Tống Thanh Hàn gật đầu, đưa sinh phụ của Tiểu Thanh ra tận cổng sân, nhẹ giọng dặn:
"Ta nhất thời không thể đi, đành làm phiền người vậy. Đây là tiền mời đại phu, người nhất định phải nhận lấy. Nếu La thần y có ở đó, phiền người nhắc đến ta và Đại Hổ, may ra có thể mời được ông ấy đến."
Sinh phụ của Tiểu Thanh cảm thấy trong tay mình trĩu xuống, mở túi tiền ra thì thấy bên trong có gần năm mươi lượng bạc, trong lòng không khỏi chấn động, đang định từ chối thì lại nghe thấy ba chữ "La thần y", liền do dự.
Nếu là mời La thần y, có lẽ cũng phải tốn từng ấy bạc.
Tiễn sinh phụ của Tiểu Thanh xong, Tống Thanh Hàn đóng cửa viện lại, bắt đầu châm lửa nhỏ sắc thuốc.
Tình trạng của Võ Đại Hổ dường như càng lúc càng tệ. Mồ hôi trên trán hắn đã ướt đẫm cả tóc, lông mày nhíu chặt, sắc mặt đầy khó chịu.
Tống Thanh Hàn xót xa bưng một chậu nước mát, dùng khăn tay thấm ướt, đặt lên trán hắn, lại lấy một chiếc khăn khác lau người cho hắn.
Cậu cứ lau một lúc lại chạy vào bếp xem thuốc thế nào, khi thì thêm lửa, khi thì khuấy thuốc, rồi lại quay về giường thay khăn cho hắn.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lượt, thuốc cuối cùng cũng sắc xong.
Tống Thanh Hàn nếm thử một ngụm, lập tức nhíu mày lại.
May mà trong dân gian vẫn hay nói "thuốc đắng dã tật", vì vậy đợi đến khi thuốc nguội bớt chỉ còn âm ấm cậu liền định bụng làm như trước đó, chậm rãi đổ từng thìa thuốc vào miệng Võ Đại Hổ.
Chỉ là lần này, cách ấy lại không còn tác dụng.
Tống Thanh Hàn thấy Võ Đại Hổ dường như có chút ý thức, mặc cho cậu bóp thế nào cũng không chịu mở miệng, trong lòng chợt siết lại. Cậu nghiến răng, uống một ngụm thuốc, cúi người áp môi mình lên môi hắn.
Ban đầu không thuận lợi, không ít thuốc trào ra khỏi khóe miệng hai người. Tới khi Tống Thanh Hàn cực khổ lắm mới cạy được hàm răng hắn ra, thì lại phát hiện trong miệng mình đã chẳng còn chút thuốc nào.
Cậu đưa tay lau miệng, ánh mắt sắc như dao, mang theo vẻ quyết liệt như thể không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua. Lại uống một ngụm lớn thuốc bắc, rồi cúi đầu xuống dựa theo cách mình tìm ra, kiên nhẫn rót từng chút từng chút thuốc một vào cổ họng Võ Đại Hổ.
Cứ lặp đi lặp lại mười mấy lần như vậy, rốt cuộc cũng đổ được cả bát thuốc vào bụng hắn trước khi thuốc nguội hẳn.
Tống Thanh Hàn rửa sạch bát, đặt lại vào bếp, súc miệng đến mười lần mới miễn cưỡng xua đi được vị đắng nơi đầu lưỡi.
Ai đó có thể nói cho cậu biết vì sao người ta đút thuốc thì lãng mạn đầy tình ý mập mờ đến nỗi khiến người khác mặt đỏ tim đập, còn cậu thì chỉ toàn vị đắng ngắt lưu lại vậy chứ?
May mắn thay, trời không phụ lòng người, sau khi uống hết bát thuốc đó, nhiệt độ trên người Võ Đại Hổ rốt cuộc cũng dần hạ xuống, sắc mặt cũng từ từ dịu lại.
Tống Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm, cơn buồn ngủ như thủy triều cuốn đến, cậu bèn trèo lên giường, cẩn thận co người nằm sát vào bên trong, đặt tay mình chồng lên tay Võ Đại Hổ, để có thể kịp thời nhận ra nếu hắn có gì bất thường.
Không rõ là vào lúc nào, mơ màng giữa cơn buồn ngủ, Tống Thanh Hàn bỗng cảm thấy mình đang nắm phải một củ khoai nóng bỏng tay, vội vàng vung tay hất ra.
Chỉ là củ khoai ấy dường như có linh tính, vừa bị hất đi liền vòng trở lại, đập thẳng vào tay cậu lần nữa.
"A!"
Tống Thanh Hàn choàng tỉnh, quay đầu nhìn Võ Đại Hổ, vội đưa tay sờ lên trán hắn, suýt chút nữa bị độ nóng kia làm cho bỏng tay.
Tim cậu thắt lại, lập tức lật người xuống giường, múc nước lạnh lau khắp người cho Võ Đại Hổ, sau đó lại dùng rượu nặng để lau thêm một lượt nữa.
Tuy vậy, dù nhiệt độ có giảm đi chút ít, nhưng vẫn còn cao đến đáng sợ.
Nếu cứ tiếp tục sốt như vậy, e rằng trời chưa sáng, Võ Đại Hổ đã bị thiêu đến hồ đồ mất rồi...
Một cơn chua xót dâng lên trong lòng Tống Thanh Hàn, cậu cắn răng, cố gắng kìm nén nước mắt, lặp đi lặp lại động tác nhúng khăn, thay khăn như một cái máy.
"Ngươi ngốc thật đấy, ngay cả nhà cũng không cần, trên người chẳng có lấy một đồng, còn một mình chạy vào rừng sâu làm gì? Tưởng mình là người rừng chắc?"
"Nếu thật sự giận ta, vậy thì cứ đuổi ta ra ngoài là được rồi, hoặc đợi ta sinh con xong rồi đuổi ta đi, lúc đó nhìn ta chật vật chẳng phải càng hả dạ sao?"
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng bỏ lại ta với cái thứ phiền toái trong bụng này mà đi!"
"Cho dù ngươi có xuống địa phủ, ta cũng sẽ kéo ngươi trở về..."
"......"
Tống Thanh Hàn vừa khóc vừa trách hắn, giọng nói lắp bắp vì nghẹn ngào, nước mắt bất giác trào ra, như đê vỡ không sao ngăn nổi, từng hàng từng hàng lăn dài xuống má.
Đáng lẽ lúc này cậu nên được nghỉ ngơi, nhưng cả tinh thần lẫn thể xác đều đang vượt quá giới hạn, nếu không nhờ vào ý chí gắng gượng chống đỡ, e rằng cậu đã ngã gục từ lâu.
Cậu nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Võ Đại Hổ, hối hận nói nhỏ:
"Đáng ra ta nên ngăn ngươi lại mới phải... Thật ra ngươi cố chấp, nhưng ta cũng vậy thôi. Rõ ràng là thích ngươi đến thế, vậy mà cứ cố giấu đi, sợ để lộ quá nhiều... Giờ ta biết mình sai rồi, ngươi mau chóng khỏe lại đi, chờ ngươi khỏe rồi, ta sẽ xích ngươi lại, không cho đi đâu hết... Chúng ta cùng nhau sống cho thật tốt..."
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, Tống Thanh Hàn có cảm giác Võ Đại Hổ khẽ động mi mắt một chút khi nghe thấy câu ấy, nhưng khi cậu chăm chú nhìn kỹ lại, lại không thấy có gì thay đổi.
Tống Thanh Hàn cứ thế bận rộn đến tận lúc mặt trời lên cao, ánh sáng thay thế bóng tối, cuối cùng mới kiểm soát được cơn sốt của Võ Đại Hổ.
Vừa dừng lại, cơ thể cũng như mất đi quán tính, cậu liền ngã nhào xuống giường, đầu nghiêng sang một bên, ngủ mê man.
Không biết đã ngủ bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa rõ to, kèm theo tiếng gọi của sinh phụ Tiểu Thanh:
"Phu lang của Đại Hổ ơi, La thần y tới rồi, mau mở cửa đi!"
Tống Thanh Hàn giật bắn mình, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cậu vội vàng lật người xuống giường, chạy ra mở cổng viện.
La đại phu vừa thấy cậu liền ngẩn người, kinh ngạc nói:
"Sao ngươi lại thành ra thế này rồi?"
Thấy ông định vươn tay ra bắt mạch cho mình, Tống Thanh Hàn lập tức đưa tay giữ lấy cổ tay ông, kéo thẳng vào trong phòng:
"La đại phu, ta không sao, ngài mau xem thử tình hình của Đại Hổ thế nào đi"
Vốn định trách mắng vài câu, nhưng vừa nhìn thấy Võ Đại Hổ, những lời dạy dỗ của La đại phu liền biến mất.
Biết rõ nặng nhẹ trước sau, ông lập tức ngồi xuống mép giường, lúc thì xem xét các vết thương trên người Võ Đại Hổ, lúc thì vạch mí mắt hắn ra xem, cuối cùng mới đặt tay lên cổ tay hắn để bắt mạch.
Tống Thanh Hàn căng thẳng tới mức quên cả thở, dõi theo nét mặt biến hóa không ngừng của ông, chờ mãi tới lúc nhang tàn nửa cây cũng không nhịn được mà lên tiếng:
"La đại phu, thế nào rồi ạ?"
La đại phu từ từ mở mắt, trầm ngâm một lát rồi đáp:
"Tạm coi như đã ổn định, nhưng trên người hắn bị thương quá nhiều, vẫn chưa thể lơ là được. Chỉ cần ba ngày tới không sốt, thì coi như qua cơn nguy hiểm."
Tống Thanh Hàn rốt cuộc cũng thở phào, như thể cuối cùng đã gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng.
Thực ra những điều La đại phu nói cậu cũng hiểu rõ, nhưng người trong cuộc thì thường mơ hồ, nếu không có người khác xác nhận e rằng cậu sẽ mãi chìm trong cơn hoảng loạn này.
La đại phu lại liếc nhìn những vết thương trên người Võ Đại Hổ, rồi nói với cậu:
"Hắn sống được đến giờ, ngươi đúng là có công lớn đấy. Tay nghề này xem chừng còn thuần thục hơn cả ta. Chỉ là thuốc mỡ ngươi dùng vẫn còn hơi thô, hôm nay khi thay thuốc thì dùng loại ta mang tới là được."
Tống Thanh Hàn gật đầu, nhận lấy hộp thuốc mỡ to cỡ nắm tay từ tay ông. Thấy ông có vẻ định rời đi, cậu ngẩn người hỏi:
"La đại phu, không còn gì khác nữa sao? Ví dụ như dùng thuốc gì chẳng hạn?"
La đại phu cũng sửng sốt, hỏi lại:
"Thuốc? Không phải ngươi đã có rồi sao? Dùng thứ ngươi đang nấu kia là được."
Thấy cậu vẫn vẻ mặt ngơ ngác, ông chỉ tay vào vết ố còn lưu lại trên giường, do sơ ý làm đổ ra lúc đút thuốc cho Võ Đại Hổ.
Tống Thanh Hàn lúc ấy mới bừng tỉnh, nhớ lại gói thuốc to mà sinh phụ Tiểu Thanh mang tới, thấy đủ để sắc trong nhiều ngày, bèn nói:
"Vậy đợi khi nào không đủ nữa, ta sẽ đến lấy tiếp."
La đại phu ngạc nhiên thốt lên:
"Hóa ra thuốc này không phải ngươi tự phối? Sư môn ngươi không dạy ngươi luyện thuốc, chỉ truyền lại tay nghề thôi à?"
Nghe ông nhắc đến chuyện "sư môn", Tống Thanh Hàn liền nhớ tới lần hiểu lầm lúc bán quả la hán, nhưng giờ có người ngoài ở đây, cũng không tiện giải thích rõ, cậu bèn xấu hổ gãi đầu, ấp úng đáp:
"Đúng...đúng vậy."
Ánh mắt của La đại phu như ẩn chứa điều gì đó, dừng trên người cậu thật lâu, thong thả nói:
"Không biết là vị cao nhân nào tính tình lại quái gở như thế, nếu có dịp, ta nhất định muốn gặp thử một lần."
Tống Thanh Hàn sợ ông càng nói càng khó biện hộ, bèn vội vàng tiễn ra ngoài, đồng thời cung kính đưa ông một túi tiền nhỏ.
La đại phu nghiêm mặt, nghiêm túc từ chối:
"Tiền khám bệnh người ta đã trả lúc mời ta đến rồi. Huống hồ ta cũng chẳng giúp được gì nhiều, chỉ để lại một lọ thuốc mỡ chẳng đáng bao nhiêu, ngươi cứ dùng thử xem sao. Nếu có chuyển biến gì khác, hãy sớm phái người tới gọi ta."
Dứt lời, ông vỗ nhẹ lên vai Tống Thanh Hàn như để cổ vũ, rồi nhanh chóng lên xe ngựa rời đi.
Tống Thanh Hàn quay người lại, vừa thở dài xong thì đã thấy sinh phụ của Tiểu Thanh đang lén dùng sức đẩy cha của Tiểu Thanh tiến về phía mình.
Sinh phụ Tiểu Thanh lấy túi tiền mà Tống Thanh Hàn đã đưa trước đó, nhét lại vào tay cậu, giải thích:
"Tiền khám của Hồi Xuân Đường chỉ tốn mười lượng bạc thôi, đây là phần còn dư, phu lang của Đại Hổ cầm lấy đi."
Tống Thanh Hàn sững người trong chốc lát, thấy ánh mắt cha Tiểu Thanh dõi theo túi tiền trong tay mình đầy tiếc nuối, làm sao không hiểu ý ông cơ chứ.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Phiền hai vị đợi ta một lát, ta vào trong lấy chút đồ."
Cậu vừa đi khỏi, sắc mặt cha Tiểu Thanh lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn sinh phụ Tiểu Thanh, hậm hực nói:
"Đó là bốn mươi lượng bạc đó! Người ta đã cho rồi thì là của mình, còn trả lại làm gì? Biết thế lúc đầu ta chẳng giúp chạy đi mời người, mất công rồi còn gì."
Dù bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu, sinh phụ Tiểu Thanh vẫn kiên định nói:
"Số tiền đó vốn không phải của chúng ta, chỉ là giúp đỡ chạy vặt chút thôi, sao đáng đến bốn mươi lượng bạc? Huống hồ lần trước phu lang Đại Hổ chữa bệnh cho ta, nhà mình vẫn chưa có dịp cảm ơn người ta đàng hoàng mà."
Theo lý thì đúng là như vậy, nhưng người có chịu nghe hay không thì lại là chuyện khác.
Cha của Tiểu Thanh khoanh tay trước ngực, mất kiên nhẫn nói:
"Trước kia chẳng phải chúng ta đã mang trứng gà với đậu đến tạ ơn rồi sao? Chừng đó còn chưa đủ để báo đáp người ta à? Việc nào ra việc nấy, ngươi đừng có suốt ngày lấy cái cớ 'báo ơn' ra nói mãi! Huống hồ cái vết thương nhỏ xíu của ngươi, tùy tiện tìm một lang trung cũng chữa được, cùng lắm mời một bữa cơm là xong, còn làm ầm ĩ tới mức này, việc trong nhà đều đổ hết lên đầu ta!"