Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 307

Màn đêm sâu thẳm buông xuống.

Trong giấc ngủ chập chờn, Võ Đại Hổ chợt nghe thấy những tiếng động lạ, rất khẽ. Hắn ngay lập tức theo bản năng mở bừng mắt, nhanh chóng nhảy xuống giường.

Hắn vừa mang giày xong, khóe mắt đã bắt được vật thể phát ra tiếng động kia. Đôi con ngươi trầm xuống, hắn lập tức kéo chăn phủ kín Tống Thanh Hàn và Tiểu Thạch Đầu đang nằm trên giường, sau đó tiện tay cầm lấy con dao găm đặt trên bàn, ánh mắt sắc như lưỡi đao khóa chặt vào mấy vật nhỏ đang di chuyển loạn xạ khắp nơi. Cả người hắn như một con mãnh hổ sẵn sàng vồ mồi, không tự giác đã hạ xuống tư thế săn mồi.

Một tia sáng sắc lạnh lóe lên. Thân ảnh Võ Đại Hổ nhanh đến mức tựa như bóng ảo. Trong vài nhịp thở ngắn ngủi, tất cả những vật kia đã bị hắn chém gọn dưới đao.

Ngay lúc hắn định thu đao lại, chợt nhớ ra điều gì, tim thắt lại, không quản động tĩnh sẽ đánh thức Tống Thanh Hàn, hắn lập tức mở cửa, lao thẳng về phía phòng của Nguyên Văn Hiên và Hoa Liên.

Nguyên Văn Hiên và Hoa Liên lúc bị tiếng động đánh thức vẫn còn có phần căng thẳng, Lư Sâm thậm chí suýt nữa đã vớ lấy ấm trà bên cạnh ném thẳng về phía Võ Đại Hổ. May mà sau từng ấy thời gian chung đụng, hắn đã quá quen thuộc với dáng người của Võ Đại Hổ, tuy đang ngược sáng vẫn nhận ra được là ai, nhờ thế mới kịp dừng tay.

Nhìn thấy trong phòng họ không hề có dấu vết gì khác lạ, bờ vai Võ Đại Hổ khẽ thả lỏng. Nhưng còn chưa kịp mở miệng giải thích, hắn đã nghe thấy một tiếng hét chói tai truyền đến từ phòng Tống Thanh Hàn.

Mày hắn lập tức nhíu chặt, thốt ra:

"Không ổn! Điệu hổ ly sơn!"

Nguyên Văn Hiên thấy thân ảnh Võ Đại Hổ như một cơn gió cuốn thẳng về phía phòng của Tống Thanh Hàn, lập tức đoán được tám phần chuyện gì đang xảy ra. Nó vội mặc đồ, vừa làm vừa nói với Hoa Liên và Lư Sâm:

"Sư phụ có khả năng gặp chuyện rồi, chúng ta mau đi xem, đừng tách nhau ra."

Hoa Liên và Lư Sâm gật đầu lia lịa, vội vã khoác tạm áo choàng rồi chạy theo.

Đợi khi Võ Đại Hổ xông vào, chỉ thấy Tống Thanh Hàn đã ngồi bên mép giường, rõ ràng vừa bị dọa không nhẹ, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Nhìn thấy con rắn nhỏ đang bị cậu ghì chặt trong tay, tim Võ Đại Hổ thắt lại, hắn vội lao đến, định một đao chém luôn.

Ai ngờ Tống Thanh Hàn lại tránh sang một bên, ngăn lại:

"Không cần, tìm một tấm lưới nhỏ đến đây."

Chưa đợi Võ Đại Hổ xoay người, Lư Sâm đã nhanh nhảu nói:

"Ta và Hoa Liên đi tìm lưới!"

Võ Đại Hổ gật đầu, dõi theo họ đi ra ngoài, rồi quay lại nhìn Tống Thanh Hàn, thấy vẻ mặt cậu đã dần bình tĩnh hơn. Hắn trầm giọng hỏi:

"Sao rồi? Không bị thương chứ?"

Tống Thanh Hàn khẽ cười, giơ con rắn nhỏ lên lắc lắc, giọng nhẹ nhàng mà lạnh tanh:

"Nếu ta bị thương, giờ này đã chẳng thể bình an ngồi đây nói chuyện với ngươi rồi. Con rắn này rất độc."

Võ Đại Hổ trước giờ chưa từng thấy loại rắn này, nên vốn chẳng rõ nó có độc hay không. Ban đầu hắn còn cho rằng đây chỉ là trò quái ác dọa người, tuy đáng sợ nhưng không nguy hiểm tính mạng. Nào ngờ nghe Tống Thanh Hàn nói, mới biết đối phương là thực sự muốn lấy mạng bọn họ.

Hắn im lặng, nhưng Tống Thanh Hàn lại nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, khẽ lắc đầu:

"Có thể là một nhóm người làm, cũng có thể không. Nhưng bất luận thế nào thì nơi này xem ra chẳng hề yên bình đâu..."

Quả thực, ai có thể ngờ, ở gần ngay Thành Tinh Nguyệt phồn hoa, lại có kẻ ẩn thân như rồng như hổ. Không chỉ lặng lẽ bám theo họ cả đường dài mà còn lẻn vào tận khách đ**m, giấu rắn độc ngay trong phòng.

Khi Lư Sâm và Hoa Liên đi tìm lưới, động tĩnh dường như đã làm quầy chú ý. Ông ta theo lên, vừa thấy cả sàn đầy xác rắn đã sợ đến la hét thảm thiết, cả người ngã ngồi xuống đất:

"Đây chẳng phải... chẳng phải là rắn đuôi chuông của Thánh tộc sao!?"

Nghe thế, mắt Tống Thanh Hàn khẽ híp lại, giọng trầm xuống:

"Ngươi biết thứ này là của ai?"

Chưởng quầy nhìn quanh, thấy mọi ánh mắt đều dồn vào mình, sợ đến run rẩy, suýt tiểu tại chỗ. Ông ta lắp bắp:

"Ta... ta không chắc. Chỉ là... trước kia từng từ xa nhìn qua một lần, thấy nó giống với loài rắn đuôi chuông mà người Thánh tộc thường quấn trên tay... để... để chơi..."

Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ thoáng liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Thánh tộc? Lại còn lấy rắn độc quấn tay làm đồ chơi? Xem ra chẳng phải hạng dễ đối phó.

Chưởng quầy càng thấy tình hình rắc rối, bèn nhân lúc họ chưa để ý, lén lút dịch người định chuồn xuống lầu.

Ai ngờ hắn vừa cử động, đã bị Võ Đại Hổ quét ánh mắt lạnh lẽo tới, giọng trầm vang:

"Nói rõ đi. Thánh tộc là gì? Ở đâu?"

Chưởng quầy thầm kêu khổ dưới khí thế bức người của Võ Đại Hổ, đành run rẩy thành thật khai:

"Điều ta biết cũng chẳng nhiều... Người Thánh tộc vốn ở đây từ xa xưa, nghe nói họ có thể hô phong hoán vũ, là sứ giả giữa người và thần. Bọn họ không ở cố định, chỉ vào mỗi dịp tế thiên mới bất chợt xuất hiện... còn lại, ta thật sự không rõ..."

"Tế thiên?" - Võ Đại Hổ cau mày, ánh mắt trầm ngẫm. Lại dính dáng tới chuyện tế trời này sao?

Hắn thoáng nghĩ rồi phất tay, giọng bình thản:

"Biết rồi, lui xuống đi."

Chưởng quầy nghe chẳng khác nào được ân xá, vội vàng gật đầu lia lịa, lăn một mạch chạy xuống lầu.

Trong lòng ông ta than trời: rối cuộc mình đã rước lấy loại sát tinh gì đây? Đám người nhìn thì hiền hòa dễ ở, vậy mà đến cả rắn đuôi chuông của Thánh tộc cũng không làm gì nổi họ! Ngược lại còn bị chém sạch! Không thể chọc, tuyệt đối không thể chọc!

Chưởng quầy trốn đi, việc dọn xác rắn đành để lại cho Hoa Liên và Lư Sâm. May mà bọn họ gan cũng chẳng nhỏ, nhìn đống rắn bị Võ Đại Hổ chém nát, chỉ hơi cau mày mà không nói gì thêm.

Lúc này, Tống Thanh Hàn đã thả con rắn nhỏ kia vào trong một tấm lưới mảnh, ngồi yên quan sát nó. Con rắn bạc với những vằn xoắn vòng kỳ dị kia rõ ràng rất bất an, cuộn mình liên tục.

Khác với loại rắn bạc từng thấy trong buổi đấu giá, song nghĩ cũng phải, nếu thực sự là loài nhanh như chớp ấy, cậu nào có cơ hội bắt giữ.

Chỉ cần nghĩ lại mình vừa đi một vòng ranh giới sinh tử, Tống Thanh Hàn liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Mồ hôi chưa kịp khô đã bị gió nhẹ thổi qua, cuốn trọn hơi ấm còn sót lại trên người.

Khi vết tích trong phòng được dọn sạch, Hoa Liên, Lư Sâm và Nguyên Văn Hiên ai nấy đều trở về phòng, nhưng lần này họ vô cùng cẩn thận. Không chỉ đóng kín cửa sổ, mà còn dùng vải vụn chặn hết khe hở, tuyệt không để cảnh tượng vừa rồi tái diễn. Bởi bọn họ đều hiểu rõ rằng cộng sức cả ba lại cũng chẳng sánh nổi một đầu ngón tay của Võ Đại Hổ.

Bình Luận (0)
Comment