Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 243

Đám người kia đuổi theo kịp, luống cuống giải thích mấy câu với người giữ cửa, giữa chừng còn xen lẫn vài từ ngữ mà Tống Thanh Hàn nghe chẳng hiểu.

Nói xong, người canh cửa đưa mắt dò xét cậu một lượt, ra hiệu cho cậu đưa tay.

Thấy họ mang dây thừng lại, Tống Thanh Hàn khẽ vén áo choàng, để lộ Tiểu Thạch Đầu đầy ngơ ngác, giọng bình thản:

"Ta còn phải bế con, hơn nữa trong bụng ta bây giờ còn một đứa nữa. Nếu lo ta bỏ trốn thì không cần đâu."

Những người kia vừa thấy mặt Tiểu Thạch Đầu thì động tác chững lại, rồi lập tức khoát tay:

"Được rồi, vào đi!"

Tống Thanh Hàn cũng không ngờ lại dễ nói chuyện thế. Nhưng điều này là có lợi cho cậu, nên chẳng lên tiếng, lặng lẽ theo người dẫn đường, chậm rãi bước vào nơi chưa biết.

Đi loanh quanh đông tây một lúc, người kia mới dừng lại, cúi đầu nói gì đó với người đứng trước, nhận được hồi đáp thì tránh sang một bên, nói với cậu:

"Chủ thượng bảo ngươi vào trong."

Nghe đến hai chữ "Chủ thượng", Tống Thanh Hàn hơi sững người lại.

Tưởng sẽ bị nhốt vào cái kho rơm nào đó, chờ tiểu thủ lĩnh rảnh mới gặp, ai ngờ lại trực tiếp được đưa đến trước mặt thủ lĩnh của bọn Man Di?

Chỉ thoáng ngẩn ra một chút nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, gật đầu bước tới.

Tấm bạt được người hầu kẻ hạ vén lên, đại trướng của thủ lĩnh Man Di liền hiện ra trước mắt.

Nhìn thấy trong trướng bày la liệt đủ loại đồ vật trang trí làm từ xương, Tống Thanh Hàn chẳng những không sợ mà ngược lại còn tỏ ra có đôi chút hứng thú.

Thủ lĩnh Man Di - Mặc Khắc, không bỏ lỡ ánh nhìn ấy, nhướng mày:

"Ngươi không sợ à? Đây đều là xương người Thanh Mộc các ngươi đấy. Chỉ loại tinh xảo, hoàn mỹ nhất mới được bày ở đây thôi."

Nghe vậy, Tống Thanh Hàn ngẩng mắt nhìn Mặc Khắc, nhận ra dung mạo hắn dịu dàng hơn cậu tưởng. Tuy vẫn là dáng vẻ đặc trưng của Man Di – lông mày rậm, mắt to – nhưng đường nét lại mềm mại hơn rất nhiều, nếu ở kiếp trước, hẳn sẽ bị gọi là "nam sinh tướng nữ".

Nghĩ thế, lòng cậu thả lỏng đôi phần, khom tay đáp:

"Không giấu gì Chủ thượng, số xương ta từng thấy khả năng còn nhiều hơn ngài, trong số đó cũng có không ít là của người Thanh Mộc. Vậy nên chẳng có gì phải sợ cả."

Mặc Khắc bật cười, bất chợt đứng dậy, bước chậm tới trước mặt cậu, ánh mắt như muốn nung chảy:

"Lần đầu ta nghe có người thấy xương nhiều hơn ta đấy. Chẳng lẽ ngươi cũng ăn thịt người?"

Thấy Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, hắn lại dùng ánh mắt soi mói quan sát cậu từ trên xuống dưới, khóe môi treo nụ cười đầy ẩn ý:

"Ngươi nói ngươi đang mang thai? Vậy ngươi biết mấy tháng thì thịt ngon nhất không? Hoặc là nói mấy tháng thì đứa bé trong bụng sẽ ngon nhất ấy?"

Giọng hắn bỗng khàn khàn, nghe như tiếng ma quỷ bên tai, khiến Tống Thanh Hàn thấy khó chịu. Nhưng cậu không biểu lộ ra ngoài, chỉ chậm rãi giãn mày, đáp:

"Chủ thượng có biết nai rừng lớn cỡ nào thì ăn mới ngon không? Thịt hươu chỗ nào ngon nhất? Gấu thì chưng ngon hơn hay nướng ngon hơn?"

Chỉ là trò đe dọa thôi, có gì phải sợ? Nếu Mạc Khắc thật sự muốn ăn thịt cậu, cậu cũng chẳng có cách nào, chi bằng trước khi chết thì ăn miếng trả miếng bằng lời cái đã.

Man Di ăn thịt người vốn chẳng phải bản lĩnh gì to tát. Có giỏi thì hãy ăn hết mỹ vị thiên hạ đi đã. Nhưng Tống Thanh Hàn biết rõ, nếu dễ dàng có được những món đó, Man Di cũng chẳng cần ngày ngày dòm ngó Thanh Mộc.

Quả nhiên, nghe cậu nói xong, sắc mặt Mặc Khắc có chút biến đổi. Tuy rất nhỏ, nhưng vì cậu vẫn dõi theo từng nét biểu cảm trên gương mặt hắn nên không bỏ sót.

Mặc Khắc quét mắt nhìn cậu, thong thả xoay người trở lại chỗ ngồi, trầm giọng:

"Có vẻ ngươi chẳng hiểu gì về hoàn cảnh của mình nhỉ. Không bằng để ngươi đi xem bọn tù binh Thanh Mộc của các ngươi được đãi ngộ thế nào nhé?"

Trong lòng Tống Thanh Hàn khẽ động, không những không sợ, mắt còn sáng lên, cố nén kích động:

"Tốt, ta cũng muốn xem thử các ngươi hành hạ người khác bằng cách nào."

Không ngờ Mặc Khắc lại nói ra đúng điều cậu đang nghĩ tới. Nếu Võ Đại Hổ thật sự bị bắt, chẳng phải lát nữa là gặp được hắn sao...

Mặc Khắc thấy cậu vui mừng, mắt ánh lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng không phân định được đó là cảm xúc thật hay đang cố giả vờ giả vịt, nên cũng chẳng nói gì thêm, chỉ khẽ ra hiệu cho hạ nhân rồi lặng lẽ nhìn họ dẫn Tống Thanh Hàn đi.

Tống Thanh Hàn lặng lẽ theo sau. Chưa tới nơi, đã nghe Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu hỏi:

"Cha sinh. Tìm cha ạ?"

So với bạn đồng lứa, Tiểu Thạch Đầu quả là một tiểu thần đồng nói năng rõ ràng.

Thấy nhóc đoán đúng, Tống Thanh Hàn mỉm cười:

"Đúng vậy, chúng ta đi tìm cha, lát nữa sẽ thấy cha con."

Tiểu Thạch Đầu chẳng biết gì, chỉ nghe lát nữa gặp Võ Đại Hổ là hí hửng vỗ tay, miệng bi bô những âm thanh không rõ nghĩa.

Người dẫn đường thoáng liếc hai cha con, thấy gương mặt ngây thơ của Tiểu Thạch Đầu, trong mắt hắn vụt qua chút không nỡ, bước chân cũng chậm lại.

Nhận ra sự thay đổi, Tống Thanh Hàn nhướng mày:

"Sao không đi tiếp?"

Gã nhìn quanh, rồi hạ giọng:

"Ngươi chắc chắn muốn mang con mình đến xem tù binh? Ở đó chẳng khác gì địa ngục đâu. Nếu để thằng bé thấy..."

Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày:

"Chẳng lẽ các ngươi còn dựng được cả A Tỳ địa ngục* ở đây sao? Ngươi cứ nói đi, ta chịu được."

*阿鼻地狱 (Ābí Dìyù): A Tỳ địa ngục - là cách gọi trong Phật giáo Hán truyền của địa ngục Vô Gián (Avīci trong tiếng Phạn).
• 阿鼻 (Ābí): phiên âm Hán từ Avīci, nghĩa là không gián đoạn (vô gián).
• 地狱 (Dìyù): địa ngục, cõi hình phạt của tội nhân.
Đây là tầng địa ngục thấp nhất, khổ cực nhất trong mười tám tầng địa ngục. Tội nhân ở đây phải chịu cực hình không ngừng nghỉ: lửa đốt, núi dao, vạc dầu... không được dừng lại dù chỉ một khắc, cho đến khi tiêu hết nghiệp chướng mới được thoát.

Thấy cậu không tin, người kia thở dài, thấp giọng:

"So với A Tỳ địa ngục, bọn họ e là càng không muốn ở đây hơn. Ta chỉ nhắc một câu thôi, lần đó ta vào xem, ba ngày liền không nuốt nổi cơm."

Nếu chỉ là để dọa cậu, Mặc Khắc đâu cần phí công cảnh báo giữa đường. Thế nên tám phần mười là lời này thật.

Tống Thanh Hàn khựng lại, trong đầu hiện lên cảnh Võ Đại Hổ bị đủ loại hình phạt, lòng càng nóng ruột. Cậu cúi đầu nhìn Tiểu Thạch Đầu, bất chợt bế nhóc trao cho người kia, trầm giọng:

"Ta sẽ đi một mình. Ngươi trông nó bên ngoài, được chứ?"

Hắn luống cuống nhận lấy Tiểu Thạch Đầu. Thằng bé tuy hơi kháng cự, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại nhiều phần là tò mò hơn. Tim hắn mềm nhũn, giọng cũng dịu xuống:

"Được thì được, nhưng ngươi thật sự không sợ sao?"

Người được dẫn đi xem tù binh vốn chẳng nhiều, mà như Tống Thanh Hàn - chẳng những không muốn lùi mà còn hứng khởi hơn cả hắn - thì quả là lần đầu tiên thấy.

Bình Luận (0)
Comment