Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 245

Người kia đang nói được một nửa thì bỗng im bặt, bởi hắn nhạy cảm nhận ra phía sau mình đang truyền tới một luồng khí lạnh.

Gã không thể tin nổi mà liếc Tống Thanh Hàn một cái, đang định né sang bên thì Tống Thanh Hàn bỗng lên tiếng:

"Đừng cử động. Nếu muốn thì cứ thử đi, xem là đao của ngươi nhanh hay dao của ta nhanh. Cùng chết cũng chẳng uổng... Dù sao cách chết của ta còn thể diện hơn ngươi nhiều."

Người kia không rõ vũ khí của Tống Thanh Hàn dài bao nhiêu, nhưng gã không dám đánh cược - bởi vị trí kia... thật sự quá nhạy cảm.

Có thể đâm xuyên thì gã chưa chắc đã chết, nhưng nửa đời sau coi như phế. Khi ấy mới gọi là sống không bằng chết.

Gã tuyệt đối không muốn nếm trải cảm giác đó, nên dứt khoát thu tay lại, sắc mặt âm trầm:

"Thả ra! Ta không nói lần thứ hai!"

Tống Thanh Hàn vẫn thản nhiên, rút con dao mổ từ chỗ hiểm sau lưng đối phương ra. Khi thu dao còn cố ý để ánh dao loé lên, cho đối phương nhìn rõ độ sắc bén.

Người kia thấy dao mổ vừa nhọn vừa mảnh, nếu thực sự đâm vào thì e là chức năng phía trước cũng bị huỷ, không khỏi âm thầm thở phào, may mắn mình chưa manh động.

Tống Thanh Hàn liếc qua người Thanh Mộc đang nằm dưới đất, dừng lại chốc lát rồi để lại một câu:

"Nếu muốn cứu hắn thì tới tìm ta."

Nói xong, cậu tiếp tục bước nhanh về phía trước, ánh mắt đảo khắp nơi tìm bóng dáng Võ Đại Hổ. Cậu cố ý ra tay như vậy, bởi biết đám Man Di này không sợ chết, lời đe doạ bình thường chắc chắn vô dụng, còn dễ k*ch th*ch máu nóng trong xương tủy chúng, đến lúc ấy chỉ tổ rước thêm phiền.

Nhưng đã là con người thì ắt sẽ sợ mất mặt, đó vốn là bản tính. Người xưa có câu: "Người sống vì một tấm mặt, cây sống nhờ một lớp vỏ." Tuy không đúng hoàn toàn, nhưng cũng gần như thế. Nhất là đàn ông, nếu thứ kia bị huỷ thì nỗi nhục phải chịu gần như là chí mạng.

Tuy hiệu quả răn đe khá tốt, nhưng chưa chắc tên kia sẽ không thẹn quá hoá giận, quay lại tìm cậu gây sự.

Vậy nên phải tăng tốc thôi.

Bước chân cậu càng lúc càng nhanh, tần suất đảo mắt cũng tăng theo. Nhưng không có, hoàn toàn không thấy bóng dáng Võ Đại Hổ.

Từ đầu tới cuối, đều không thấy.

Như lời người kia nói, bên trong này hình phạt quả thật muôn hình vạn trạng, song cậu biết mình chẳng giúp gì được, nên chỉ liếc qua rồi thu mắt lại, tâm trạng cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Đã không có Võ Đại Hổ, ở lại đây càng vô ích.

Mặc kệ ánh mắt kỳ quái của người khác, cậu thẳng bước ra ngoài.

Những người Thanh Mộc nhận ra cậu, thấy cậu đi lại không chút trở ngại, dường như hiểu ra điều gì, liền lớn tiếng quát:

"Ngươi phản quốc! Chẳng trách vừa rồi tàn sát đồng bào! Ngươi sẽ chết không toàn thây! Cả con ngươi cũng vậy!"

Bước chân Tống Thanh Hàn khựng lại. Trước khi rời đi, cậu ngoảnh đầu nhìn người vừa nói, bình tĩnh mở miệng:

"Họa không nên giáng xuống người nhà. Nói năng giữ chút khẩu đức, ai biết sau này sẽ ra sao chứ? Chỉ cần chưa chết, sớm muộn cũng sẽ có ngày phải cầu người khác thôi."

Cậu không muốn nói lời quá khó nghe, dù sao cũng từng gặp mặt. Nhưng "người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, ta tất phạm người" - cho dù cùng là người Thanh Mộc, cậu cũng không chịu nổi kẻ đem cả trẻ con ra nguyền rủa.

Tiếc là lời nhắc khéo của cậu chẳng đổi được sự tôn trọng. Kẻ kia hoàn hồn lại, càng chửi rủa độc địa hơn, từng câu từng chữ đều trút hết lên Tiểu Thạch Đầu.

Gân xanh trên trán Tống Thanh Hàn giật nhẹ, hai nắm tay siết chặt, cố kìm nén sự khó chịu. Cậu đón Tiểu Thạch Đầu từ tay người đang chờ ngoài kia, giọng bình tĩnh:

"Có thể đi chưa?"

Người kia thản nhiên liếc cậu, gật đầu rồi dẫn đường.

Trở lại đại trướng của Mặc Khắc, hắn đi trước vào trong, ra hiệu cho Tống Thanh Hàn chờ bên ngoài.

Cậu biết hắn muốn báo cáo với Mặc Khắc, nên không tỏ vẻ sốt ruột, chỉ có bàn tay vuốt Tiểu Thạch Đầu khẽ run lên.

Võ Đại Hổ không ở đây... vậy hắn đang ở đâu? Chẳng lẽ thật sự ở trong đống xác ngoài chiến trường sao?

Hay đã bị đám Man Di tra tấn đến chết? Nơi kia đâu phải chỗ người thường có thể chịu nổi, bọn họ tra tấn vốn không phân nặng nhẹ, có chết thì cũng vứt ra ngoài là xong.

Một cơn đau thắt bụng dưới lại kéo đến, Tống Thanh Hàn ngừng suy nghĩ, đặt tay lên đó, nhẹ nhàng xoa xoa.

Cậu từng nghĩ lúc mang thai Tiểu Thạch Đầu chính là quãng thời gian gian khổ nhất đời mình vì điều kiện khi ấy đã quá khắc nghiệt, nhưng không ngờ đứa bé thứ hai lại ở trong hoàn cảnh thế này.

Đời người, thật sự là vô thường.

Người kia nhanh chóng trở ra, vén màn trướng, ra hiệu cho cậu vào.

Tống Thanh Hàn bình thản bước vào, thấy Mặc Khắc đang đánh giá mình, liền mở miệng thẳng thắn:

"Ta đến tìm người."

Mặc Khắc không đáp ngay. Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Thạch Đầu một lúc mới nói:

"Ta không cần biết ngươi tới làm gì. Chỉ cần cho ta một lý do để ta phải đối đãi đặc biệt với ngươi."

"Đương nhiên..." - Hắn đưa tay chỉ Tiểu Thạch Đầu, khóe môi nhếch lên: "Nếu là nó, ta có thể càng đặc biệt mà đối đãi."

Tiểu Thạch Đầu nhìn Mặc Khắc một lúc, rồi quay đầu nói với Tống Thanh Hàn:

"Cha sinh! Kẻ xấu!"

Giọng trẻ con trong trẻo vang rõ trong trướng, đến cả thị vệ ngoài cửa cũng không kìm được ngoái lại.

Tống Thanh Hàn ho khẽ, xoa nhẹ sau đầu Tiểu Thạch Đầu, thì thầm vài câu bên tai, thấy nhóc yên lặng mới ngẩng đầu nhìn Mặc Khắc với vẻ mặt quái lạ:

"Trẻ con vô tâm, mong chủ thượng đừng để bụng. Chúng ta tiếp tục chuyện vừa nãy đi."

Mặc Khắc vốn định thuận theo bậc thang cậu đưa, nhưng thấy cậu chẳng buồn bận tâm đến phản ứng của mình, cứ nói tiếp, sắc mặt hắn càng thêm kỳ quái.

"Không biết chủ thượng có từng nghe tới bệnh đậu mùa chưa?"

Tống Thanh Hàn bình thản hỏi.

Mặc Khắc bỏ qua chuyện vô lễ vừa rồi, cau mày: 

"Đương nhiên biết, đậu mùa là bệnh không thể chữa."

Thấy hắn có chút hiểu biết, Tống Thanh Hàn gật đầu, cảm thấy mình tiến thêm một bước, trầm giọng:

"Ta có thể chữa khỏi đậu mùa."

Nói xong, chưa đợi Mặc Khắc phản ứng, cậu tiếp lời:

"Ngươi có biết vì sao ta bị điều ra tiền tuyến không?"

Mặc Khắc chau mày, theo bản năng hỏi: 

"Vì sao?"

Tống Thanh Hàn hơi ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không, khe khẽ thở dài:

"Bởi vì người của Thái y viện... ganh tị với ta."

Bình Luận (0)
Comment