Gia Nghi hoàn toàn không biết lọ thuốc mỡ kia rốt cuộc là chuyện gì, nhưng chỉ nghe giọng Võ Đại Hổ cũng đủ đoán ra giấy và thuốc kia hẳn có mối liên hệ nào đó. Thế là y nghiến răng, dứt khoát nhận bừa:
"Đúng, đều là Gia Nghi làm! Nhưng Gia Nghi đã hứa với người kia, không thể nói ra tên của y, xin đại nhân cứ trách phạt!"
Thấy y cúi đầu thật sâu, bàn tay Võ Đại Hổ khẽ siết thành nắm đấm, môi mím thành một đường thẳng.
"Đêm qua ngươi ở đâu?"
Gia Nghi khựng lại, rõ ràng không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi vậy.
Ban đầu y định trả lời thật, nhưng vừa định mở miệng đã đổi ý. Nếu Võ Đại Hổ muốn nghe câu "ta ở trong trướng cả đêm" thì đâu cần hỏi vòng vo. Chỉ có một khả năng: hắn muốn biết y có xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện hay không.
Thấy Gia Nghi còn lưỡng lự, giọng Võ Đại Hổ trầm hẳn, khí thế lạnh đi vài phần:
"Nói."
Thân mình Gia Nghi run lên, lắp bắp:
"Gia Nghi... đi xem yến tiệc, rồi... rồi ghé qua trướng của đại nhân nhìn một chút, ngoài ra... không có gì nữa..."
Đó là câu trả lời an toàn nhất. Nếu đoán sai cũng không sao, bởi ngoài trướng của Võ Đại Hổ, hai người chẳng có chỗ nào khác để chạm mặt.
Ánh mắt Võ Đại Hổ dần trở nên kỳ quái, truy hỏi tiếp:
"Ngoài nhìn ra, ngươi có từng vào trong không?"
Gia Nghi cũng thấy ánh mắt hắn khác lạ, nhưng vì cúi đầu nên Võ Đại Hổ không nhìn thấy.
Đến lúc này, y đã gần như hiểu ra ngoài mình, còn có một người khác âm thầm dõi theo Võ Đại Hổ, hơn nữa làm hơn y rất nhiều chuyện. Chỉ nhìn ba mảnh giấy cùng lọ thuốc kia là đủ rõ.
Nếu đoán không nhầm, người đó chính là Tống Thanh Hàn. Dù y không hiểu tại sao một kẻ đã có phu quân như Tống Thanh Hàn lại chú ý đến một vị quan mới như Võ Đại Hổ, nhưng không có nghĩa là chuyện này không thể xảy ra.
Nếu Võ Đại Hổ tiếp tục điều tra, rất có thể sẽ lần ra Tống Thanh Hàn. Nhưng Gia Nghi có trực giác rằng Tống Thanh Hàn sẽ không thừa nhận, vì y vốn xây dựng hình tượng một hiền phu thủy chung, đảm đang. Nếu để người khác biết y âm thầm quyến rũ Võ Đại Hổ, không biết sẽ bị chê cười thế nào.
Nghĩ thông suốt, Gia Nghi liền nhập vai:
"Đại nhân, ta đúng thật đã vào, nhưng không xảy ra chuyện gì. Nếu đại nhân không tin thì có thể điều tra ta. Lòng dạ ta có nhật nguyệt chứng giám."
Nghe y thừa nhận, trong lòng Võ Đại Hổ bỗng sinh ra một cảm giác mất mát mơ hồ.
Hắn trở lại ngồi bên giường, ánh mắt quét qua tấm chăn hơi xốc xếch, giọng lạ lùng:
"Là y sai ngươi đến? Hay bảo ngươi rảnh thì trông chừng ta?"
Đã nhận định vai diễn, Gia Nghi chậm rãi ngẩng đầu:
"Đại nhân đừng truy cứu nữa. Chuyện cũng đã rồi, nếu đại nhân thấy không vui, cứ trút lên Gia Nghi. Ta cam lòng nhận phạt."
Môi Võ Đại Hổ mím lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn y:
"Chuyện đêm qua, ngươi còn nhớ bao nhiêu?"
Tim Gia Nghi khẽ thắt, lắc đầu:
"Gia Nghi không nhớ gì cả, đại nhân cứ yên tâm..."
Nếu y nói "còn nhớ", Võ Đại Hổ ắt sẽ truy hỏi chi tiết. Còn kiểu "rõ ràng nhớ nhưng cố tỏ ra quên" này lại khiến hắn vừa bực vừa bất lực.
Võ Đại Hổ khẽ chạm vào vết thương, thấy quả nhiên miệng có chút rách, liền phất tay, không kiên nhẫn:
"Ta biết rồi, lui xuống đi."
Gia Nghi chần chừ, dịu giọng:
"Đại nhân nghỉ ngơi cho tốt, thuốc mỡ... khi cần thì hãy dùng."
Nghe vậy, tay cầm thuốc mỡ của Võ Đại Hổ khựng lại giữa không trung, lần đầu tiên hắn thật sự muốn đánh người.
Hít sâu mấy hơi, hắn thong thả gỡ băng, bôi lớp thuốc mát lạnh lên vết thương, vừa làm vừa chậm rãi xâu chuỗi suy nghĩ.
Chưa cần kết luận vội, đợi thị vệ báo cáo rồi tính. Nhưng tạm thời có thể chắc rằng nếu Gia Nghi không nói dối, thì khả năng lớn là Tống Thanh Hàn sai y chăm sóc mình.
Tay Võ Đại Hổ bỗng dừng lại, trong đầu lại hiện lên cảnh tối qua.
Cơ thể Tống Thanh Hàn gần đến thế, dư vị quấn quýt vẫn chưa hoàn toàn tan biến – sao có thể là giả được?
Chỉ cần đổi gương mặt Tống Thanh Hàn thành Gia Nghi, hắn liền thấy ghê tởm, thậm chí khi nhìn chính mình cũng xen lẫn một phần chán ghét. Hắn tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Vậy nên, hy vọng kết quả điều tra sẽ không khiến hắn thất vọng.
Thà rằng tối qua thực sự là Tống Thanh Hàn đến đây, còn hơn là mình uống say rồi nhận nhầm Gia Nghi thành cậu.
Vì kết cục trước, hắn gánh nổi. Còn kết cục sau... thì không.
Phía bên này Tống Thanh Hàn vừa nghe tin có người dò hỏi tên mình liền biết chuyện không ổn. Nhưng may mắn, cậu đã chuẩn bị sẵn đối sách, nên không để lộ chút hoảng loạn nào.
Cậu vốn quen mặt thị vệ của Võ Đại Hổ, nên khi thấy họ, liền bước tới mỉm cười:
"Ta chính là Tống Thanh Hàn, nhưng muốn nhờ các ngươi một chuyện."
Dù không biết tên, nhưng gương mặt cậu thì đám thị vệ sớm đã quen.
Nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ đã hiểu, thậm chí còn hỏi:
"Con của ngươi đâu? Sao không mang theo?"
Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, ánh mắt chợt ảm đạm:
"Một mình ta vừa phải làm việc vừa trông con, nhiều khi bận không xuể. Thỉnh thoảng có người rảnh sẽ giúp ta giữ con, không thì... ta thật chẳng biết phải làm sao."
Tình cảnh của cậu vốn khiến người ta dễ nảy sinh thương cảm. Đám thị vệ cũng thở dài theo, rồi như sực nhớ ra điều gì, hỏi:
"Ngươi vừa nói muốn nhờ chúng ta giúp? Là giữ con sao? Cái này e là khó, vì chúng ta..."
"Không. Ta muốn nhờ các ngươi đừng nói tên ta ra ngoài."
Tống Thanh Hàn trực tiếp cắt lời, nói rõ ý mình.
Đám thị vệ lập tức lộ vẻ kinh ngạc, vô thức hỏi:
"Tại sao? Đây là chuyện đại nhân của chúng ta hỏi. Chúng ta chỉ có thể hứa là nói cho đại nhân biết và tuyệt đối không nói cho người khác, vậy được không?"
Tống Thanh Hàn lại thở dài, trong mắt thoáng hiện nét buồn rầu:
"Thật ra ta biết vì sao Võ đại nhân hỏi tên ta... Bởi ta và phu lang của Võ đại nhân là... trùng tên."