Khi thấy Võ Đại Hổ chọn cây trường thương, Hà Văn Lực liền đứng thẳng người, tỏa ra khí thế nghiêm nghị bất phàm.
"Ta chỉ biểu diễn một lần, ngươi lĩnh hội được bao nhiêu thì tùy vào bản lĩnh của ngươi."
Nói xong, ông chọn lấy một cây thương giống hệt, bắt đầu biểu diễn ngay trước mặt Võ Đại Hổ.
Tuy vẫn không hiểu vì sao Hà Văn Lực lại dạy mình cách dùng binh khí đánh xa, nhưng khi đối phương bắt đầu ra chiêu, ánh mắt Võ Đại Hổ chợt nghiêm lại, buông bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, tập trung toàn bộ tinh thần để quan sát.
Trận tỉ thí lần trước giữa hai người là cận chiến, bởi vậy khi thấy Hà Văn Lực múa thương, vẻ mặt Võ Đại Hổ không khỏi lộ ra kinh ngạc.
Thương pháp của ông, so với cận chiến còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhận ra điều đó, Võ Đại Hổ mới hiểu câu mình từng buột miệng nói với Tống Thanh Hàn khi ấy – rằng "chỉ cần ba tháng là có thể vượt qua Hà Văn Lực" – thực sự buồn cười đến mức nào.
Lấy sở trường của bản thân ra so với sở đoản của người khác, dẫu có thắng cũng chẳng đáng để kiêu ngạo.
Đến khi Hà Văn Lực thu chiêu, Võ Đại Hổ vẫn như chưa hoàn hồn, mày nhíu chặt, mắt dại ra, tựa như tâm trí đã lạc vào một thế giới khác.
Hà Văn Lực chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng đặt lại cây thương vào chỗ cũ, cẩn thận lau chùi, không lên tiếng quấy rầy.
Sở dĩ ông nhấn mạnh với Võ Đại Hổ rằng chỉ biểu diễn một lần, là vì hai điều.
Thứ nhất, việc lĩnh hội võ thuật vốn tùy vào thiên tư. Nếu tư chất kém, cho dù người khác biểu diễn ngàn vạn lần cũng chỉ học được cái vỏ bên ngoài. Nhưng nếu tư chất đủ cao, chỉ cần xem một lần là có thể nắm bắt tinh túy, thậm chí còn tự điều chỉnh để phù hợp với bản thân hơn.
Thứ hai, cũng là để gây áp lực. Nếu không có áp lực ấy, e rằng trong lúc quan sát, người kia sẽ dễ dàng phân tâm. Mà nhìn tình hình hiện tại, rõ ràng lời nhắc ấy đã có tác dụng.
Sau khi hồi tưởng lại toàn bộ thương pháp trong đầu, Võ Đại Hổ bất ngờ vung thương, dựa vào ký ức còn sót lại mà luyện tập.
Ban đầu, Hà Văn Lực đứng trong góc vẫn còn hờ hững, nhưng càng nhìn, sắc mặt hắn càng biến đổi, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc rõ rệt.
Dù động tác của Võ Đại Hổ còn có phần lúng túng, nhưng những chiêu thức then chốt thì hắn đều nhớ rõ. Chẳng qua chỉ là chưa thể thi triển một cách liền mạch mà thôi.
Phải biết rằng, khi một người từ bỏ thói quen chiến đấu quen thuộc, tất sẽ cần một quá trình thích nghi. Hà Văn Lực hoàn toàn có thể hiểu được sự lúng túng ấy. Nếu bỏ qua điểm đó mà xét, thì biểu hiện hiện giờ của Võ Đại Hổ đã quá xuất sắc, thậm chí có thể nói là vượt xa tất cả những người mà ông từng gặp.
Ngay cả bản thân Hà Văn Lực, cũng không dám chắc rằng mình có thể chuyển sang dùng một loại binh khí bản thân không quen thuộc mà thành thạo đến thế.
Khi thu tay lại, Võ Đại Hổ rốt cuộc cũng thoát khỏi trạng thái vừa rồi, tiếc nuối nói:
"Vẫn còn mấy chỗ chưa kịp ghi nhớ, nếu dùng cây trường thương này để giao chiến với người khác , e là còn chưa kịp ra chiêu đã bị đối phương g**t ch*t rồi."
Hà Văn Lực bật cười:
"Ngươi có thể nhớ được ngần ấy đã là rất khá rồi, huống hồ học võ cũng không nhất thiết là để giết người."
Ông vốn là muốn khuyên Võ Đại Hổ đừng ôm sát ý quá nặng, không ngờ Võ Đại Hổ lại không đồng tình, khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
"Mọi loại võ công, cuối cùng cũng chỉ có một mục đích, chính là giết người. Nếu không thể nhanh chóng giải quyết kẻ thù, thì học cũng bằng thừa."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Hà Văn Lực biết những lời này là từ tâm khảm mà ra, trong lòng không khỏi cảm thán.
Suy nghĩ một lát, ông vẫn chậm rãi giải thích:
"Nếu là lúc bình thường, ngươi nghĩ thế nào thì làm thế ấy cũng chẳng sao. Nhưng khi lên võ trường, nếu ngươi không biết khống chế bản thân, lỡ tay làm bị thương, thậm chí là g**t ch*t thường dân thì còn đỡ, nhưng nếu chọc phải con cháu nhà quyền quý, chỉ sợ cả đời ngươi cũng sẽ phải hối hận không thôi."
Những lời này là xuất phát từ chân tâm, hơn nữa vì nhớ đến chuyện cũ của người xưa, lại càng thêm chân thành tha thiết.
Võ Đại Hổ trầm mặc một thoáng, bỗng hỏi:
"Từng có người gặp phải chuyện như vậy sao?"
Hà Văn Lực im lặng một hồi, rồi gật đầu, chậm rãi nói:
"Sư huynh của ta, cũng giống ngươi, quen cận chiến, cho rằng đối địch thì phải giải quyết thật nhanh mới là đúng. Thế nên khi lên võ trường, huynh ấy cũng dùng cách đó đối phó với đối thủ. Ban đầu không sao, đến khi gặp phải đối thủ cứng cựa, huynh ấy nhất thời mất khống chế, liền đánh chết người ta. Ban đầu ai cũng nghĩ thi võ có chết người cũng là chuyện bình thường, nên huynh ấy cũng chẳng để tâm. Nào ngờ sau khi về nhà, lại thấy nhà tan cửa nát, kêu oan chẳng ai đoái hoài, lúc ấy mới hiểu ra mình đã gây nên họa lớn nhường nào."
"Ta nói vậy không phải để ngươi nhân nhượng trong võ thí, mà là muốn ngươi hiểu: học võ không phải cứ giết địch mới là con đường đúng
Nghe xong lời ông, trong đầu Võ Đại Hổ bỗng hiện lên hình ảnh Tống Thanh Hàn ngã trong vũng máu, tim khẽ siết lại, lập tức hiểu ra tấm lòng khuyên răn của Hà Văn Lực, bèn chắp tay nói:
"Đa tạ!"
Hà Văn Lực khẽ gật đầu, cũng chẳng truy xét xem Võ Đại Hổ có thật lòng lắng nghe hay không, dù sao ông cũng đã nói hết những điều nên nói, còn lại, phải xem chính Võ Đại Hổ lựa đường mà đi.
Nói chuyện xong, Hà Văn Lực bị tiểu đồng gọi đi, Võ Đại Hổ thì tiếp tục ở lại chỗ cũ, lặp lại bài thương pháp mà Hà Văn Lực đã dạy.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi những lời nói khi nãy, lần này hắn luyện thương pháp còn chuyên chú hơn trước nhiều. Đến khi Hà Văn Lực quay lại, hắn đã có thể diễn luyện trọn vẹn một lượt từ đầu đến cuối, chỉ là vài động tác nhỏ vẫn còn chưa đúng hoàn toàn.
Hà Văn Lực thấy vậy, trong lòng âm thầm kinh ngạc, rút một cây trường thương bên cạnh ra, bắt đầu đối chiêu với Võ Đại Hổ.
Có thể diễn luyện hoàn chỉnh một bài thương pháp và có thể đem nó dùng để giao chiến, vẫn còn là hai việc khác nhau. Võ Đại Hổ phát hiện khi đối mặt với thế công của Hà Văn Lực thì hoàn toàn không đỡ nổi, không nhịn được mà nở một nụ cười khổ.
Hà Văn Lực không bỏ qua biểu cảm kia của hắn, khẽ nhướn mày, hỏi thẳng:
"Vẫn chưa hiểu vì sao ta bắt ngươi học thương pháp sao?"
Võ Đại Hổ nghĩ ngợi một chút, dứt khoát lắc đầu:
"Không hiểu."
Thấy hắn không giả vờ hiểu, ngược lại khiến Hà Văn Lực lộ vẻ hài lòng, ra hiệu bảo hắn ném trường thương xuống đất, rồi ra lệnh:
"Lại đây, đánh với ta một trận đi."
Nhìn cây trường thương trong tay Hà Văn Lực, trong mắt Võ Đại Hổ thoáng qua một tia chần chừ, tựa như không biết nên ra tay từ đâu. Nhưng thân thể hắn lại rất nghe lời, dùng chiêu thức quen thuộc của bản thân, lao về phía Hà Văn Lực.
Trận đấu lần này không giống lần trước, Hà Văn Lực dường như chẳng hề dùng sức, vậy mà đã đánh cho hắn không còn đường chống đỡ, đành phải chủ động nhận thua.
Thấy Hà Văn Lực dễ dàng như nâng tay, Võ Đại Hổ cảm khái:
"Thì ra thương pháp của ngài lại giỏi đến thế. Không biết đến bao giờ ta mới có thể luyện được đến trình độ này."
Hà Văn Lực bật cười, dở khóc dở cười nói:
"Ngươi cũng tham quá rồi. Ta dạy ngươi thương pháp, không phải để ngươi dồn toàn bộ trọng tâm vào đó, mà là muốn ngươi học được cách khi đối mặt với kẻ địch dùng binh khí khác, thì có thể nhanh chóng tìm ra sơ hở của đối phương mà phản kích."
Võ Đại Hổ gật đầu như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi hỏi ngược lại:
"Ý của ngài là, sau khi ta đã thuần thục thương pháp, sau này khi gặp phải kẻ địch dùng thương, ta có thể đoán trước được cách họ phát lực, cũng như lối đánh quen thuộc của họ, tiện cho ta ra tay trước, phải không?"
Hà Văn Lực hơi sửng sốt, không nhịn được bật cười:
"Ngươi thật đúng là ngoài dự liệu của ta. Giờ ta thật sự tò mò, ngươi sẽ đi được đến đâu nữa đây."
Nếu đổi lại là người khác, được khen vậy thì có khi đã vểnh đuôi lên tận trời rồi. Nhưng Võ Đại Hổ thì không. Hắn rất rõ ràng chỗ mình còn thiếu sót, nên khi nghe Hà Văn Lực nói vậy, thay vì đắc ý, ngược lại càng thêm chuyên tâm khổ luyện, quyết tâm không phụ sự dạy dỗ và kỳ vọng này.
Thấy Võ Đại Hổ tự giác luyện tập, Hà Văn Lực hài lòng gật đầu, lại xoay người ra ngoài, tiếp tục chỉ điểm cho những người khác.
Giá mà ai cũng giống như Võ Đại Hổ, vừa có tính giác ngộ cao, lại vừa kiên trì bền bỉ, thì ông đã nhàn hạ biết bao. Chỉ tiếc là...
Nhìn Từ Tử Dục vừa bôi thuốc xong đã quay ra đùa nghịch cùng các học viên, Hà Văn Lực không nhịn được thở dài một hơi thật sâu.
Đến khi Võ Đại Hổ hoàn hồn lại thì trời đã gần đứng bóng, hắn vội vàng buông cây thương xuống, phát hiện bàn tay mình vì luyện quá lâu mà hơi run rẩy, may mà không quá rõ ràng. Hắn xoa tay một chút rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Hà Văn Lực vốn định đến gọi hắn, thấy hắn tự mình ra rồi thì cười nói:
"Lưỡng Nghi Quán khác với những chỗ khác là có cơm canh lo sẵn. Đi, ta dẫn ngươi qua."
Võ Đại Hổ thoáng ngập ngừng, ôm quyền nói:
"Tại hạ còn phải về nhà giúp phu lang nấu cơm, lòng tốt này xin nhận, nhưng xin thứ lỗi không thể nhận lời."
Dứt lời, hắn như bị lửa đốt dưới chân, vọt ra khỏi cửa nhanh như chớp.
Hà Văn Lực dở khóc dở cười nhìn bóng lưng hắn, nhất thời không biết nên khen hay nên mắng.
Ngược lại, phía sau hai người, Tiêu Lẫm đang dõi mắt nhìn theo, thấy Võ Đại Hổ tách khỏi đám đông thì khẽ nheo mắt lại, tựa như đang âm thầm tính toán điều gì.
Khi Võ Đại Hổ chạy tới con hẻm nhỏ, phát hiện hôm nay cửa tiệm của Tống Thanh Hàn buôn bán rất tốt, đặc biệt là món chanh lát, hầu như người nào rời đi cũng cầm theo một túi nhỏ, vừa đi vừa bàn tán về hương vị ly nước chanh vừa nếm thử.
Nhìn Tống Thanh Hàn mặt mày rạng rỡ, rốt cuộc hắn cũng buông được tảng đá nặng trong lòng xuống, nhanh chân bước tới nhận lấy Tiểu Thạch Đầu trong lòng cậu, nhẹ giọng nói:
"Ta về nấu cơm trước, lát nữa mang tới cho ngươi."
Tống Thanh Hàn mừng rỡ gật đầu, vẫy tay thúc giục:
"Được được được, ngươi mau về nghỉ một chút đi!"
Võ Đại Hổ bật cười, "Ừ" một tiếng rồi quay người rời đi.
Thực ra Tống Thanh Hàn cũng không ngờ hôm nay buôn bán lại thuận lợi đến vậy, đại khái vẫn là nhờ vào tấm biển hiệu thu hút ánh nhìn, thêm vào việc cậu chỉ ngồi yên lặng trong tiệm, cho nên ai đi ngang cũng sẵn lòng dừng lại xem thử mấy món đồ được bày bán, cùng những dòng thuyết minh bên dưới.
Tuy không nói gì, nhưng Tống Thanh Hàn sẽ lặng lẽ rót một ly nước chanh, mời khách qua đường nếm thử.
Cơ bản không ai ghét hương vị của nước chanh, nhất là sau khi nghe Tống Thanh Hàn giải thích có thể tự điều chỉnh độ chua ngọt theo ý muốn, thế là số người đến mua chanh lát ngày càng nhiều, có người thậm chí còn quay về dẫn thêm người tới mua tiếp.