rồi à? Ngươi... ngươi về từ lúc nào vậy?"

Ánh mắt Võ Đại Hổ hơi mơ màng, cứ nhìn chằm chằm vào cậu như bị hút hồn, chậm rãi nói:

"Tiểu Hàn, ngươi đến rồi... ta nhớ ngươi lắm."

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, Tống Thanh Hàn lập tức hiểu ra nguyên do. Cậu khẽ thở dài, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ:

"Uống say rồi hả? Cả ngày mệt mỏi, mau rửa mặt rồi ngủ thôi."

Cậu vừa quay người định ra lấy nước rửa mặt, liền cảm thấy eo bị siết chặt, thân thể rơi gọn vào một vòng tay ấm áp.

"Tiểu Hàn, được thấy ngươi thật tốt... hôm nay ta suýt chút nữa là không thể gặp lại được ngươi..."

Đầy là lần hiếm hoi Võ Đại Hổ lộ vẻ yếu đuối trước mặt mình, Tống Thanh Hàn liền thôi không vùng vẫy, yên lặng dựa vào hắn, cảm nhận hơi thở nóng hổi phả sau tai, khẽ đáp:

"Ta biết. May mà ngươi bình an trở về... nếu không, ta có phải một mình xông thẳng vào đất Man Di, cũng phải cứu ngươi ra."

Dĩ nhiên... đó chỉ là lời nói thôi. Bởi Tống Thanh Hàn hiểu rõ, nếu Võ Đại Hổ không trở về, thì khả năng lớn là hắn đã...

Nghe cậu nói, Võ Đại Hổ càng siết chặt vòng tay, như muốn hòa cậu vào máu thịt chính mình.

"Ta dẫn đám thương binh tập kích doanh trại lớn của Man Di, ai ngờ chúng lại mạnh đến thế. Ngay cả ta cũng không ngờ khả năng thực chiến của chúng còn dữ dội hơn tập luyện. Nghe nói quân y đã ra sức cứu chữa, may mà họ không chậm trễ, bằng không giờ ta đã..."

Giọng hắn càng lúc càng trầm, mang theo chút khàn khàn, giống như đứa trẻ tủi thân kể lể với người lớn, khiến Tống Thanh Hàn vừa buồn cười vừa xót xa.

Người ta nói đàn ông mãi mãi là những đứa trẻ chưa lớn. Võ Đại Hổ ngày thường quá mức chín chắn suýt nữa đã làm cậu quên mất điều đó.

Nghĩ kỹ mới thấy, hắn còn chưa đến hai mươi lăm tuổi – ở kiếp trước của Tống Thanh Hàn thì chẳng khác gì một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, tâm tính vẫn chưa ổn định. Thế mà hắn giờ đã dẫn quân ra trận... sự đối lập ấy quả thật mạnh mẽ.

Nghĩ thông suốt, cậu hơi giãy ra một chút. Thấy hắn tủi thân buông tay, cậu liền bật cười, vòng tay ôm hắn từ phía trước, kiễng chân để đầu hắn tựa lên ngực mình, giọng dịu dàng an ủi:

"Đừng sợ, đừng sợ... tất cả đã qua rồi. Chúng ta bình an thế này mới là quan trọng nhất. Ngươi uống nhiều rồi, lên giường nghỉ ngơi nào."

Bình Luận (0)
Comment