Tống Thanh Hàn thật sự ngây ra, vì miếng thịt này mềm đến mức hoàn toàn không thể gắp ra nổi một khúc xương.
Ký ức khi ấy rất nhanh trào dâng trong đầu cậu. Nghĩ đến cảnh Võ Đại Hổ và Ô Tản tựa sát vào nhau, trong lòng chợt chua xót, giọng nói cũng mang chút ghen tuông:
"Ngươi nói là khi đó đã để mắt đến ta vậy sao còn đồng ý thành thân với Ô Tản? Ngươi đừng có nói kiểu như nếu không quấn lấy y thì y sẽ tới quấn lấy ta, y có giỏi đến đâu cũng không thể ép ngươi cưới y được!"
Võ Đại Hổ khựng lại một thoáng, rồi thành thật đáp:
"Ta cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế. Chỉ là thấy y có chút đắc ý quá mức nên muốn cho y một liều thuốc mạnh mà thôi."
Sự thật chứng minh đó đúng là một liều mạnh và cũng là một cách hay giúp bọn họ thoát thân.
Tống Thanh Hàn khẽ hừ hai tiếng, rồi nằm ngửa xuống giường, nhắm mắt nói:
"Xem như ngươi nói cũng có lý. Ta nói thật nhé, người vừa rồi tìm ta là để ta đừng nói ra chuyện giữa ngươi và y. Thực ra ta vốn chẳng định nói, nhưng thấy y căng thẳng như thế, ta liền trấn an y bằng cách bảo y giúp ta làm một việc. Ngươi thấy thế nào? Ta có xấu xa lắm không?"
Tay Võ Đại Hổ bất chợt vươn người sang như muốn vòng qua cổ cậu để ôm vào lòng. Nhưng sau khi đắp chăn chỉnh mép cho cậu, hắn liền thu tay lại, bình thản đáp:
"Ngươi không xấu. Ngươi rất thông minh."
Trong lòng Tống Thanh Hàn thoáng dấy lên một cảm giác trống trải. Cậu mím môi, quay mặt vào trong, lẩm bẩm:
"Đạn bọc đường, toàn là đạn bọc đường!"
Không biết từ khi nào, Võ Đại Hổ cũng nằm quay về cùng một hướng, lặng lẽ nhìn sau gáy cậu. Mãi một lúc lâu sau hắn mới khẽ nói:
"Tốt thật, ngươi là phu lang của ta."
Mơ màng buồn ngủ, Tống Thanh Hàn nghe xong thì vung tay loạn xạ, lẩm bẩm:
"Ngươi là tướng công của ta... Ta cũng thấy..thật tốt..."
Nghe vậy, ngón tay Võ Đại Hổ khẽ động, nhưng cuối cùng chẳng làm gì thêm. Hắn khép mắt, nhẹ giọng:
"Ngủ đi, chờ ký ức quay lại là tốt rồi ..."
Một đêm yên ắng.
Sáng hôm sau khi Tống Thanh Hàn tỉnh dậy, Võ Đại Hổ đã không còn trên giường.
Cậu vươn vai, xoay người xuống giường. Vừa mặc xong quần áo thì thấy Võ Đại Hổ bưng đồ ăn vào, bát cháo nóng nghi ngút hương thơm, rõ ràng không giống phần ăn mà hai binh sĩ bình thường có thể có được.
Thấy ánh nghi hoặc trong mắt Tống Thanh Hàn, hắn chủ động giải thích:
"Tiêu Diễn sai người đưa đến. Giờ y đã thăng chức, vừa khéo thay vào vị trí của ta trước kia."
Tống Thanh Hàn hơi sững lại, dường như không ngờ mọi chuyện thành ra buồn cười như vậy. Cậu nhướng mày:
"Ba người chúng ta cùng trở về, ngươi bị phạt nặng nhất, ta thì gần như không bị gì... sao đến lượt Tiêu Diễn lại thành được thưởng?"
Khóe môi Võ Đại Hổ nhếch nhẹ, giọng thong thả:
"Có lẽ là muốn phá chúng ta từ bên trong."
Nghe xong, Tống Thanh Hàn liền hiểu. Cậu ngồi xuống bàn, tức tối múc cháo ăn lấy ăn để.
Bọn họ đúng là biết chơi, ngay cả chuyện Tiêu Diễn thăng chức cũng có thể thao túng. E là muốn làm cậu và Đại Hổ ganh ghét y rồi sinh lòng nghi kỵ.
Mà nghi kỵ vẫn còn là nhẹ. Nếu bọn họ thật sự mang ý định kéo Tiêu Diễn xuống nước mà y lại nhanh tay trở mặt trước, vậy thì chẳng khác gì một chiêu "mượn dao giết người" cực hiểm.
Không hổ là nội ứng của Man Di, ngay cả tác phong cũng giống hệt tên Mặc Khắc kia.
May mà Tống Thanh Hàn rất rõ chuyện đó sẽ không xảy ra. Dù Võ Đại Hổ giờ mất trí nhớ, nhưng đúng như hắn từng nói, con người hắn không hề thay đổi. Đối với người đã tin thì sẽ tin trọn vẹn, lại chẳng màng quyền lực, nên tất nhiên sẽ không vì Tiêu Diễn thăng chức mà dao động.
Còn Tống Thanh Hàn, lại càng không có suy nghĩ khác. Võ Đại Hổ làm gì thì cậu làm nấy, hai người vất vả lắm mới thoát khỏi chốn hổ sói, được sống yên đã là may mắn rồi.
Nhưng rõ ràng có kẻ không muốn họ yên ổn. Chưa kịp ăn xong bữa sáng, đã có người xốc tung màn trướng, lớn tiếng nói:
"Các ngươi rảnh rỗi quá nhỉ. Không biết còn tưởng là tới quân doanh để hưởng lạc đấy. Mau, theo ta ra dọn chiến trường!"
Võ Đại Hổ khẽ nhíu mày, liếc bụng Tống Thanh Hàn, trầm giọng:
"Thụ sinh mang thai cũng phải đi?"
Người kia lơ đễnh đảo mắt nhìn cậu, vừa thấy gương mặt thanh tú lại đẹp đến động lòng người ka thì ánh mắt chợt lóe, khẽ ho khan một tiếng:
"Có thể không đi, theo ta là được!"
Tống Thanh Hàn không bỏ qua tia tà ý trong mắt hắn, liền nắm tay Võ Đại Hổ:
"Ta không sao, ta đi cùng ngươi."
Võ Đại Hổ cũng nghĩ vậy, liền siết tay cậu, kéo dậy:
"Ngươi cứ đi sát phía sau ta, đừng làm gì hết."
Người kia thấy ý đồ không đạt, trong mắt càng thêm khó chịu, gắt gỏng giục:
"Mau lên! Đừng lề mề!"
Địa hình nơi chiến trường, Võ Đại Hổ bây giờ có lẽ chưa quen, nhưng Tống Thanh Hàn thì thuộc lòng. Cậu lập tức dẫn hắn đến khu ít xác chết hơn.
Dẫn bọn họ đến nơi xong, người kia liền rời đi. Đây là tin tốt với cả hai, nếu cứ bị giám sát kè kè thì cũng chẳng khác gì bị sai khiến như nô dịch.
Vừa dọn dẹp Võ Đại Hổ vừa điềm nhiên hỏi:
"Ngươi nghĩ họ sẽ làm gì chúng ta? Sai người giết à?"
Tống Thanh Hàn lắc đầu, thong thả bước sau lưng hắn:
"Nếu thật sự muốn làm vậy thì họ đã ra tay từ lâu rồi. Rõ ràng năng lực của đối phương không nhỏ, nhưng cũng chưa lớn đến mức một tay che trời. Không thể công khai hành động, chỉ có thể tìm cách mượn tay kẻ khác thôi."
Nói ra thì bọn nội ứng lúc này cũng chẳng yên lòng. Một là nhận lệnh Mặc Khắc phải trừ khử bọn họ, hai là sợ trong thời gian ở đất Man Di, Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn đã lần ra được manh mối gì, rồi kéo cả bọn chúng xuống. Khi đó mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Người đã làm nội ứng, tuy không chắc đã là người sợ chết, nhưng tuyệt đối sẽ là người muốn sống. Điều này, Tống Thanh Hàn tin chắc.
Dọn được nửa chừng, Võ Đại Hổ bỗng cảm giác được điều gì đó, lập tức đưa tay đỡ cú đánh bất ngờ từ phía trước, nghiêng đầu quát:
"Lùi lại!"
Tống Thanh Hàn biết mình sẽ chỉ làm vướng chân hắn, nghe vậy liền không do dự chạy về phía sau. Khi nhìn rõ kẻ đang giằng co với Võ Đại Hổ, mắt cậu lóe lên vẻ kinh ngạc, thốt lên:
"Sao lại là ngươi?"
Trong lúc cậu nói, Võ Đại Hổ đã nhanh chóng quật ngã đối phương, bẻ tay ghì xuống đất. Hắn liếc sang Tống Thanh Hàn, nhướng mày:
"Ngươi quen sao?"