Tống Thanh Hàn phát hiện, khi trong đầu thoáng hiện ra cảnh Võ Đại Hổ cùng Mặc Khắc thành thân, lòng cậu vậy mà không nổi lên chút gợn sóng nào.
Giống như Võ Đại Hổ vốn chẳng phải tướng công của mình, hai người chỉ là người dưng qua đường mà thôi.
Nhưng cậu cũng không hề hối hận vì đã đến tìm hắn. Dù gì thì thương thế của Võ Đại Hổ là do cậu chữa khỏi. Tuy quá trình này khiến họ đánh mất ký ức quan trọng nhất, nhưng chỉ cần người còn sống... với cậu thế là đủ rồi.
Nghĩ ngợi đến xuất thần, vừa bước vào chỗ ở của mình, Tống Thanh Hàn liền bắt gặp gương mặt đã lâu không thấy - chính là Ô Tản.
Cậu hơi khựng lại, giọng trầm xuống:
"Ngươi tới làm gì?"
Ô Tản liếc qua tay áo cậu, thấy dính chút máu cũng chẳng mấy để tâm, khẽ cười:
"Ngươi đúng là nhân từ, thân mình còn chẳng bảo toàn được mà vẫn lo chuyện người khác."
Tống Thanh Hàn nhíu mày. Trong câu nói kia ẩn chứa một luồng khí nguy hiểm, khiến cậu bất giác lạnh giọng:
"Ngươi chẳng phải đang bận chuẩn bị đại hôn sao? Ta có cản trở gì ngươi đâu. Hay là... Võ Đại Hổ khôi phục trí nhớ rồi?"
Nghe cậu biết chuyện mình sắp thành thân, trong mắt Ô Tản thoáng hiện ý cười khó đoán, vừa như chế giễu vừa như thăm dò:
"Xem ra ngươi sống cũng không tệ nhỉ. Cằm nhỏ nhắn thế này nhìn thuận mắt hơn nhiều. Chỉ tiếc là..."
Y khẽ ngoắc tay, một hạ nhân bưng vào một bát thuốc đen kịt. Mùi nồng đến mức, dù Tống Thanh Hàn không phân tích ra thành phần, cũng biết chẳng phải thứ gì tốt lành.
Ô Tản nhận lấy bát thuốc, ánh mắt dán chặt lên người cậu, giọng nhẹ như gió:
"Nhờ phúc của ngươi mà thương thế của Đại Hổ đã lành, chỉ còn ký ức là chưa hồi phục. Nhưng nhìn thái độ hắn đối với ta bây giờ, cho dù nhớ lại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm giữa chúng ta. Ha... nói ra chắc ngươi không tin, Võ Đại Hổ đối với ta còn tốt hơn ta đối với hắn đấy."
Tống Thanh Hàn vờ như không nghe thấy ý khoe khoang trong lời y. Song nét khó chịu nơi chân mày đã sớm bán đứng tâm ý.
"Đã nói là ta sẽ không trở thành chướng ngại giữa các ngươi, sao vẫn phải giết ta?" - Cậu lạnh giọng - "Ngươi không sợ mang tội mưu hại Vương hậu à?"
Bàn tay Ô Tản khựng lại, chân mày nhướng lên, vẻ kinh ngạc lộ rõ:
"Ngươi biết ý nghĩa của khối ngọc cốt kia? Ai nói cho ngươi?"
Không đợi cậu đáp, y nhún vai, hờ hững:
"Mà biết thì đã sao. Ta vốn không định giết ngươi."
Y từng bước tiến lại gần. Ký ức bị cưỡng ép cho uống thuốc ngày trước trùng lặp lên cảnh hiện tại, nỗi sợ cuồn cuộn dâng lên, Tống Thanh Hàn lập tức rung tay áo, lặng lẽ nắm chặt dao mổ.
Nếu có thể một dao lặng lẽ lấy mạng Ô Tản, có lẽ cậu sẽ có cơ hội thoát thân. Dù sao để giữ bí mật, lúc này trong phòng cũng chỉ có hai người.
Nhưng Ô Tản chẳng thèm liếc nhìn cánh tay cậu, chớp mắt đã đánh mạnh vào khuỷu tay cậu, rồi thuận thế giữ chặt cả hai tay, ghì ở ngang hông.
"Leng keng" dao mổ rơi xuống đất, khiến Tống Thanh Hàn không kìm được rùng mình.
Ô Tản cười khẽ, song trong mắt lại là băng giá:
"Ta đã nói rồi, nếu ngươi ngoan ngoãn uống thì ta đã chẳng cần động thủ. Giờ thế này chẳng phải sẽ càng khó chịu sao?"
Nhận ra sát khí quanh người y, Tống Thanh Hàn nuốt khan, cố ép giọng bình tĩnh:
"Trước khi ta uống, ít nhất phải nói cho ta biết nó có tác dụng gì. Bằng không, dù ngươi không định giết ta, ta cũng có thể vì những biến chứng bất ngờ mà chết. Tin ta đi, ta là đại phu."
Ô Tản thoáng do dự, nhưng khi nhìn dáng vẻ yếu ớt không sức phản kháng của cậu, chút do dự kia lập tức tan biến. Y mỉm cười:
"Đã vậy, ta sẽ rộng lượng nói cho ngươi biết, thuốc này là thuốc phá thai"
Trái tim Tống Thanh Hàn chợt thắt lại.
"Phá thai? Thật sự là Mặc Khắc ra lệnh?"
Thấy bộ dạng không tin kia, Ô Tản càng thêm đắc ý:
"Sao? Ngươi thực sự coi Chủ thượng là người tốt à? Ngươi phải biết cái bụng này, là để sinh con cho hắn."
Tiếng cười ngạo mạn của y vang lên, nhưng lòng Tống Thanh Hàn vẫn chẳng dậy nổi sóng. Cậu chỉ hạ giọng:
"Nếu đúng vậy thì lại càng không thể cho ta uống thuốc phá thai. Bởi đứa nhỏ trong bụng ta đã hơn ba tháng, giờ mà phá thì thân thể sẽ tổn hại nặng, e rằng sau này không thể sinh con nữa."
Ô Tản bĩu môi, giọng dửng dưng:
"Ai bảo ngươi không chịu ngoan ngoãn uống loại thuốc phá thai không hại thân. Giờ thì muộn rồi, chỉ có thể dùng thuốc mạnh thôi."
Da đầu Tống Thanh Hàn căng chặt. Trong giây lát cậu liền hiểu thứ "thuốc bổ " trước kia y ép mình uống là gì. Lập tức bụng dưới đau nhói từng trận, như thể bát thuốc ấy cuối cùng cũng phát tác.
Có lẽ thấy mình ở đây đã tốn quá nhiều thời gian, Ô Tản không nói thêm, trực tiếp bóp cằm cậu, ép miệng mở ra, đưa bát thuốc tới sát môi.
"Các ngươi đang làm gì thế?"
Giọng Võ Đại Hổ bỗng vang lên ngoài cửa, mang theo ba phần mơ hồ, bảy phần kinh ngạc.
Tay Ô Tản khựng lại, không phòng bị nên bị Tống Thanh Hàn mạnh mẽ hất ra. Bát thuốc rơi xuống đất, thứ nước đen ngòm loang ra, chẳng mấy chốc ngấm vào đất bùn.
Tống Thanh Hàn vội chạy về phía Võ Đại Hổ, nhưng hắn như không nhìn thấy, lại đi thẳng tới chỗ Ô Tản, trong mắt hiện nét lo lắng:
"Tay ngươi không sao chứ?"
Cơn giận của Ô Tản lập tức tan đi, chỉ còn lại thứ gì đó mềm mại như nước. Y khẽ cúi đầu, giọng nhỏ:
"Không sao, chỉ hơi bị dọa sợ thôi... Sao ngươi lại tới đây? Tìm y sao?"
Tống Thanh Hàn giả như không nghe thấy giọng điệu châm chọc kia, chỉ chăm chú nhìn gương mặt Võ Đại Hổ, cố tìm chút manh mối.
Võ Đại Hổ ngẩng lên liếc cậu, lại cúi đầu, khẽ lắc nhẹ:
"Ta tìm ngươi. Đây là phòng y? Ngươi tới đây làm gì? Không thấy ngươi, ta hơi bồn chồn."
Ô Tản vốn còn phân vân có nên nói thật, nhưng nghe câu cuối của hắn thì lập tức mở lòng, ghé sát tai hắn, hạ giọng:
"Chủ thượng ra lệnh phá bỏ cái thai trong bụng y. Ta quên mất chuyện này, giờ mới nhớ nên định xử lý xong trước đại hôn để khỏi ảnh hưởng đến việc tốt của chúng ta."
Nghe xong, Võ Đại Hổ liếc bụng Tống Thanh Hàn. Nhìn thấy đường cong khẽ nhô lên, hắn khẽ thở dài, khoác vai Ô Tản, trầm giọng:
"Ô Tản à Ô Tản. Chuyện này sao có thể để ngươi tự mình làm chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết thế nào là nhân quả báo ứng sao?"