Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 53

“Gả cho anh, không được sao?”

Giọng nói dịu dàng của Tôn Đông Mặc vang lên bên tai Trương Thiến, khiến Trương Thiến run rẩy.

Trương Thiến khóc không ra nước mắt: Ô… hiện tại cô không dám nữa, còn kịp không?!

“A!” Trương Thiến nhỏ giọng kêu.

Đầu Tôn Đông Mặc đang tựa vào bả vai Trương Thiến, miệng gặm cắn cổ của Trương Thiến, từng cái từng cái, hình như nhận thấy được Trương Thiến là không chuyên tâm, hắn dùng lực cắn một cái, dẫn tới tiếng kêu sợ hãi của Trương Thiến.

Rất nhanh cổ Trương Thiến đã đỏ lên một mảnh, trên da thịt tuyết trắng dị thường rõ ràng, hiện vẻ yêu dị.

“Đau…” Trương Thiến làm bộ đáng thương nhìn Tôn Đông Mặc, nhỏ giọng nói, hiện tại cô cũng không dám kích thích Tôn Đông Mặc nữa rồi, chỉ có thể uất ức kêu một tiếng, hy vọng có thể đưa tới sự chú ý của Tôn Đông Mặc.

“A, nơi nào đau?” Tôn Đông Mặc hài hước hỏi một câu, hướng về địa phương hắn vừa mới cắn, nhẹ nhàng liếm liếm, nơi đó chỉ là đỏ hơn nơi khác chút thôi, ngay cả da cũng không rách. Ngay cả như vậy, Tôn Đông Mặc vẫn nhẹ nhàng hôn mấy cái lên nơi nào đó.

“Ngoan, hiện tại không đau.” Âm điệu, giọng nói cũng rất dịu dàng.

Cảm giác tê tê dại dại từ trên cổ lan tràn ra, Trương Thiến cảm giác mình có phần đứng không vững. Tuy rằng là như thế, nhưng cô thật lòng sợ bộ dáng dịu dàng này của Tôn Đông Mặc, lời nói khó nghe, chó sủa thì không cắn người, khó dây dưa là kiểu chó không sủa!

Trương Thiến từng phản kháng, dùng chiêu thức cô học từ trên người ba Trương, kết quả, xem xem bộ dáng cô bây giờ.

So sánh với Tôn Đông Mặc xuất thân quân đội thân kinh bách chiến, về điểm công phu mèo quào này của Trương Thiến, trước mặt hắn căn bản cũng không đáng gì.

Giờ phút này cô dựa lưng vào tường, đôi tay không biết lúc nào thì bị Tôn Đông Mặc kềm lại, vắt ở sau lưng, thuận tiện còn bóp chặt eo Trương Thiến, khiến cô không thể động đậy, cả người cong về phía sau, tạo thành một độ cong duyên dáng.

Thật thua thiệt cho Tôn Đông Mặc cầm giữ Trương Thiến rồi, nếu không với dáng vẻ mềm nhũn của cô, Trương Thiến chỉ sợ sớm đã tuột xuống.

Phòng bệnh khách quý của bệnh viện, bình thường không cho phép người khác tiến vào, người đi thăm cũng sẽ truyền lời trước, trừ phi được chủ nhân gian phòng đồng ý, nếu không, xin thứ lỗi.

Hôm nay kiểm tra theo thông lệ đã làm xong rồi, điều này cũng làm cho có, nếu như không cần thiết, nơi này là sẽ không ai tiến vào.

Áo khoác trắng Trương Thiến mặc trên người là bệnh viện phát, bác sĩ và y tá mặc quần áo khác nhau, thực tập sinh và nhân viên làm việc chính thức cũng có chút bất đồng. Bởi vì muốn đi qua chăm sóc Tôn Đông Mặc, hoạt động cũng tương đối dễ dàng, Trương Thiến chỉ khoác bên ngoài một áo mỏng giống áo khoác trắng, bên trong vẫn là áo ngắn tay mát mẻ, ngược lại quần là loại quẩn ống suông thường gặp ở các bệnh viện.

Tôn Đông Mặc hai ba cái đã cởi áo khoác trắng của Trương Thiến ra, lộ ra áo ngắn tay bên trong, áo hơi rộng, hai bên bả vai khoét sâu, thời điểm di động có thể thấy một mảnh da thịt trắng noãn.

Làn da trắng nõn dưới ánh đèn thật sự chói mắt. Tôn Đông Mặc đặt bàn tay mình lên, hắn híp mắt, giọng nói dịu dàng như cũ: “Về sau, loại áo như thế này, không cho phép em mặc.”

Đại gia, anh nói gì vậy, nhưng có thể thả cô trước đã không?! Mặc dù muốn như vậy, nhưng, Trương Thiến ngoài mặt vẫn thật biết điều khéo léo đáp một tiếng “Vâng”

Tuy nói bình thường Tôn Đông Mặc có vẻ lạnh nhạt, nhưng không dịu dàng giống như bây giờ, dịu dàng có chút dọa người, khiến Trương Thiến căn bản không dám phản bác.

Hình như Tôn Đông Mặc rất hài lòng với sự nghe lời của Trương Thiến, tay của hắn theo y phục mò tới eo nhỏ Trương Thiến, nhẹ nhàng ma sát.

“Em phải rời đi anh sao, tại sao lại muốn chạy trốn vậy?”

Tôn Đông Mặc kéo Trương Thiến vào ngực mình, giọng nói có chút cay độc: “Cứ như vậy không muốn gả cho anh này.”

Trương Thiến buồn cười, nhưng cô đình chỉ, cũng không phải cười nhạo Tôn Đông Mặc gì cả, chỉ là bên hông cô thấy ngứa, bị Tôn Đông Mặc cọ xát như vậy, cô nhịn rồi nhịn, cuối cùng thật sự là nhịn không được.

“Ha ha, ha ha, đừng đụng, đừng đụng nơi đó.”

Vô luận dạng không khí gì đều sẽ bị loại chuyện như vậy làm khuấy đảo lộn hết, Tôn Đông Mặc đầu đầy vạch đen, cứng ngắc nhìn Trương Thiến uốn qua uốn lại ở trên tay hắn, gật gù hả hê, xem ra bộ dáng đáng yêu ngu ngốc của người trong ngực.

Chờ chờ, hắn dứt khoát ôm Trương Thiến lên, xoải bước lớn đi tới giường bệnh, vứt cô lên.

Giường rất lớn, rất mềm, Trương Thiến nằm giường, liền thuận thế lăn lăn trên giường, cô mắt tinh phát hiện, nhạc đệm như vậy, Tôn Đông Mặc thoạt nhìn bình thường hơn chút.

Trương Thiến lập tức bắt được cơ hội khó có được này bắt đầu giải thích: “Tôn Đông Mặc, anh hiểu lầm, em chỉ xin phép nghỉ về nhà thôi, không phải vì tránh anh.”

Thấy Tôn Đông Mặc không nói gì, Trương Thiến làm bộ đáng thương nhìn Tôn Đông Mặc: “Chị Tú Tú nhà bác cả sắp sinh, em muốn trở về xem cháu gái nhỏ tương lai!”

“Không phải muốn rời khỏi anh?” Tôn Đông Mặc hồ nghi hỏi.

“Dĩ nhiên sẽ không, chỉ là ngày nghỉ hơi dài một chút thôi, làm sao sẽ rời khỏi anh.” Trương Thiến có chút chột dạ, cô công phu sư tử ngoạm, lập tức muốn nghỉ ba tháng, không ngờ bệnh viện lại đồng ý.

Không biết ba tháng sau, Tôn Đông Mặc đã khỏi bệnh xuất viện chưa. Nghĩ tới đây, cô thấy mình hơi quá đáng, không dám nhìn ánh mắt của Tôn Đông Mặc.

Tôn Đông Mặc là ai! Chút chuyện Trương Thiến mấy năm này làm, hắn thông qua một vài phương pháp đặc biệt, cũng rất rõ ràng, không phải chỉ có Trương Thiến hiểu “tâm lý học”, Tôn Đông Mặc trong bộ đội cũng đã học hành động phân tích tâm lý giáo trình chính quy, dựa vào cái này, mấy năm nay thân phận nằm vùng của hắn mới không bị phát hiện.

Tôn Đông Mặc lập tức phát hiện Trương Thiến có mờ ám, biết sự thật không hề đơn giản giống như cô nói, hắn cũng không quan tâm chuyện này thực giả thế nào, chỉ là, nhìn phản ứng của Trương Thiến, đây cũng là có thể lợi dụng một chút.

Chuyện chủ yếu trước mắt, là cưới được cô về.

“Thật?” Giọng nói Tôn Đông Mặc để lộ ra một chút hoài nghi.

Trương Thiến nghe vậy, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

“Nhưng tại sao em còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh.”

Trương Thiến khóe miệng giật giật, người này sao lại vô lại như vậy.

“Đồng ý cái gì chứ. Trái lại Trương Thiến cố tình hỏi hắn, cứng ngắc cái gì cũng không có, có chút tế bào lãng mạn có được hay không.

“Gả cho anh đi.” Tôn Đông Mặc nói lại một lần nữa, nương theo còn đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn ánh bạc lóng lánh.

Không đợi Trương Thiến lấy lại tinh thần, Tôn Đông Mặc còn nói: “Thích hoa gì, em muốn loại nào?”

Hắn nhìn vòng quanh bốn phía, tuy nói là nằm viện, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều người đến thăm hắn, thăm bệnh nhân, không thể đi tay không. Hoa tươi, trái cây, thực phẩm chức năng, cái gì cũng có.

Trương Thiến cũng nhìn chung quanh, sau đó quay đầu nhìn về phía Tôn Đông Mặc, không ngờ anh lại là kẻ bịp bợm đến vậy.

Tôn Đông Mặc chỉ nhìn sâu vào ánh mắt của Trương Thiến, một chân quỳ xuống, giơ chiếc nhẫn lên: “Gả cho anh đi. Anh sẽ mãi mãi, mãi mãi đối xử tốt với em, anh thề.”

Tôn Đông Mặc nói rất nghiêm túc, mắt tỏa sáng lấp lánh.

Trương Thiến vẫn trầm mặc, cho đến khi phát hiện vẻ gấp gáp trong ánh mắt của Tôn Đông Mặc, cô mới nở nụ cười nhẹ: Được rồi, nhìn bộ dáng đáng thương của anh kìa.

Trương Thiến gật đầu.

Tôn Đông Mặc cười chân thành, hết sự động lòng người.

Hắn liền đứng lên, đến gần ngồi ở trên giường Trương Thiến, bởi vì động tác vừa rồi của Trương Thiến tương đối lớn, áo rộng thùng thình đã nghiêng sang một bên mất rồi, mơ hồ có thể thấy khe rãnh trước ngực cô.

Tôn Đông Mặc ôm cô ngồi trong ngực mình, hôn một cái lên đỉnh đầu cô, đã đồng ý rồi, giấy hôn thú nên làm sớm, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Trong đầu Tôn Đông Mặc lướt qua khuôn mặt yêu nghiệt của y, hắn không biến sắc nhíu mày, người này mấy năm nay cũng một mực chú ý tới Trương Thiến, tuy nói là vì ước định của bọn hắn, nhưng có một số việc y làm hình như có chút quá, cũng không biết đang đánh chủ ý gì, chính mình có tính là dẫn sói vào nhà không?

Thấy đôi tai đỏ bừng của Trương Thiến, trong nháy mắt Tôn Đông Mặc lại khôi phục lại bình thường. Trương Thiến đã đồng ý lời cầu hôn của hắn rồi, hiện tại không nên vì chút chuyện nhỏ này mà hao tổn tinh thần.

Vòng chắc hai tay Trương Thiến của dần dần hướng lên, trực tiếp lược qua eo nhỏ Trương Thiến, hướng dọc theo cánh tay sờ da thịt dưới lớp áo, sau đó động tác nhanh chóng trực tiếp cố định Trương Thiến, đè ở phía dưới.

Hắn ngăn chặn miệng Trương Thiến, dẫn dắt tay Trương Thiến, khiến chúng nó vòng chắc hông mình, mà hắn ổn định lại thân thể, không để thân thể mình áp nặng đến cô.

Trên khuôn mặt Trương Thiến là nụ cười ngượng ngùng, chỉ cần là Tôn Đông Mặc, hắn sẽ không thương tổn tới mình, Trương Thiến có thể khẳng định điểm này, tuy nói gương mặt đã đỏ lên, nhưng vẫn mặc cho Tôn Đông Mặc tùy ý bày trò.

Trương Thiến bắt được cánh tay trước ngực cô, nghiêng đầu, cố gắng dùng giọng nói trấn định hỏi: “Anh định làm gì.”

Tôn Đông Mặc nhếch miệng, cười thần bí: “Không làm gì, chỉ là, muốn đòi chút lợi tức trước thôi.”

Khi Trương Thiến gương mặt đỏ hồng trở lại túc xá, đối mặt với sự chế nhạo của Lữ Nhất Y, cô cũng không nói lời nào, vùi đầu dưới cái gối không thèm để ý đến ai.

Trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện đã xảy ra vừa rồi ở phòng bệnh, nhiệt độ trên mặt lập tức tăng lên.

“Anh thích làn da của em.”

“Dáng vẻ ngượng ngùng của em rất đáng yêu.”

“Phản ứng thật nhạy cảm…”

“Đừng cắn môi, kêu ra tiếng…”

“Thiến Thiến, giúp anh một chút.”

“... .”

Ô ~ tên khốn kiếp này, lúc nào thì trở nên nhiều lời như vậy rồi, còn nói cái gì mà lợi tức, hừ!

Ô ~ làm thế nào đây, không nghĩ nữa, đầu phình lên mất rồi.
Bình Luận (0)
Comment