Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 35

“Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật lớp trưởng, chúng ta tặng quà gì đây?”

“Cậu ta không mời chúng ta ăn cơm, tại sao chúng ta lại phải tặng quà cho cậu ta chứ!” Minh Dương mất hứng quệt miệng.

“Tại sao cậu ta phải mời chúng ta tham dự, quan hệ của cậu ta và chúng ta cũng chỉ bình thường thôi, theo như cậu nói, lớp trưởng cũng không thể mời tất cả bạn học trong lớp đi được, như vậy cần phải chi bao nhiêu tiền đây.” Triệu Duy phản bác lời nói Minh Dương, vừa cảm thấy Minh Dương được ba mẹ cô cưng chiều nên quá đơn thuần, chút kết giao xã hội cũng không hiểu.

Trương Thiến nghe vậy, bổ sung một câu: “Hơn nữa mọi người đều là đồng học, một chút tâm ý thôi, của ít lòng nhiều!”

Ngay sau đó Triệu Duy tiếp lời: “Đúng vậy, không biết thì may, nhưng hiện tại chúng ta cũng đã biết sắp đến sinh nhật lớp trưởng rồi, cậu không thể một chút bày tỏ cũng không có được, mua bánh ngọt xinh xinh nho nhỏ, có lòng là được.”

Đại học cũng là một xã hội thu nhỏ, mặc cho thế nào, quan hệ giữa người với người phải xử lý tốt, nói không chừng sau này cần nhờ giúp một tay đó. Điểm này Triệu Duy trên được mẹ mình giáo dục rất thành công.

“Haiz, trước không nói cái này, lát nữa cùng lão đại đến Tây Môn đi dạo chút đi, các cậu muốn mua cái gì không?”

Phía Tây Trường học có một con phố, rất nhiều cửa hàng, quán ăn đều mở ở đó. Bởi vì chung quanh có cư dân định cư đã lâu, lại gần trường học, người đông, nên cũng có nhiều người bán hàng rong mở quầy bán một số thứ, mỗi ngày náo nhiệt tựa như một khu mua sắm nhỏ. Tây Môn chính là cái tên sinh viên đặt cho con đường này.

Trên đường bán đầy đủ mọi thứ, hơn nữa giá tiền lại rẻ, học sinh sinh viên đều nguyện ý đến đó mua đồ, nhưng ký túc xá Trương Thiến cách Tây Môn khá xa, bình thường rất ít khi đi.

Vừa nghe Triệu Duy và Trương Tiểu Trữ muốn đi, mọi người rối rít nói lên yêu cầu của mình, mua giúp các cô, dĩ nhiên, đều là mấy thứ đồ gọn nhẹ.

“Mua giúp mình hai cân nho.” Trong vườn trường bán hơi đắt, Từ Tiếu đã thèm mấy ngày nay, căn bản định tự mình mua, lần này chưa nói đến chuyện có người mua giùm, hơn nữa còn có thể tiết kiệm mấy nguyên.

“Lão đại, mua giúp mình mấy cái bánh bao nhân thịt, mấy hôm nay gầy hơn rồi.” Lữ Nhất Y suy nghĩ một lát, sợ họ quên, còn nói: “Có muốn soạn tin nhắn cho cậu hay không?”

“Mình không cần mua thứ gì, mẹ mình nói những đồ ăn bán bên ngoài đều không sạch sẽ.” Minh Dương khoát khoát tay, cô chưa bao giờ ăn thức ăn ven đường bên ngoài.

Trương Thiến không để ý đến họ muốn mua cái gì, bởi vì rốt cuộc cô cũng bắt được đầu mối, chính là cụm từ “Không sạch sẽ”!

Trương Thiến nhớ lại năm thứ hai đại học, sự kiện dầu ăn bẩn làm từ nước cống làm chấn động.

Thành phố J có một quán ăn nhỏ tên “Ánh mặt trời”, bởi vì bề ngoài nấu ăn sạch sẽ, giá tiền rẻ, cho nên buôn bán rất tốt. Nhưng sau này, lộ ra thông tin quán ăn bởi vì hám lợi, tất cả dầu ăn dùng để nấu đều là dầu làm từ nước cống!

Nơi này cách trường học rất gần, có sinh viên thường mời cơm ở đó, lần này hỏng rồi, bọn sinh viên không làm, các bậc gia trưởng lại càng không làm. cuối cùng chuyện này gây xôn xao, sau đó rất nhiều quán ăn chung quanh trường học đều bị kiểm tra.

Vốn Trương Thiến không quá chú ý những chuyện này, nhưng Triệu Duy phòng bọn họ đã từng cùng bạn trai cô ăn cơm ở đây, lúc ấy nghe được tin tức, đọc thông tin trên mạng biết được quá trình chế luyện dầu ăn từ nước cống, bị ám ảnh mấy ngày ăn không ngon, khiến bạn cùng phòng vô cùng sốt ruột.

Trương Thiến suy nghĩ một lát, nhớ đến thời điểm báo cáo lúc ấy, tiệm này bởi vì động tác cẩn thận, làm vậy được mấy năm, nói như vậy, chắc hẳn hiện tại đã sử dụng dầu bẩn!

Trương Thiến tự nhận không có năng lượng gì đối với những hóa nghiệm thức ăn, tìm chứng cớ,… Căn bản cô cũng không cần làm như vậy, cô chỉ muốn đăng tải chuyện này lên mạng, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết!

Cô cầm thẻ căn cước, tự mình ra cửa, thời điểm đi tới cửa tiệm kia chính là ban đêm, người lui tới rất nhiều, Trương Thiến yên lặng nhìn một lát, đi vào gọi hai món ăn, thừa dịp đi lại, xức một ít thuốc tiêu chảy vào một vị khách thân hình cường tráng khỏe mạnh.

Như vậy mới có thể đưa tới sự chú ý của một số người.

Trương Thiến không ăn cơm, trả tiền, xoay người đi về, bắt đầu viết bài đăng khắp nơi trên mạng, diễn đàn trường học đã phát triển rất nhiều, chỉ mặt gọi tên nói thức ăn cửa tiệm này được nấu bằng dầu ăn làm từ nước cống, bề ngoài lại nói mấy chuyện đau bụng tiêu chảy.

Trương Thiến tin tưởng rất nhanh chuyện này sẽ hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.

Nửa đêm, Trương Thiến đột nhiên cảm thấy nhức đầu, không có dấu hiệu chấn thương, cố gắng chịu đựng không lên tiếng, ở trên giường lăn lộn một lúc lâu, cô mới có hơi sức tra xét là chuyện gì xảy ra.

Xem xét, không gian biến hóa rất lớn, phạm vi sương trắng đã tăng gấp đôi, có thể vì tốc độ sương trắng tăng trưởng quá nhanh, mới có thể dẫn đến chuyện Trương Thiến đột nhiên nhức đầu, dùng di động lên mạng, quả nhiên tin tức này truyền bá vô cùng nhanh.

Trương Thiến che trán cười bất đắc dĩ. Xem ra lần này phải đau đầu một trận dài rồi.

Quả nhiên, sau mấy ngày, cơn đau đầu vẫn đeo bám Trương Thiến, mặc dù bây giờ cô đã có thể khống chế tốt vẻ mặt của mình, không quá dọa người. Nhưng cô vẫn vô sỉ chạy đến giáo viên hướng dẫn xin phép nghỉ, quang minh chánh đại nằm ở phòng ngủ trốn tiết.

Nhìn sương trắng trong “không gian” ổn định tăng trưởng, hôm nay Trương Thiến cảm thấy vừa nhức đầu vừa vui vẻ .

Loại phương pháp làm chuyện tốt này quả nhiên hữu hiệu, Trương Thiến lại vắt hết óc hồi tưởng vài chuyện hữu dụng mấy năm sau sẽ xảy ra, bắt đầu ghi chép lại, nghĩ tới về sau có thời gian sẽ đi tra xét, đăng lên internet.

Mặc dù trong không gian có đất vườn, nhưng lại không có ánh mặt trời, không biết rốt cuộc có thể trồng trọt hay không. Nhưng Trương Thiến vẫn mua ít hạt giống rau cải, tính làm thí nghiệm.

Không để ý đến sự chấn động mà bài đăng của cô đăng lên, Trương Thiến đặt toàn bộ tinh thần vào không gian, mấy ngày nay sương trắng trong không gian trở nên lớn hơn, đến bây giờ sương trắng đã khuếch tán thành nửa sân bóng rổ.

Trương Thiến rốt cuộc nhìn thấy rõ đất vườn khuất dưới làn sương trắng. Làm Trương Thiến vui mừng chính là, thân thể hôm nay của mình cũng có thể tiến vào không gian, mặc dù chỉ có thể đứng ở bên trong màn sương trắng, hơn nữa mỗi lần chỉ có thể đứng 2 phút, bằng không sẽ khó thở, nhưng đây đã là tiến bộ rất lớn.

Không có ánh mặt trời, không có nước, Trương Thiến không biết nó có thể đơm hoa kết trái hay không, hạt giống cải thìa đã gieo xuống. Lại tưới ít nước tinh lọc, cứ như vậy mặc cho chính nó tự sinh trưởng, dù sao không gian thần kỳ như vậy, cũng có ruộng vườn rồi, cải thìa có thể lớn lên thôi.

Thường thì cải thìa 30 ngày là thu hoạch.

Thế nhưng mấy ngày Trương Thiến cả ngày quan sát quá trình sinh trưởng của nó, phát hiện chừng một tuần lễ, toàn bộ cải thìa đều thu hoạch được rồi, đồng thời cô còn phát hiện màu sắc của đất sau khi trồng trọt trở nên sẫm màu hơn.

Trương Thiến không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, chỉ có thể tiếp tục làm thí nghiệm, trong lúc vô tình, cuộc thi cuối kỳ cũng đã tới.

“Trương Thiến, bọn mình muốn đi in kiến thức cơ bản giáo sư đã dạy, như vậy dễ ôn hơn chút, cậu cần không?”

Trương Thiến rất muốn nói không muốn, bởi vì nội dung thi cuối kỳ lần này cô cũng biết, nhưng tất cả mọi người đều muốn, chỉ mình không cần, đây không phải là gây chuyện ư. “Làm phiền cậu tồi, giúp mình in một bản.”

“Nhất Y, cậu học tốt nhất, cậu cảm thấy lần này giáo sư có thể ra đề thi về những vấn đề gì, vị trí đặc điểm khớp xương thì sao?”

“Mình cảm thấy đề cương khớp xương này có thể sẽ được ra, phần này kiến thức khá nặng.”

“Các cậu ai vẽ giùm mình hình minh họa đi, thứ cần hiểu quá nhiều. Không thuộc lòng được.”

“Cơ sở này rất đơn giản, viết ra, đánh số là được rồi.”

“Cất cái đống khó nhằn này đi, sao học vòng tuần hoàn tĩnh mạch lại khó như vậy chứ?!”

“…”

“…”

Trong không khí học tập khẩn trương sung sướng ấy, cuối cùng thì Trương Thiến cũng nghênh đón cuộc thi cuối kỳ.

“Thiến Thiến, cậu khoanh vùng chuẩn thật, đa phần đề ra đều có cả.” Sau khi cuộc thi kết thúc, Triệu Duy biểu hiện rất vui vẻ, nắm lấy bả vai Trương Thiến không ngừng khen cô, lần này Triệu Duy làm bài thi thật sự sảng khoái, một nét lại một nét, ngòi bút lướt như bay, không hề dừng lại .

“Thật hay giả vậy, làm thế nào, mình ôn dựa vào bản tài liệu của lớp trưởng, có vài câu chỉ đáp mơ hồ, cũng không biết có thể cho điểm không.” Minh Dương mặt ủ mày ê cảm thán, cảm thấy điểm số của mình khẳng định không cao.

“Được rồi, Minh Dương cậu đừng lên mặt, khẳng định cậu đạt tiêu chuẩn, chỉ là vấn đề vị trí cao thấp mà thôi. Mình mới sốt ruột đây, đi học chỉ đọc tiểu thuyết, nếu không nhờ mấy ngày cuối tăng cường đột kích, thêm Thiến Thiến khoanh vùng đề rất chuẩn, không thì lần này nhất định mình rơi!” Học kỳ này Từ Tiếu xác thực không nghe bao nhiêu khóa, cô cảm thấy bản thân thật may mắn.

Trương Thiến vui vẻ nghe mọi người nói chuyện thuận tiện khoe khoang mình một chút: “Nói cho các cậu nghe nè, mình chính là muốn hướng tới học bổng!” Trương Thiến còn không quên điều kiện mua máy tính lúc trước của mẹ Trương.

“Đúng rồi. Hành lý các cậu thu thập xong chưa. Hôm nay thi xong là có thể đi rồi.”

“Ai nha, thu thập xong, dài dòng như vậy, đúng rồi Trương Thiến, sao cậu lại ngồi tàu hỏa, ông xã nhà cậu sao lại không tới đón nha.” Trừ Minh Dương là cha mẹ tới đón cô về nhà, còn lại mấy người đều ngồi tàu hỏa về.

Trương Thiến cúi đầu, không để cho họ nhìn thấy nét mặt mình: “Mấy ngày nay hắn hơi bận, lại nói cũng không phải là trẻ con, tự mình cũng có thể ngồi tàu hỏa về nhà mà.”

Trên thực tế, Trương Thiến nói với Tôn Đông Mặc thời gian cô về nhà muộn hơn ba ngày so với thực tế.

Mấy ngày nay buổi tối nói điện thoại, rõ ràng cô có thể nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Tôn Đông Mặc, Trương Thiến không biết Tôn Đông Mặc đang làm chuyện gì, nhưng nếu như có thể, cô còn là hi vọng Tôn Đông Mặc dành nhiều thời gian cho việc nghỉ ngơi.

Dù sao, cô cũng không phải chưa từng ngồi tàu hỏa.

Vé xe lửa là sáng sớm ngày mai, những người khác là buổi chiều hoặc buổi tối hôm nay, điều này có nghĩa, tối hôm nay, trong phòng ngủ chỉ có một mình Trương Thiến!

Buổi tối trước khi ngủ, Trương Thiến gọi điện thoại cho Tôn Đông Mặc, chúc ngủ ngon. Nhìn phòng ngủ trống rỗng, từ từ nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment